GIÁC NGỘ



Vấn Thiên viện qua một đêm đẫm máu, cuối cùng lại trở về như bình thường.

Tử Hồi là một hiện tượng rất hiếm khi xảy ra. Vân Ngạo Phong biết rõ, chuyện lần này tuyệt đối là điềm xấu. Vậy có thể chứng minh rằng, lời mà trước đó Ngụy Khởi Thiên từng nói - thiên hạ sắp đại loạn, là sự thật.

Nhưng cho đến bây giờ, trong đầu Vân Ngạo Phong còn có quá nhiều vướng mắc không thể nào làm rõ. Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn muốn đào sâu tìm hiểu nhiều thêm một chút.

Dù sao thì, hiện tại trong nội phái cũng không có sự vụ quan trọng gì. Nghĩ là làm, Vân Ngạo Phong trước tiên truyền âm cho sư phụ, xin phép ý kiến của người.

Tuy hắn không thể đoán được tâm tư của Trắc Từ, cũng không thể lường trước được câu trả lời là như thế nào. Nhưng, kết quả coi như khiến hắn vừa lòng.

Sư phụ hồi âm về rằng: Xem như xuống núi lịch luyện. Nhưng đi một mình chỉ sợ nguy hiểm, nếu muốn thì cứ chọn vài người đi cùng. Không cần báo với chưởng môn hay sư bá, sư thúc. Có điều, vi sư có chuyện muốn nhờ ngươi. Lần này đi, tìm về ba gốc U Lan Thảo, hai cây cỏ Tế Nguyệt và một phiến Diện Tinh Thạch.

Đối với yêu cầu trên, Vân Ngạo Phong từ chối cho ý kiến!

Mà Trắc Từ đã nói không cần thông báo cho các vị phong chủ chưởng môn, thì hắn tất nhiên là có chủ ý riêng. Vân Ngạo Phong cũng không suy nghĩ nhiều, liền đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.


Đúng là đi một mình có khả năng gặp nguy hiểm. Thế là hắn chạy tới Vân Đào phong, lôi Vân Tuân Vũ đi theo. Tiếp theo là Bắc Khiếu phong, chỉ là Ý Hiên không rảnh rỗi như bọn họ, không thể đi cùng.

Tuy nhiên, đệ tử ngoại môn thì khác.

Vì vậy, khi đi đến thôn Thanh Tuyền liền tổng cộng là có bốn người.

Bước vào quán nhỏ Khai Phong, tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Vô Ly bắt đầu hớn hở gọi đồ ăn.

Tiểu nhị rất nhanh liền đã bưng bê đồ lên, nhìn thấy bốn người bọn họ thì tươi cười ra mặt.

Trong quán không mấy đông khách, vô cùng yên tĩnh. Chỉ lờ mờ nghe thấy vài tiếng nói nhỏ nhẹ, khẽ khằng.

Đột nhiên, Vô Ly lại chợt hỏi ra một vấn đề mà trước giờ chưa từng có ai chú ý tới: "Cho đến cuối cùng, chủ nhân của Khai Phong quán này rốt cuộc là ai? Lần trước đến đây cũng không thấy mặt, hiện tại làm sao cũng không thấy?"

Nghe Vô Ly đặt câu hỏi. Vân Ngạo Phong và Mộc Du Tử liền đồng loạt ngớ người ra.

Tính cả lần này, Vân Ngạo Phong cùng với Vân Tuân Vũ đã vào đây đến ba lần rồi. Mỗi lần đều là tiểu nhị một mình bưng bê dọn dẹp, đúng thật chưa từng nhìn thấy mặt của chủ quán. Thậm chí, ngay cả một bóng lưng cũng chưa thấy, nói gì đến muốn nhìn gương mặt?

Cũng không để tâm quá nhiều, cả bọn chỉ nghĩ rằng, có lẽ vì một lý do bất tiện nào đó.

Sau khi ăn uống xong, Vân Ngạo Phong nghĩ đi nghĩ lại, suy tư chốc lát. Hắn vẫn còn nhớ, cảnh tượng hắn thấy trong mơ và những chuyện xảy ra ở ngoài đời thực, có nhiều chỗ vụn vặt, sau khi sắp xếp lại một phen. Mới biết, có nhiều chuyện quá đỗi trùng hợp. Hắn phải đi xác thực lại.

Đầu tiên là Thê Tam thành, bởi vì chưa biết vị trí cụ thể của nó, Vân Ngạo Phong đành cầm theo một cái la bàn.

