GIÁC NGỘ



Trở về với thực tại...

Lục Uyển Nhi lấy tay bưng má, đôi mắt vằn vện tơ máu, tràn đầy hận ý trừng Hồ Hoành.

Đôi bên im lặng giây lát. Đột nhiên, Lục Uyển Nhi ôm bụng cười lớn một trận, giống như chỉ hận không thể lăn ra đất mà cười, cười đến nỗi lệ cũng tràn ra khỏi khóe mắt.

"Ha ha ha ha... nực cười, quá nực cười!" Lục Uyển Nhi cả thân thể khẽ chao đảo, vươn tay vịn vào bờ vai rắn chắc của Vân Tuân Vũ. Y hơi cau mày, nhìn xuống bàn tay trên vai mình.

Lúc này, Lục Uyển Nhi mới ngừng cười, nàng lau lau nước mắt, nói: "Ta khinh, ta khinh! Giết cha đoạt vị, trở mặt vô tình, hại chết cha ta. Đó không gọi là tiện nữ thì là cái gì? Ta khinh!"

Nghe nàng nói như vậy, Hồ Hoành tựa hồ giận đến ngay lập tức có thể giết người, kinh hô lên: "Nói bậy!"


Hai chữ này vừa thốt ra, Hồ Hoành ngay tức khắc liền đã vận chuyển linh lực, đánh về phía này.

Âm thầm khinh bỉ một tiếng, Vân Tuân Vũ bất động thanh sắc, thần sắc bén nhọn tựa như lưỡi kiếm. Y khẽ phất tay áo, một luồng linh lực theo đó trào ra, ngăn cản một kích của Hồ Hoành. Tiện thể, y liền tung thêm một chưởng, chấn bay hắn ta. Khiến cái bàn đằng sau lưng cũng bị đập thành hai nửa.

Một loạt động tác thành thạo, lưu loát. Giống như rất quen thuộc đối với y.

Gã đệ tử bên cạnh lập tức tay chân luống qua luống cuống. Chạy tới chỗ Hồ Hoành, run run đỡ hắn ta dậy.

"Hồ, Hồ sư huynh a! Huynh... huynh có sao không..."

Hồ Hoành căn bản chỉ là bị ngoại thương một chút, cũng không có gì đáng lo ngại. Có điều, đáng lo ngại chính là mặt mũi.

Từ trước đến nay, chưa có người nào dám động vào một sợi tóc của Hồ Hoành. Vậy mà bây giờ, lại có người không sợ sống chết như vậy.

Vài tên đệ tử vây xem bát quái ở ngoài cửa ngó vào, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi liền nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Có người nói: "Tên tiểu tử này... đúng thật không biết sống chết là gì a."

"Hậu quả khó lường, hậu quả khó lường."

Vân Tuân Vũ vốn chẳng dư sức quan tâm mấy lời bàn tán này nọ lọ chai, chỉ nói: "Sư huynh, huynh tốt nhất hãy yên phận thủ thường!"

Vân Tuân Vũ nhấn mạnh từng chữ, làm cho Hồ Hoành bất giác run lên, hắn ta không nói gì nữa.


Đợi sau khi y rời đi, Hồ Hoành mới từ dưới đất bò dậy, căm thù nhìn Lục Uyển Nhi. Chỉ nghe nàng nói: "Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"

Lục Uyển Nhi bình thường đều ở bên cạnh Thanh Dương chân nhân, rất ít khi tụ họp cùng các đệ tử khác. Chỉ là, hôm nay sư phụ của nàng giao nhiệm vụ. Ngờ đâu, vừa đặt chân đến đây đã nhìn thấy Hồ Hoành, lửa hận trong người nàng không khỏi bốc cháy.

Lục Uyển Nhi ra khỏi thực phòng, hàm chứa tiếu ý liếc nhìn mấy tên đệ tử vây xem. Chúng đệ tử liền nối đuôi nhau rời đi, cũng chẳng có ai muốn gặp phải tai bay vạ gió gì.

Hồ Hoành ở trong phòng chửi ầm lên một trận. Chỉ đáng thương gã đệ tử bên cạnh, vô duyên vô cớ bị đánh cho răng rơi đầy đất.

Đúng là... giận cá chém thớt rất đáng sợ a!

...

Linh Sơn, trong Ngọc động ánh sáng mờ ảo mông lung, hai thân ảnh thon dài lồng vào trong đó.

Ngồi đối diện với nhau giữa chiếc thạch bàn, hồng y nam tử động thái phong lưu tao nhã, khẽ vươn tay cầm lấy ấm trà ngọc, rót đầy vào tách của người đối diện.

Chỉ nghe y thản nhiên cất giọng: "Cuối cùng cũng trở lại rồi! Hải Nguyệt, vậy ngươi định sẽ làm như thế nào?"

Người được gọi là Hải Nguyệt, không ai khác chính là Mộc Du Tử. Người còn lại là chủ nhân của nơi này, Tiểu Cửu.

Nâng chén, khẽ nhấp một ngụm trà. Mộc Du Tử mới thở dài, nói: "Nếu y quên rồi, ta sẽ không ép y nhớ lại."

Thanh âm mang theo vài phần mất mát, kỳ thực thì, hắn đã dặn bản thân phải sớm buông bỏ. Nhưng cuối cùng vẫn đi vào nước đường này.


Dù biết trước kết quả, nhưng vẫn cứ ngu muội đâm đầu vào. Để rồi mãi không thể dứt ra được. Đúng là hoa hồng tuy đẹp nhưng lại có gai, hoa đâm chảy máu cũng chỉ có thể tự trách bản thân.

Cả hai im lặng hồi lâu, Tiểu Cửu trầm ngâm suy tư, đôi mắt âm trầm sâu lắng: "Aizz! Cũng chỉ có thể như thế thôi. Chúng ta thiên địa bất dung, người người kiêng dè tránh xa. Là những kẻ mang tội danh trên người, chịu một chút thiệt thòi, có tính là gì? So với huynh ấy, vốn không bằng được một nửa."

"Ngươi nói đúng." Mộc Du Tử hiển nhiên rất rõ ràng, huynh ấy mà Tiểu Cửu nhắc đến là ai, hắn đổi giọng, nói tiếp: "Tạp thời không đề cập tới vấn đề này. Ta có một chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với ngươi."

Tiểu Cửu khẽ nhướng mày, biểu cảm và phong thái đều không thay đổi. Y điềm tĩnh nói: "Chuyện quan trọng gì?"

Nghĩ tới vấn đề mình sắp nói ra, Mộc Du Tử không khỏi điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng lưng: "Chỉ sợ đại hoạ lại sắp tái diễn."

Nghe thế, ánh mắt của Tiểu Cửu cũng ngay tức khắc ngưng trọng lại. Trong lòng khẽ động, khuôn miệng lẩm bẩm vài câu vô nghĩa.

"Đại họa tái diễn? Không. Chủ nhân hắn..."






Bình luận

Truyện đang đọc