GẢ CHO ĐỊCH TƯỚNG - MIÊU NHẤT THANH

Chỗ ngồi Đoạn Càn Thuần nhếch sang một bên phía sau Đoạn Càn Mục, bởi vì ở trong mắt người ngoài, nói dễ nghe thì Đoạn Càn Thuần là trợ thủ đắc lực Đoạn Càn Mục, nhưng nói khó nghe thì Đoạn Càn Thuần chính là bọ theo đuôi Đoạn Càn Mục.

Tuy nói tư thế Đoạn Càn Thuần oai hùng bất phàm, trí dũng song toàn, nhưng người sáng suốt trong triều đều nhìn ra được, Đoạn Càn Thuần không có tâm tư đoat vị, bởi đối với vị Nhị hoàng tử này phần lớn bọn họ đều thưởng thức, nhưng không kính sợ.

Ở trong triều người duy nhất có thể có thế lực địa vị ngang nhau với Đoạn Càn Mục, là Tam hoàng tử Đoạn Càn Phi.

Đoạn Càn Phi có quan hệ cực thân mật với Hộ Bộ thượng thư Hàn Thù, mà hầu tước Tư Mã nhạc, phu nhân Hàn Hương là nữ nhi của Hàn Thù, bởi vậy mặc dù Tư Mã Nhạc không muốn tham dự các đảng tranh giành quyền lực, cũng phải cố kỵ mặt mũi Nhạc phụ đại nhân, cho nên lần thưởng sen hội này, hắn mới an bài vị trí Đoạn Càn Phi và Đoạn Càn Mục không phân cao thấp.

Tuy nhiên các tiểu hoàng tử không được sủng khác, tỷ như Đoạn Càn Há được cung nữ sinh ra, vốn là Tứ hoàng tử, chỗ ngồi lại ở sau chỗ Thất hoàng tử Đoạn Càn Lân.

Thông qua trận thưởng sen hội này, thế lực phân bố trong triều có thể nhìn thấy rõ.

Thời gian chính ngọ, như mặt trời ban trưa.

Ngồi ở vị trí khoảng cách không xa với Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Phi kiều chân bắt chéo, ngân nga một vài ca khúc, bên cạnh còn có hai cung nữ nhỏ lớn lên như hoa như ngọc đang quạt gió cho hắn.

"Hoàng huynh cũng thật là, còn không phải chỉ là tới thưởng hoa sen thôi sao, đến nỗi mặc long trọng như vậy?"

Một bên nói, một bên Đoạn Càn Phi trợn trắng mắt trừng Đoạn Càn Mục.

Để áp đảo khí thế hơn Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Phi mới ăn mặc khoa trương nhất, có điều dùng tâm quá nhiều, thoạt nhìn ngược lại mất chút phẩm vị.

Tuy nói chỉ là thưởng hoa sen, nhưng rốt cuộc hoàng thân quốc thích văn võ bá quan tề tựu một đường, Đoạn Càn Mục tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện.

Hắn hôm nay mặc một thân trường bào tím đen thêu kim long gấm vóc, quý khí mười phần, đai lưng da hổ bên hông chính là cống phẩm tây Man Quốc, tăng thêm vài phần khí phách, trên đỉnh đầu tử kim đằng long quan được khảm cả cái đại lục lớn nhất bằng lượng dạ minh châu.

Như vậy Đoạn Càn Mục ngồi xuống chỗ đó, liền đủ để khách khứa nín thở ngưng thần, không rét mà run.

Tô Khanh Hàn thân là Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục, quần áo trang điểm cũng được tân trang tỉ mỉ một phen.

Vốn dĩ hắn còn lo lắng Đoạn Càn Mục để làm hắn xấu mặt sẽ cưỡng ép hắn mặc nữ trang, kết quả Đoạn Càn Mục lại cho hắn chuẩn bị một thân nam trang cắt may vải dệt quý báu, lấy màu trắng và màu lam làm chủ, thêu thùa tinh mỹ, hoa văn tố nhã, bên hông còn thêm một khối dương chi bạch ngọc.

Một bộ quần áo như vậy thật ra Tô Khanh Hàn không chán ghét.

Có điều mặc dù mặc phục sức đẹp đẽ quý giá, chỗ ngồi Tô Khanh Hàn cũng không ở bên người Đoạn Càn Mục.

Rõ ràng hắn mới là Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chỗ ngồi lại bị an bài ở phía sau Đoạn Càn Mục, ngồi ở bên người Đoạn Càn Mục ngược lại là Lại Bộ thị lang Phạm Thừa Ngọc.

Phạm Thừa Ngọc trước sau như một tươi cười thân thiết, cả người tản ra một cổ khí chất ôn tồn lễ độ, mới vừa ngồi xuống bên người Đoạn Càn Mục, liền lập tức hạ lệnh cho người chuẩn bị cho Đoạn Càn Mục một bình trà hoa cúc mát lạnh giải nhiệt, sau đó lấy khăn tay ra giúp Đoạn Càn Mục lau mồ hôi trên trán.

"Thừa Ngọc, em đúng thật là tri kỷ." Đoạn Càn Mục nhìn Phạm Thừa Ngọc nói lời cảm ơn, dư quang lơ đãng liếc qua Tô Khanh Hàn.

Chỗ ngồi cũng không phải hắn an bài, bởi vì mỗi người trên dưới trong triều đều biết hắn và Phạm Thừa Ngọc có quan hệ rất tốt, cho nên thời điểm năm rồi thưởng hoa sen, Tư Mã Nhạc đều sẽ an bài Phạm Thừa Ngọc ở bên người hắn.

Nhưng năm nay hắn cưới Thái Tử Phi, vốn tưởng rằng tình huống sẽ bất đồng, không ngờ tới......

Hai mảnh môi mỏng hơi hơi mở ra, Đoạn Càn Mục do dự có nên giải thích với Tô Khanh Hàn chuyện này hay không, nhưng nghĩ lại, hắn dựa vào cái gì phải giải thích với Tô Khanh Hàn?

"Cử hành!"

Chợt líu lưỡi, Đoạn Càn Mục quay đầu lại, chỉ nghe Phạm Thừa Ngọc nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ làm sao vậy? Hình như có tâm sự phải không?"

"Không có gì." Đoạn Càn Mục lắc đầu.

Khóe môi Phạm Thừa Ngọc cười nhạt, nhưng đôi mắt lại rũ xuống mi mắt hơi hơi đè thấp, bất động thanh sắc mà liếc nhìn Tô Khanh Hàn.

Kỳ thật, là hắn ngầm cố tình tìm Tư Mã Nhạc yêu cầu, đổi chỗ ngồi của hắn và Tô Khanh Hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc