GIÁC NGỘ



Lý Lam phát hiện, thế nhưng còn có người tránh được một chiêu của nàng. Liền đó tức giận không thôi, lực đạo trên tay tăng vọt, một chưởng chấn ngã sáu người, sau đó bay đến cách không xa chỗ Vân Ngạo Phong, vươn tay liền xuất ra thêm một chiêu chí mạng.

Tiểu Cửu mắt điếc tai ngơ, tùy tiện vung tay lập ra kết giới, đã có thể phá giải chiêu thức của Lý Lam.

Vân Ngạo Phong quả thực chỉ có một chữ muốn bày tỏ, đó là: Phục!

Tâm phục khẩu phục!

Cái tên Tiểu Cửu này, võ nghệ cao thâm, tu vi không nhìn thấu. Nói chuyện lại còn khiến cho người ta á khẩu!

Bởi vậy hắn phục, thật sự phục, phục đến không thể nói thành lời!

Tiểu Cửu vẫn cứ như vậy một bộ dạng ung dung ôn nhu, ấm áp: "Chủ nhân, hắn..."

Y liếc xuống Vân Tuân Vũ, hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu.


Vân Ngạo Phong bất lực, nói: "Ca ta, còn nữa, ngươi đừng gọi ta là chủ nhân!"

Tiểu Cửu bày tỏ không vui, trề môi nhăn mặt, giả ngu cười hì hì nói: "Ta nghe theo chủ nhân, từ nay sẽ không gọi chủ nhân là chủ nhân nữa!"

Vân Ngạo Phong: "..." Ok, ta thua, ta xin lỗi, ta sa mạc lời!

Hai người cứ như vậy, ta một câu, ngươi một câu. Mà không nhớ đến còn có người đã phun máu ầm ầm vì tức.

Lý Lam trợn mắt, giọng điệu giống như hét lên: "Rốt cuộc ngươi là ai! Tại sao lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?!"

Mắt điếc tai ngơ!!!

Tiểu Cửu một chút cũng không để ý, tiếp tục công việc ngắm nhìn tuấn nhan của chủ nhân.

Thật lâu rồi y không được nhìn chủ nhân gần như vậy.

Tuy bây giờ linh hồn của Mạc Cẩm Ngọc đang ở trong thân xác của Vân Ngạo Phong, nhưng là thể chất cực tốt, cực có lợi cũng cực có hại. Dung mạo so với khuôn mặt trước kia đều không kém gì, thậm chí càng có nhiều ưu điểm.

Nhưng gương mặt của Mạc Cẩm Ngọc vẫn thực đặc biệt, để lại ấn tượng tốt đối với người khác. Chỉ là hắn bị coi là tên sát nhân, mãi mãi cô độc, không có tình thương.

Tiểu Cửu nghĩ, nếu y có khả năng quay ngược thời gian, y sẽ sớm nói cho chủ nhân biết tình cảm của chính mình đối với người là loại gì. Nếu vậy, có lẽ bây giờ đã không lạc vào tình cảnh như thế này, đau thương khổ sở, chật vật bất an.

Nghiền ngẫm một hồi, rốt cuộc lại bị tiếng nói y hệt tiếng sét đánh ngang tai của Lý Lam làm bừng tỉnh: "Được, nếu ngươi đã không muốn nói, vậy thì đừng trách ta không luận đạo lý!"

Vân Ngạo Phong: "..." Đệch đệch đệch!! Ngươi ngay từ đầu đã không nói đạo lý!

Một trận khinh thường dâng lên trong lòng.

Tiểu Cửu hơi cau mày, chậm rãi quay người lại, mặt đối mặt với Lý Lam, ánh mắt mang theo chán ghét, chỉ là khuôn mặt bị che kín, khó có thể phát hiện.

Y nhàn nhạt pha thêm sợ hãi thái quá, nói: "Ay yô, với cô à! Ta sợ quá đi a."


Lý Lam thẹn quá hóa giận: "Ngươi!... Hừ, chịu chết đi!"

Tiểu Cửu bật người nhảy ra khỏi kết giới, không chút kiêng dè đối với Lý Lam bày tỏ chán ghét, ghê tởm cùng cực. Nhưng là từ đầu tới cuối y đều không có động thủ.

Nhìn tình cảnh này... diễn ra cũng quá mức... nực cười đi?!

Không sai, chính là thật nực cười a!

Lý Lam trùng trùng điệp điệp phóng tới chiêu thức, vừa tấn công vừa phòng thủ, mơ màng tức đến đỏ cả mắt.

Tiểu Cửu thực bình tĩnh, nhẹ nhàng lách người né tránh từng đạo quang mang huyết sắc, tựa hồ là chơi đùa với một thứ đồ chơi.

Trên miệng y còn không quên nói mấy lời hỗn ngôn, trêu tức Lý Lam: "Oa, ta sợ quá! Chủ nhân, phải làm sao đây? Nàng ta thực hung dữ a."

Lời này cơ hồ đụng đến sự kiên nhẫn của Vân Ngạo Phong, hắn trợn mắt hít sâu, có một loại xúc cảm... muốn giết người.

Chưởng môn và các vị phong chủ vốn dĩ bị thương, người nặng người nhẹ. Lúc này người trị thương, người lâm trận, toàn lực đối phó với lệ thú.

Các đệ tử nghe tiếng động bên ngoài biến lạ, lại còn tiếng kêu đau đớn pha lẫn ác độc tàn bạo của Lý Lam, rốt cuộc có người sinh lòng tò mò, nhịn không được mà ngó đầu ra quan sát tình hình.

Trước mắt họ, là một... màn... kịch... khôi... hài...?!

Cái nam tử hồng y kia họ không quen, nhưng có vẻ đối với Lý Lam có thù nghịch? Phải không???

Dù sao thì... người đó... quá mạnh a!

Trước Ngọc Hồi điện một màn chinh chiến vĩ đại vinh quang sảng khoái đẹp đẽ vi diệu cường đại được diễn ra! (Không cần có dấu phẩy luôn).

Nhưng là vẫn người công người thủ, lâu lâu Lý Lam lại còn bị tuyệt chiêu của mình đánh trúng, kêu thảm thiết.


Cảm thấy đùa bỡn đủ nhàm chán, rốt cuộc Tiểu Cửu cũng phản công!

Mà bên này, Vân Tuân Vũ liền bất giác nhíu mày, sau đó nghiêng đầu sang một bên ho sặc sụa.

"Ca!" Vân Ngạo Phong nhìn y tỉnh liền vui mừng nói: "Ca tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào rồi?"

Vân Tuân Vũ chống tay ngồi dậy, nói: "Đã không sao, đệ có bị thương không?"

Vân Ngạo Phong lắc đầu!

Đột nhiên, đằng xa phát ra tiếng thét chói tai: "Aaaa..."

Cảm thấy giọng nói này quen thuộc, nhưng khi quay đầu nhìn lại đã không thấy người đâu. Vô Ly, Mộc Du Tử và Ý Hiên, bọn họ... biến mất rồi?!

Trong lòng chợt hoảng, Vân Ngạo Phong theo bản năng bật dậy, vốn định tiến về phía đó. Nhưng lúc trước Vân Tuân Vũ đem đầu gối trên chân hắn, bây giờ đã tê đến không còn cảm giác, vừa đứng lên đã ngã ngửa ra sau. May mắn là Vân Tuân Vũ nhanh tay lẹ mắt, kéo hắn ôm vào lòng.

Trong chốc lát đó, nhịp tim đập thình thịch, một cỗ nhiệt khí từ cổ dâng lên tới mang tai, khuôn mặt Vân Ngạo Phong bỗng chốc trở nên đỏ bừng, nóng ran.

Nhưng là hắn rất nhanh liền bật người, chân vừa tê vừa mỏi, chỉ có dựa vào người Vân Tuân Vũ mới đứng vững được.

Sau một hồi, cảm giác tê dại ở chân liền đã biến tan.






Bình luận

Truyện đang đọc