GẢ CHO ĐỊCH TƯỚNG - MIÊU NHẤT THANH

"Thái Tử Phi, ngươi đây là có ý gì?!"

Tống Lân phát giác cơm trên bàn cơm chưa động dù chỉ một miếng, ý thức được sự tình không tốt lắm, vì thế ngẩng cổ chất vấn.

Tô Khanh Hàn vững vàng ngồi ở mép giường đứng lên, bước chân ra, mặt mỉm cười, "Ta không có ý gì khác, chỉ muốn mời hai vị cùng nhau tới ăn bữa tối."

"Ta mới không cần ăn!" Chu Đồng buột miệng thốt ra.

"Hả?" Tô Khanh Hàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén, "Sao không thể ăn?"

"Ta......" Chu Đồng trong lúc nhất thời mắc kẹt.

Lúc này, đôi mắt to Tống Lân đánh qua hai chủ ý, có chủ ý, "Thái Tử Phi, người trong cung đều biết, điện hạ đối đãi ngươi không tệ, sơn hào hải vị nhiều như vậy đều vì ngươi mà làm, không giống ta và Chu Đồng là nam sủng vô phúc tiêu thụ, vẫn mời Thái Tử Phi ngươi một người dùng bữa đi!"

Nói xong câu đó, Tống Lân xoay người muốn đi.

"Đứng lại!"

Tô Khanh Hàn ra lệnh một tiếng, hai người Tống Lân-Chu Đồng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Kêu hai người các ngươi lại đây cùng ta dùng bữa đúng là ý điện hạ, ngồi xuống, ăn đi!"

Tô Khanh Hàn mặt không đổi sắc mà nói dối.

Tống Lân cùng Chu Đồng xoay người, tức giận đến ngứa răng.

"Ngươi gạt người, điện hạ không bao giờ nói như vậy."

"Ngươi sao có thể khẳng định như vậy?" Tô Khanh Hàn hỏi lại Tống Lân, chỉ vào bàn ăn, "Đây là ý điện hạ...... Nếu các ngươi không nghe lời, chính là ngang nhiên cãi lời mệnh lệnh điện hạ."

"Ngươi nói hươu nói vượn!"

Tống Lân tức muốn hộc máu, chỉ nghe rầm một tiếng, hắn lập tức ném toàn bộ bàn ăn đi.

"Tống Lân......" Đứng ở bên cạnh Chu Đồng ngây ra như phỗng.

"Chúng ta đi!"

Giữ chặt tay Chu Đồng, Tống Lân nổi giận đùng đùng mà đi khỏi phòng Tô Khanh Hàn.

Nhìn ly bàn hỗn độn đầy đất, Tô Khanh Hàn đỡ trán, rất bất đắc dĩ mà thở dài.

Ban đêm ở Cảnh Dương Cung, Tống Lân và Chu Đồng bước đi như bay.

"Ngươi không phải nói không thành vấn đề sao? Vì sao hắn phát hiện được vấn đề!"

Tống Lân nổi giận đùng đùng mà chỉ trích Chu Đồng.

"Xin, xin lỗi...... Ta cũng không biết vì sao hắn biết......"

Vốn Tống Lân thấy, cái kế hoạch này của hắn chính là thiên y vô phùng, để độc gai thảo vào thức ăn Tô Khanh Hàn, sẽ làm cả người Tô Khanh Hàn nhiễm bệnh sởi, bệnh trạng này mặc dù phải dùng thuốc liên tục một tháng, cứ như vậy, Đoạn Càn Mục nhất định sẽ không có tâm tình chạm vào Tô Khanh Hàn, nhân cơ hội này hắn và Chu Đồng hầu hạ Đoạn Càn Mục một phen, nhất định để Đoạn Càn Mục thực tủy biết vị, cuối cùng bỏ Tô Khanh Hàn phong hắn thành Thái Tử Phi cũng không phải không thể.

Nhưng mà Tống Lân trăm tính ngàn tính, cuối cùng vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng.

"Không được, ta không thể để như thế này......"

Nhìn Tống Lân nghiến răng nghiến lợi, Chu Đồng đột nhiên nghĩ ra một cách, "Không bằng Tống Lân...... Chúng ta đi tìm điện hạ đi!"

Đêm khuya tĩnh lặng, khi toàn bộ Cảnh Dương Cung thì vang lên tiếng bước chân nhất trí của thị vệ tuần tra ban đêm.

Đoạn Càn Mục lúc này đang ở trong thư phòng đọc binh thư, mấy quyển binh thư la do Tô Khanh Hàn viết trước kia.

Lưỡng đạo mày kiếm trói chặt, Đoạn Càn Mục càng đọc trong lòng càng tức giận.

Bởi vì trong binh thư ghi lại trận pháp khiến cho hắn vất vả ăn đau mấy lần.

"Tô Khanh Hàn......"

Hai mảnh môi mỏng khẽ mở, Đoạn Càn Mục tâm tình phức tạp.

Một phương diện hắn không muốn thừa nhận cũng cần phải thừa nhận Tô Khanh Hàn có lãnh binh đánh giặc tướng tài, huỷ hoại thực sự đáng tiếc; nhưng về phương diện khác hắn lại cảm thấy có thể đè nam nhân như vậy ở dưới thân mình thật sự có được khoái cảm vô thượng mỹ sự.

"A......"

Nhếch môi, Đoạn Càn Mục phát ra một tiếng cười lạnh, lúc này, hắn nghe được ngoài cửa có người cầu kiến.

"Điện hạ, thần thiếp Tống Lân......"

"Thần thiếp Chu Đồng...... Cầu kiến điện hạ."

Thân ảnh trong đầu Tô Khanh Hàn đột nhiên biến mất, Đoạn Càn Mục lộ vẻ không vui, "Vào đi!"

Tống Lân và Chu Đồng thật cẩn thận mà đẩy cửa thư phòng, đi vào trong.

"Điện hạ......" Tống Lân bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Đoạn Càn Mục, "Điện hạ, Thái Tử Phi hắn......"

"Tô Khanh Hàn làm sao?"

Nhìn Đoạn Càn Mục khẩn trương đến đứng lên, Tống Lân Chu Đồng liếc nhau, kẻ xướng người hoạ mà nói: "Thái Tử Phi hắn nổi giận đùng đùng, hất toàn bộ đồ ăn điện hạ sai người làm cho hắn trên mặt đất, còn nói......"

"Nói cái gì?" Đoạn Càn Mục mặt trầm xuống.

"Còn nói...... Nói thức ăn trong cung điện hạ đều là cơm heo, khiến hắn khó có thể nuốt xuống......"

"Hỗn xược!"

Đoạn Càn Mục dùng sức ném binh thư trong tay xuống trên mặt đất, Tống Lân Chu Đồng sợ tới mức cả người run run.

"Cút! Tất cả cút hết cho cô!"

Thấy Đoạn Càn Mục nổi trận lôi đình, Tống Lân Chu Đồng đành phải xám xịt mà rời đi, có điều sau khi đóng cửa thư phòng lại, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười đắc thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc