GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Đầu tháng chín sau khi khóa huấn luyện quân sự ở đại học C kết thúc, chương trình "Khai giảng" bắt đầu quay hình.

Sáng sớm Triệu Thính Khê đã nhận được thẻ nhiệm vụ của tổ tiết mục: yêu cầu các vị khách quý đến phòng học của đại học C tập hợp.

Cảm giác phương hướng của cô cũng không tệ lắm, theo bản đồ thuận lợi tìm được phòng học.

Phúc Tuấn Hi là người đến đầu tiên, vừa thấy Triệu Thính Khê đến lập tức nhảy lên từ trên ghế, cười tủm tỉm nói: "Khê Khê hôm nay có yêu tôi hơn một chút không?"

"Hôm nay đổi lời thoại rồi?" Triệu Thính Khê nén cười, nhìn xung quanh, "Thật đúng là không có ai!"

Phúc Tuấn Hi một giây biến đổi sắc mặt, khoa trương chực khóc.

Theo sau vào là Đái Phỉ, Phúc Tuấn Hi trò cũ lặp lại, bị Đái Phỉ liếc mắt một cái.

Phúc Tuấn Hi: "....Hai người đã thương lượng với nhau đúng không?"

Đến cuối cùng chính là Kế Tinh Dã, thiếu niên hăm hở giơ hai tay chào hỏi mọi người: "Chào các anh chị!"

"Chào, chào!" Phúc Tuấn Hi bị hai người phụ nữ ghét bỏ bật dậy tiến đến bên cạnh Kế Tinh Dã.

Kế Tinh Dã cào cào tóc , "Sáu giờ em đã ra khỏi cửa, không nghĩ tới là đến cuối cùng."

Phúc Tuấn Hi: "Thế nào, bị kẹt xe?"

Kế Tinh Dã cười,"Không phải, em vừa mới đến căn tin ăn bữa sáng," ánh mắt thiếu niên phát sáng,"Oa, căn tin đại học C quả nhiên danh bất hư truyền, mỗi món em đều muốn nếm thử, kết quả là mất chút thời gian..."

Ba người không nhịn được cùng nhau cười thành tiếng.

Lúc này cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đi đến.

Hắn một thân đồ thể thao đơn giản, liếc mắt nhìn một cái là không thể che được dáng người đẹp đẽ, một đôi chân dài thẳng tắp đi như gió. Người đàn ông nhếch mày chào hỏi mọi người, khuôn mặt tuấn lãng sinh động.

Người đang ngồi không ai không biết người này, ảnh đế Trì Dịch, được mọi người gọi là "Máy tạo hoóc-môn". Có một lần dự sự kiện, một fan nữ dưới khán đài điên cuồng gọi tên hắn, ngay cả chính mình chảy máu mũi cũng không biết. Trong cảnh tượng khủng bố kia lộ ra chút buồn cười, truyền đã lâu ở trong giới.

Trì Dịch đúng là có khí chất diễn viên, bộ phim đầu tay một đêm thì bạo hồng, qua nhiều năm như vậy nhiệt độ một chút cũng không giảm, gần đây nhất chuyển hướng sang làm đạo diễn, ở giới tư bản cũng như gió nổi nước lên.

Hiện tại Triệu Thính Khê tin tưởng công ty điện ảnh và truyền thông này thật sự coi trong chương trình tạp kỹ này, có thể mời Trì Dịch đến thật là quá tốn kém rồi.

Kế Tinh Dã không khống chế được chính mình, quỳ gối gọi "Nam thần", không để ý chút nào đến người cùng chụp hình bên cạnh, tiến đến muốn chụp ảnh chung.

Trì Dịch rất phối hợp, mãi cho đến khi Kế Tinh Dã chụp đủ các góc độ cao thấp trái phải mới đỏ mặt nói cảm ơn.

Phúc Tuấn Hi một bên không kiềm chế được, ngay cả Đái Phỉ luôn luôn lạnh lùng cũng đi qua, Triệu Thính Khê đi theo sau hai người muốn nhìn thử xem sao.

Trì Dịch cùng bọn họ trò chuyện, ánh mắt đảo qua Triệu Thính Khê thì dừng hai giây.

Sau đó đạo diễn La tiến vào, chế tác Phương chào mừng mọi người tham gia quay hình "Khai giảng". Mọi người đều nhiệt tình vừa hoan hô vừa vỗ tay, không khí vô cùng hòa hợp.

Đạo diễn La bắt đầu giới thiệu quy tắc: "Hai tháng tới đây các vị sẽ cùng học tập với các bạn sinh viên ở đại học C, cũng tham gia thi giữa kỳ, người được thông qua sẽ thuận lợi tốt nghiệp, nếu không thể thông qua sẽ học lại cùng với học viên ở kỳ tiếp theo cho tới khi thuận lợi tốt nghiệp mới thôi.

Mọi người đứng lên thì thầm trao đổi.

Kế Tinh Dã ngồi thẳng, "Không được, không được, huấn luyện viên nếu biết em kì sau còn muốn tham gia ghi hình chương trình nhất định sẽ đuổi em đi!"

Đái Phỉ liếc nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: "Như vậy thì cậu không phải có thể tiếp tục ăn ở căn tin đại học C sao?"

Kế Tinh Dã: "..." Thật là một đàn chị kỳ lạ.

Phúc Tuấn Hi cũng ồn ào đứng lên: "Làm sao có thể để người xem cả nước nhìn thấy tôi rớt môn? Tôi không cần mặt mũi nữa rồi!"

Mọi người nhìn hướng Trì Dịch, Trì Dịch nhấc khóe miệng thong thả nói: "Tôi tốt nghiệp Ivy League, rớt môn...hẳn là không tồn tại."

Triệu Thính Khê: "..."

Mọi người: "..."

Em gái anh!

Đạo diễn La nâng hai tay ý bảo mọi người yên lặng nói: "Mọi người không cần lo lắng, chỉ cần cố gắng học, tôi cam đoan tất cả mọi người có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi!"

Anh ta nhận một gói to từ trong tay trợ lý, nói tiếp: "Phần dưới đây chúng ta phải xác định khoa mà khoảng thời gian tiếp theo mọi người phải gia nhập vào. Tất cả mọi người đều biết đại học C là trường cao đẳng cực kỳ nổi tiếng, tổ tiết mục lựa chọn tổng cộng mười hai khoa tiêu biểu để mọi người lựa chọn. mười hai khoa này rất đặc sắc, đạo diễn La cười cười, còn nói: "Chẳng qua theo tôi được biết, khoa thiên văn và khoa vật lý bị các học sinh gọi là khoa ma quỷ, bao năm nay tỷ lệ thi đỗ của hai khoa này không quá ba mươi phần trăm. Không biết mọi người có hứng thú thử thách một chút."

Năm vị khách quý hệ Phật đồng thời lắc đầu.

Đạo diễn La bất đắc dĩ thở dài, giơ túi giấy trong tay nói: "Trong này đã chuẩn bị mười hai phong thư có tên các khoa cho mọi người, kế tiếp năm vị cử một người đến rút thăm quyết định đi."

Năm người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, Phúc Tuấn Hi đề cử Trì Dịch đi, Trì DỊch cười từ chối: "Vận khí của tôi luôn rất kém."

Kế Tinh Dã bỗng nhiên giơ tay: "Em đi! Vận khí của em rất tốt."

Thiếu niên Kế Tinh Dã trong ánh mắt tha thiết của những người khác hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến trước bục. Cậu chà chà tay, rút một phong thư trong túi giấy.

Mọi người tập trung nín thở, chỉ thấy Kế Tinh Dã xé mở phong thư, trên tờ giấy viết ba chữ to rõ ràng "Khoa Thiên Văn."

Một tiếng rên vang lên.

Triệu Thính Khê nhìn Kế Tinh Dã, nắm chặt tay, cô cảm thấy đứa nhỏ này cần một tuổi thơ trọn vẹn!

Sau khi phân khoa kết thúc, năm vị khách quý chia làm hai tổ nam nữ đi đến phòng của mình.

Đạo diễn La đưa túi giấy cho trợ lý, bảo anh ta tìm một cái máy hủy giấy để xử lý.

Trợ lý đáp lời nhận lấy, tò mò thuận tay mở ra một phong thư: Khoa Thiên văn;

Cái thứ hai, Khoa Thiên Văn;

Cái thứ ba, vẫn là Khoa Thiên Văn....

Triệu Thính Khê và Đái Phỉ được đưa đến phòng ngủ của nữ sinh, dọc theo đường đi đều là các học sinh cầm di động gào thét chói tai.

Cửa phòng ngủ cũng có không ít nữ sinh vây quanh, trong tiếng cười nói cùng tiếng thét chói tai dường như có tiếng khóc xen lẫn.

