GẢ CHO ĐỊCH TƯỚNG - MIÊU NHẤT THANH

Trái tim bị lỡ một nhịp, chỉ một thoáng sắc mặt Tô Khanh Hàn trắng bệch.

Biết Tô Khanh Hàn sợ, khóe môi Đoạn Càn Mục gợi lên nụ cười tà khí, cười dương dương tự đắc.

"Tô Khanh Hàn, đừng tưởng rằng cô thèm khát ngươi...... Ngươi đã sớm bị cô chơi chán, chỉ cần cô muốn, tùy thời đều có thể ban thưởng ngươi cho những người khác......"

Năm căn ngón tay nắm lấy bả vai Tô Khanh Hàn dần dần dùng sức, cả người Đoạn Càn Mục tản ra cảm giác áp bức khiến trán Tô Khanh Hàn chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Được." Không tiếng động thở dài, Tô Khanh Hàn chậm rãi mở miệng: "Nếu ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc bị người hầu của mình đeo nón xanh, như vậy ngươi cứ làm như vậy đi!"

"......" Hơi mở miệng, Đoạn Càn Mục hít hà một hơi, cười lạnh một tiếng, "Ha hả, cô biết ngươi cố ý chọc giận cô...... Nếu cô không làm như vậy, cô cũng có rất nhiều thủ đoạn trừng phạt ngươi."

Nói nói, Đoạn Càn Mục thong thả mà tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn, cố ý thổi khí vào lỗ tai Tô Khanh Hàn, "Tỷ như...... lột sạch ngươi cột vào trên giường muốn làm gì thì làm, sau đó gọi trong cung bọn người hầu đều lại đây vây xem, để cho bọn họ nhìn xem Đại tướng quân Cung Quốc đã từng oai phong một cõi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ở trên giường hầu hạ cô như thế nào......"

Theo từng từ Đoạn Càn Mục âm dương quái khí, đôi tay Tô Khanh Hàn đặt ở trên bàn cơm gắt gao nắm chặt quyền.

"Như vậy...... Ngươi còn dám phản kháng cô sao? Đúng vậy không?"

Khóe môi câu lấy nụ cười xấu xa, Đoạn Càn Mục cố ý dùng ngón trỏ sờ soạng gương mặt Tô Khanh Hàn từ trên xuống dưới.

Tức khắc cả người Tô Khanh Hàn dựng ngược lông tơ.

"Đoạn Càn Mục, ngươi rất muốn ta ăn sạch toàn bộ đồ ăn này sao?"

Đột nhiên nghe Tô Khanh Hàn hỏi như vậy, Đoạn Càn Mục nâng mi mắt, không lập tức đáp lại.

Hắn đặc biệt sai người làm một bàn lớn sơn hào hải vị cho Tô Khanh Hàn, hắn đương nhiên hy vọng Tô Khanh Hàn ăn sạch, có điều hắn lại cảm thấy một khi thừa nhận sẽ cực kỳ không ổn.

Nhìn Đoạn Càn Mục cau mày nhấp môi, Tô Khanh Hàn nhún nhún vai, "Được thôi, những thứ này ta ăn sạch được chưa."

Thấy Tô Khanh Hàn trở nên nghe lời, Đoạn Càn Mục lộ vẻ vui mừng, nhưng mà theo sát sau đó, hắn liền nghe Tô Khanh Hàn ra điều kiện:

"Tuyệt nhiên phải có điều kiện, đêm nay ngươi không thể đụng vào ta."

"Cái gì?!" sắc mặt Đoạn Càn Mục đột biến, hận không thể bóp nát bả vai Tô Khanh Hàn.

Nhận thấy Đoạn Càn Mục đang cực kỳ tức giận, Tô Khanh Hàn ngoảnh sang một bên, cầm lấy chiếc đũa.

"Hừ!"

Giận dữ vung tay, gương mặt tuấn tú Đoạn Càn Mục trở nên vặn vẹo, "Ngươi đừng tự mình đa tình, vốn dĩ đêm nay cô cũng không có ý định chạm vào ngươi...... Cô có Tống Lân, Chu Đồng nam sủng lại xinh đẹp lại nghe lời như vậy, ai thèm vào ngươi?"

Âm dương quái khí nói xong, Đoạn Càn Mục dung dung lỗi lạc đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn thở phào một hơi.

Rõ ràng là món ngon mỹ vị bày biện ở trước mặt hắn, nhưng hắn không có ý định chạm vào.

Mặt trời xuống núi, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều say lòng người.

Đoạn Càn Mục sai người nấu ăn cho Tô Khanh Hàn thực sự nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Cảnh Dương Cung, chuyện này tự nhiên cũng lọt vào lỗ tai Tống Lân và Chu Đồng.

Răng rắc!

Tống Lân tùy tay túm lên một khối ngọc bội phỉ thúy, hung hăng mà nện ở trên mặt đất.

"Tống Lân, huynh cũng đừng tức giận." Chu Đồng muốn an ủi Tống Lân, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Sao có thể không tức giận cho được chứ!" Cọ một chút đứng lên, Tống Lân tức giận đến dậm chân, "Chu Đồng, chính ngươi nói xem, chúng ta vào Cảnh Dương Cung cũng mấy ngày rồi, nhưng điện hạ chỉ tặng cho chúng ta châu báu này đó, một lần cũng không lâm hạnh chúng ta...... Ngược lại là tên Tô Khanh Hàn kia......"

Càng nghĩ càng giận, Tống Lân nghiến răng nghiến lợi, "Cục tức này, ta tuyệt đối nuốt không trôi!"

"Vậy...... huynh muốn làm như thế nào?" Chu Đồng cẩn thận hỏi Tống Lân.

Chỉ thấy Tống Lân cười dữ tợn, từ ống tay áo lấy ra một nén bạc, "Dùng cái này......"

Bình luận

Truyện đang đọc