GIÁC NGỘ



Nơi này không biết có thuộc địa phận của Hoa Ngạn thành hay không. Nhưng nhìn một mảnh rừng rộng lớn trước mắt này, cảm giác đang ở nơi sơn cùng thủy tận vậy.

Vân Ngạo Phong ngẩng đầu nhìn lên những tán cây nhô ra, cành này chen chúc cành khác. Ánh sáng mặt trời căn bản không thể chiếu vào, khiến cho không khí lạnh tràn lan.

"Các huynh có thấy ở đây rất cổ quái hay không?" Vân Ngạo Phong xoa xoa cánh tay run rẩy, giọng điệu có chút cứng nhắc hỏi.

Không gian âm u, chỉ vọng lại tiếng của một mình hắn. Lúc này, hắn mới nhận ra một tia dị thường, không có tiếng trả lời, quay lưng nhìn lại, quả nhiên, mấy người kia đều biến mất tăm.

"Đại ca, nhị ca! Các huynh ở đâu?" Mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh hắn đã gói gọn lại, khôi phục vẻ mặt bình thường.

Xâm lâm u tối, đường đá gồ ghề khó đi. Những cây cổ thụ to lớn cao trọc trời, che mất tầm mắt Vân Ngạo Phong.

Hắn rút ra thanh kiếm gia gia đưa cho, trong lòng cảnh giác cao độ. Ánh mắt đề phòng đảo xung quanh một vòng, ngoại trừ cây cỏ chen lấn ra, vật thể duy nhất còn tồn tại, là đá.


Những tảng đá xám xịt thô cứng, rêu xanh mọc đầy.

Tiếng lưỡi gió sắc bén thổi lướt qua, lạnh lẽo mà quỷ dị, như muốn cắt da cắt thịt.

Mái tóc dài lật lên lật xuống theo từng nhịp gió thổi mạnh.

Kèm theo đó, mùi hương cây cỏ vừa nồng nặc vừa dịu nhẹ sộc thẳng vào khoang mũi.

Thanh kiếm trên tay Vân Ngạo Phong, thỉnh thoảng lóe lên vài đạo tinh quang.

Thanh kiếm này, không rõ phẩm cấp, không rõ tên gọi, hoặc cũng có thể là không có tên. Bề ngoài tạm ổn, trên thân kiếm hàn lên những đường hoa văn lồi lõm, không có quy luật. Chuôi cầm đặc biệt thoải mái, trọng lượng nhẹ nhàng, từ ngoài nhìn vào, đó là một thanh kiếm cũ kĩ, tùy tiện mua được ở ngoài chợ.

Vân Ngạo Phong cảm giác không có gì nguy hiểm, liền sảy bước theo đường đá trước mặt.

Sự đề phòng trong lòng cũng buông xuống không ít. Hắn đi nhanh hơn, việc quan trọng trước mắt, là tìm được những người còn lại.

Tình hình của họ, thiết nghĩ cũng có thể xảy ra y hệt như Vân Ngạo Phong bây giờ. Nếu suy đoán này đúng, vậy thì không cần gấp gáp, họ cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Vả lại, tu vi của hắn thấp nhất nhóm rồi, nếu xảy ra chuyện thật, phỏng chừng cái mạng của mình hắn cũng không giữ nổi. Thế nên, nói gì đến lo nghĩ cho người khác?!

Người khác bảo vệ hắn mới có thể tin tưởng a!

Vân Ngạo Phong cầm kiếm trên tay, bước chân dần dần chậm rãi.

Ai có thể ngờ được, ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, vậy mà lại xuất hiện một cái hắc y nhân thanh tú mỹ lệ như vậy kia chứ?

Nhìn vào mắt hắn, thì liền có thể liên tưởng ra một đàn đom đóm toả sáng trong đêm.

Nhìn vào môi hắn, liền có thể tưởng tượng ra một hương vị ngọt lịm, ngọt ngào mà không ngấy, ngược lại, đó là một chất gây nghiện.


Nhìn vào mái tóc hắn, giống như những sợi chỉ mềm mại, chỉ khiến người khác muốn sờ lên, dịu dàng xoa nhẹ.

Nhìn vào thân hình hắn, trong đầu lập tức văng ra tám chữ: Công tử thanh cao, ôn nhuận như ngọc.

Nhìn tổng thể, người ta liền muốn khen ngợi một tiếng: Mỹ nhân.

Đối với ngoại hình, Vân Ngạo Phong không quan tâm. Mà cái hắn quan tâm, là lòng!

Cho nên, hiện tại hắn không màng đến thể diện đã rớt thẳng xuống vực sâu, trèo lên cây với một tư thế rất... gây ấn tượng và phá hình tượng.

Còn lý do vì sao hắn lại leo cây à?

Lúc nãy, khi đi trên đường, hắn nhìn thấy một con chim nhỏ bị gãy cánh ở trên mặt đất. Thế là, hắn nổi lên lòng từ bi cùng thuộc tính lo chuyện bao đồng, giúp nó về tổ ấm.

Trên ngọn cây cổ thụ này, chính là nhà của chim nhỏ. Vân Ngạo Phong không thể ngự kiếm hay ngự phong gì, vì tu vi của hắn quá thấp.

Hiện giờ, hắn đang bám trên một cành cây nghỉ ngơi lấy sức, mặt ửng đỏ vì hoạt động mạnh, mồ hôi đổ xuống như đổ nước, thở phì phò.

Soạt soạt.

Bỗng dưng, một tiếng động truyền đến từ trên đầu, không phải do gió, mà là do một vật thể gì đó ma xát tạo thành.

Vân Ngạo Phong bất giác ngẩng đầu, mà con vật trước mắt làm hắn suýt nữa rơi xuống đất, thịt nát xương tan.

May mà hắn phản ứng nhanh, ôm chặt cành cây!

Chỉ thấy, trước mặt nhảy xuống một con tử sắc ấu thú, moe chết người.

Đôi mắt to tròn ngập nước, đồng tử như sao trời về đêm. Cái mũi nho nhỏ hồng hào, hai má phúng phính.


Hai cái tai trên đầu khẽ ngoe nguẩy, câu nhân a!

Thân hình của nó... nói chung là có màu tím nhạt, tròn trịa, bộ lông mềm mại như bông. Cả người... thoạt nhìn có chút mũm mĩm, à không, phải nói là béo ngậy thơm ngon, so với quả bóng không khác biệt.

Vân Ngạo Phong tròn mắt nhìn nó, nó cũng tròn mắt nhìn Vân Ngạo Phong.

Mắt to khẽ chớp, mang theo vẻ khó hiểu mờ mịt. Ấu thú tiến lại gần hắn, đưa lưỡi liếm lên đôi môi hồng phấn kia, một chút ác ý cũng không có, ngoan ngoãn đến lạ thường.

Lúc này, hắn mới hồi thần lại, mặt nóng ran. Bất giác miết nhẹ môi mình, tiếp theo, một cái liền tóm lấy ấu thú, kích động ôm ôm hôn hôn.

Tâm trạng hiện tại của hắn, có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể tả hết được.

Đây đích thực là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con vật đáng yêu như thế này a.

Con mẹ nó, moe chết người a!

Con ấu thú nhận được hành động thân mật của Vân Ngạo Phong, trong mắt liền lóe lên tinh quang, đem bộ lông màu tím cọ cọ vào mặt hắn. Thỉnh thoảng, miệng nhỏ còn phát ra âm thanh ư ư vui sướng.

Con chim ở một bên buồn rầu, tại sao hôm nay nó đi đâu cũng gặp phải cẩu lương vậy a?!






Bình luận

Truyện đang đọc