Triệu Thính Khê và Đái Phỉ đều mơ hồ, đứng ở cửa phòng ngủ tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Lúc này trong phòng ngủ một nữ sinh có vóc dáng cao ráo đi ra, có chút xấu hổ nói: "Thật ngại quá, thật ngại quá," cô chỉ chỉ một đám nữ sinh hơi thấp nói: :Cái kia, cô ấy là fan của Triệu Thính Khê, gặp các chị có chút không khống chế được cảm xúc."

Hai người lúc này mới hiểu được, tâm tình phức tạp đi vào.

Nữ sinh dáng cao tên là Thái Đồng, là em gái phương Bắc, tính cách cởi mở. Nữ sinh thấp hơn là Dương Tuyết Hội, bộ dáng ngọt ngào mềm mại, nói chuyện mềm mại dịu dàng. Đều là sinh viên mới của khoa Thiên Văn.

Triệu Thính Khê trấn an Dương Tuyết Hội trong chốc lát, cô liền nín khóc. Một đôi mắt thỏ con hồng hồng nhìn cô không chớp mắt.

Đái Phỉ: "Cô gái, cô ấy không chạy được, cô không cần nhìn chằm chằm mãi thế."

Dương Tuyết Hội ngượng ngùng vỗ vỗ mặt, cuối cùng không nhìn Triệu Thính Khê nữa.

Người hướng dẫn ở lớp thông báo mọi người có thể đi nhận sách.

Đái Phỉ ở giường trên nghiêng mình nói: "Tôi không đi, mọi người đi trước đi."

Kiểu chen chúc đông người trong một nơi, không phù hợp với hình tượng cao lãnh của cô.

Vì thế, Triệu Thính Khê đi theo hai nữ sinh cùng đến sân thể dục nhận sách, chuẩn bị ngày hôm sau khai giảng.

Từ Thanh Xuyên gọi điện thoại cho Tiêu Mục, xác định hắn ở nhà bố mẹ, sau khi tan học cũng thuận tiện lái xe qua dó.

Tiêu Mục ở cửa đợi Từ Thanh Xuyên, với cổ nhìn xung quanh.

Từ Thanh Xuyên từ xa đã nhìn thấy hắn, anh đỗ xe xong, sửa sang lại túi tài liệu thì xuống xe.

Tiêu Mục bước nhanh qua, cười toe toét, hắn khoát tay lên vai Từ Thanh Xuyên nói: "Anh đang mong em đến."

Từ Thanh Xuyên đưa tập văn kiện vỗ hai cái trên ngự hắn, nói trêu chọc: "Tiêu tổng càng ngày càng thiếu kiên nhẫn?"

Tiêu Mục nhanh tay cầm lấy tập văn kiện, lúc này Từ Thanh Xuyên nói gì hắn cũng nguyện ý nghe, hắn nhìn lướt qua bên cạnh hỏi: "A? Cầm cái gì trên tay kia?"

Từ Thanh Xuyên cầm hộp giấy giơ lên nói: "Bánh ngọt, mua cho Manh Manh."

Hai người cùng vào nha, Từ Nhã Văn cực kỳ cao hứng, Manh Manh cũng vô cùng vui vẻ, nói cảm ơn rồi ôm bánh chạy đi.

Tiêu Mục: "Ô, hiện tại ở nhà giáo sư Từ là được hoan nghênh nhất nha!"

Thời điểm đầu năm nay, trong lúc ở Mỹ Từ Thanh XUyên vô tình ở một triển lãm tranh nhìn thấy một bức tranh. Họa sĩ không vẽ tỉ mỉ, nhưng thắng ở chỗ cảnh ý tươi đẹp.

Trên bức tranh là một người nam nhân còn trẻ tuổi đứng ở bên cầu. Mặt cầu không rộng, có chút cũ, bối cảnh là mấy tòa nhà thấp bé. Người đàn ông dáng dấp cao thẳng như một khối ngọc, đứng ở bên cầu ngắm cảnh, ánh mặt trời buổi chiều phủ lên người anh, bầu không khí trầm tĩnh yên lặng.

Từ Thanh Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra, trên bức tranh đúng là cảnh khi anh ở Vị Huyền.

Không nói rõ là vì cái gì, Từ Thanh Xuyên vô cùng muốn biết tác giả là ai, vì thế nhờ Tiêu Mục hỗ trợ tìm kiếm.