Trong số bốn người bọn họ, cũng không phải không có người vị trí của Thê Tam thành. Chỉ là, không tiện để lộ thân phận.

Bởi vậy, mất khoảng chừng 3 canh giờ họ mới xác định được vị trí chi tiết. Cho đến khi tới nơi thì trời đã nhá nhem tối rồi.

Tùy tiện trọ ở một khách điếm nhỏ tên là Nhất Sinh (một đời).


Vừa bước vào đại sảnh của Nhất Sinh điếm, Vân Ngạo Phong đã cảm thấy có gì đó không đúng, không khí ở đây giống như so với bên ngoài lạnh hơn gấp bội.

Bên trong tuy hơi nhỏ hẹp, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp thoáng đạt. Chỉ là, ngồi giữa đại sảnh trống trải là một ông lão tóc đã nhuốm màu bạc, lại còn rối bù.

Trong điếm trống không, ngoài ông lão kia ra, thì cũng chẳng nhìn thấy bóng người nào khác.

Cảm thấy kỳ quái, Vô Ly liền xoa xoa tay, tiến lên hỏi phụ nhân tóc bạc ngồi giữa đại sảnh.

"Lão bá, ở đây vẫn còn có chỗ cho khách nhân ở chứ?"

Nếu hỏi tại sao Vô Ly lại không nói thẳng ra là "lão bá, chúng ta muốn thuê phòng", thì ngay trên lầu hai chính là câu trả lời.

Trên lan can lầu hai có khoảng hơn mười người đứng đó, không một ai lên tiếng, mắt cũng không nhìn là người nào tới. Mà vẻ mặt lại chăm chú, hứng khởi tột cùng.

Lão bá tóc bạc đến liếc cũng chẳng buồn liếc một cái, chỉ chậm rãi chống bàn đứng dậy, xoay người bước lên thang gỗ.

Cũng vì nơi này quá kì quái, nên họ lại càng phải vào thăm dò một phen.

Vô Ly quay lưng nhìn ba người đằng sau, khe khẽ gật đầu. Cả bọn cùng nối đuôi đi theo sau lão bá tóc bạc nọ.

Lên đến lầu hai, bấy giờ họ mới cảm thấy không khí trở lại bình thường. Hoặc nói là, lầu một và lầu hai được ngăn cách bởi một lớp kết giới, mà loại kết giới này có công dụng cách âm cực kì kiên cố, đặc biệt là ngăn chặn tầm nhìn.

Ở bên ngoài có thể nhìn thấy mọi vật ở bên trong, nhưng bên trong lại không thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài.

Vừa dời chân khỏi bậc thang cuối cùng, khung cảnh ngay tức khắc liền đã thay đổi một vạn tám ngàn dặm.

Bên tai cũng bắt đầu nghe được tiếng bàn luận sôi nổi.

Có người nói: "Ách, thật là lợi hại nha!"

"Chậc chậc, gãy mất tay rồi?"


Lại có người nhịn không được kinh hô, dấy lên một trận cổ vũ nồng nhiệt.

"Bạch công tử, ngươi đúng thật khiến cho bọn ta mở rộng tầm mắt. Đánh hay lắm, tiếp tục đánh đi."

"Bạch công tử thật lợi hại. Đánh gãy chân chó của gã ta đi!"

"Bạch công tử uy vũ!"

Bạch công tử, Bạch công tử, Bạch công tử... Rốt cuộc Bạch công tử này là ai chứ?

Cố gắng dỏng tai lên nghe. Chỉ là, lúc này từ đâu đột nhiên lại truyền đến một tiếng kêu la thảm thiết. Thanh âm này đích xác là của một gã nam tử, cái chất giọng ồm ồm, thật sự không dễ nghe chút nào.

Mấy người đứng nhìn có vẻ càng phấn khích, reo hò inh ỏi.

"Gãy rồi. Ha ha ha... cả hai chân đều gãy hết cả rồi, để xem sau này ngươi còn đi trộm cướp được hay không. Ha ha, ha ha ha..."

Nghe đến bây giờ, nếu nói không biết đang xảy ra chuyện gì, vậy thì đi chết được rồi.

Vân Ngạo Phong khẽ thở dài, bất giác níu lấy tay áo của Vân Tuân Vũ. Chốn trần ai quả thực khiến lòng người phủ bụi mà.






Bình luận

Truyện đang đọc