"Đã liên hệ với người phụ trách triển lãm tranh, nghe nói tác giả là một thiếu niên người Châu Á, bọn họ sau khi lấy được cách liên hệ của cậu ta thì sẽ rất nhanh cho chúng ta biết." Tiêu Mục nói.

"Thiếu niên sao..." Từ Thanh Xuyên vô thức nhắc lại.

Tiêu Mục hỏi: "Có gì không đúng sao?"

Từ Thanh Xuyên lắc đầu, vỗ vỗ đùi Tiêu Mục nói: "Làm phiền anh rồi, có tin tức thì mau chóng cho em biết."

Bên kia, Manh Manh đã ăn xong miếng bánh ngọt, bộ dáng vô cùng thỏa mãn liếm bơ trên khóe miệng.

Từ Thanh Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Nếu thích ăn thì lần sau lại mua nữa cho em."

Manh Manh khoát tay tỏ ý không có gì, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu anh, mẹ em không cho em ăn nhiều đồ ngọt."

Từ Thanh Xuyên cười cười nói: "Lần trước không cùng em xem xong phim, anh thật xin lỗi." Anh hắng giọng lại hỏi: "Em nói, bộ phim kia là của nữ diễn viên em thích?"

Manh Manh nghe thấy có người hỏi tới nữ thần lập tức hưng phấn, cô ngồi thẳng người, trong ánh mắt lóe lên tia phấn khích, "Đúng đúng đúng, là nữ thần của em diễn, cô ấy tên là Triệu Thính Khê. Triệu Thính Khê, anh nghe qua chưa?"

Từ Thanh Xuyên nhíu mày không nói gì.

Manh Manh tự biên tự diễn nói: "Hôm đó chúng ta xem là bộ phim đầu tay của cô ấy, rất tuyệt phải không?" Tiểu cô nương kiêu ngạo hất cằm, "Nữ thần đạt giải diễn viên xuất sắc chỉ bằng bộ phim kia..."

Từ Thanh Xuyên gật gật đầu, "Quả thật rất giỏi."

"Phải không phải không?" Manh Manh càng phấn khích, "Nữ thần của em siêu chăm chỉ! Lúc cô ấy mới vào nghề rất thảm, tài nguyên gì cũng không có. Anh có biết không," Manh Manh hạ giọng nói: "Lúc ấy có cấp cao của công ty giải trí nhìn thấy nữ thần của em đẹp, còn muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy, bị nữ thần hung hăng vạch trần. Sau đó bọn họ chèn ép cô ấy, nhưng nữ thần của em rất cứng rắn, kiên cường vượt qua. Bây giờ," Tiểu cô nương nhún vai một cái, "Hiện tại hào quang vạn trượng. Chứng minh là tài hoa sẽ không bị mai một!"

Từ Thanh Xuyên tựa lưng vào ghế ngồi dùng sức nhắm mắ.

Một người không chịu dựa vào quy tắc ngầm để lên vị trí nữ minh tinh, thật sự cậy đẹp mà bướng, đùa giỡn tình cảm người khác sao?

Chính là....

Năm ấy Triệu Thính Khê bỏ đi, anh tìm cô liên tiếp vài ngày đều không thu hoạch được gì, sau khi gặp lại nữ sinh Sầm Tĩnh, anh nhớ rõ người đó, là bạn tốt nhất của Triệu Thính Khê.

Sầm Tĩnh nói không nhiều lắm, khi bắt đầu chỉ nói anh đừng quá buồn. Lúc sau đại khái cảm thấy anh đáng thương mới do dự mà nói tình hình thực tế: Triệu Thính khê từ nhỏ chỉ biết bản thân xinh dẹp, cho nên vẫn rất hưởng thụ niềm vui được nam sinh theo đuổi, chẳng qua người một khi đã đến tay thì niềm vui cũng không còn.

Sầm Tĩnh còn nói tất cả mọi người đã là người trưởng thành rồi, bảo anh nghĩ thoáng ra một chút, đừng dây dưa vô ích.

Anh vốn không muốn tin, nhưng đây là bạn tốt nhất của cô,...

Từ Thanh Xuyên luôn nhận thức được tiêu chuẩn việc phải làm, anh phán đoán chính xác, ánh mắt độc đáo, chưa từng có sơ hở bao giờ, cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận với quyết định này. Mà giờ phút này, anh cau mày, sâu trong nội tâm sinh ra một tia nghi hoặc.

Lúc trước nói Triệu Thính Khê như vậy có phải thật sự có chút quá đáng hay không. 

Bình luận

Truyện đang đọc