GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Edit: Gà

Trì Dịch hơi khom người xuống đối mặt với cô: “Khê Khê, có phải em thích thầy Từ đúng không?”

“Em không có nha.” Triệu Thính Khê giống như chú sư tử nhỏ đang xù lông, chối cãi theo bản năng, “Anh nghĩ nhiều rồi, em nói thế vì không muốn anh hiểu lầm anh ấy thôi!”

Trì Dịch cười cười, trực giác mách bảo anh ấy rằng giữa Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê có chuyện không muốn ai biết, rõ ràng đều có tình cảm với đối phương nhưng ai cũng cẩn thận không dám nói ra.

Anh ấy vừa hiếu kỳ vừa gấp thay họ.

Triệu Thính Khê cúi đầu gạt bỏ mấy viên đá ở gần. Trì Dịch nhíu mày hỏi: “Khê Khê, hay anh theo đuổi em nhé?”

Triệu Thính Khê: “????”

Cô lúng túng cười, “Anh Trì Dịch đừng chọc em.”

Trì Dịch ôm ngực giả vờ buồn bã, “Cảm thấy anh không tốt sao?”

Triệu Thính Khê vội nói: “Không phải ạ, anh vô cùng tốt, cực kỳ tốt.Anh đẹp trai này, sự nghiệp thành công, bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều lấy anh là hình mẫu lý tưởng đó!”

Trì Dịch bị cô chọc cười, “Nếu đã vậy, anh theo đuổi em thì có gì không tốt?”

Triệu Thính Khê xấu hổ, cúi đầu ấp úng thật lâu mới nói: “Anh Trì Dịch, em có người mình thích rồi.”

Cô cẩn thận giấu tận đáy lòng, không dám cho người khác biết. Cô sợ sẽ giống như năm nhất đại học khi ấy, nói ra xong sẽ khiến người ta ghét bỏ. Cô thích người ấy, cho dù không thể ở bên nhau thì thỉnh thoảng có thể liên lạc với anh cũng khiến cô vui vẻ.

Đây là tình cảm cô dè dặt bảo vệ, thuần túy lại tốt đẹp nhưng mãi mãi sẽ không được nói ra, giấu nó sâu thật sâu trong lòng cũng khiến cô đau lòng. Cho nên dưới áp lực của Trì Dịch cô không muốn giấu nữa.

Cô muốn thừa nhận đã có người mình thích.

“Được rồi.” Trì Dịch nhìn dáng vẻ không vui của cô thì không nỡ, dường như lời nói của anh ấy đã chạm vào nỗi đau của cô, Trì Dịch áy náy, “Khê Khê em nhớ nhé, em rất giỏi, người em thích nhất định cũng thích em.”

Thật không?

Triệu Thính Khê cong môi cười.

**

Trì Dịch làm xong việc thì gia nhập vào đoàn phim Tia Sáng Rực Rỡ.

Anh diễn vai nam phụ là bạn học thời đại học của nữ chính, trong lúc học đã yêu thầm nữ chính, sau khi nam nữ chính chia xa thì gặp lại nam phụ, nam phụ rất chăm sóc nữ chính trong cả công việc lẫn cuộc sống. Những cảnh đầu rất áp lực, Trì Dịch và Triệu Thính Khê đều diễn đạt, diễn xuất cả hai rất tốt, số lần bị NG rất ít.

Đạo diễn tán dương không chỉ một lần, vì vậy đoàn phim có “sách giáo khoa hướng dẫn diễn xuất” sống động. Một vài vai phụ nhỏ thường đến học hỏi.

Hôm nay cảnh quay Trì Dịch và Triệu Thính Khê bị quay lén rồi đăng lên mạng. Hình ảnh mờ mờ, Triệu Thính Khê đang cúi đầu đọc sách, Trì Dịch đứng đối diện nhìn cô, tình cảm trong ánh mắt phức tạp, vừa yêu thương vừa kìm chế, anh thể hiện tinh tế hai loại cảm xúc này.

Trên mạng lại ồn ào. Mọi người xúc động trước diễn xuất của Trì Dịch, chỉ dựa vào ánh mắt để thể hiện được một phần câu chuyện.

Fan CP âm thầm sống dậy.

“Hình ảnh mờ cũng không thể ngăn cản được tôi đổi hình nền.”

“Đây không phải diễn xuất đâu, đang thể hiện tình cảm thật đó!”

“Tôi hoài nghi khi không quay phim thì Dịch đại thần có nhìn Khê Khê bằng ánh mắt này không nhỉ?”

“…”

Từ Thanh Xuyên vừa mới gác thi xong, trong thang máy đầy sinh viên. Hai nữ sinh trước mặt nhỏ giọng thì thầm: “Phát đường kìa, mau lên.”

Một người khác nói: “Trì Dịch thích Triệu Thính Khê thật sao? Lúc quay show tớ đã cảm thấy hai người này có gì rồi.”

Từ Thanh Xuyên phía sau nghe thế thì nhíu mày, anh rất cao, chỉ cần ngước lên nhìn đã có thể thấy tấm hình đó trong tầm mắt.

Gần chiều tối, Từ Thanh Xuyên gọi điện cho tổng giám đốc điều hành Lý Dật Kha, hỏi thăm tình hình Cửu Nghiệp gần đây.

Lý Dật Kha báo cáo từng mục.

“Tia Sáng Rực Rỡ quay thế nào rồi?” Từ Thanh Xuyên hỏi.

Lý Dật Kha: “Đang quay cảnh của nam phụ, khoảng đầu năm sẽ xong.”

Từ Thanh Xuyên nghĩ ngợi rồi nói: “Tối đến trường quay xem chút.”

Lý Dật Kha ngập ngừng nói: “Sếp ơi, tối nay tôi có vài báo cáo hạng mục cần xem qua, Tia Sáng Rực Rỡ quay rất thuận lợi, hay là vài ngày nữa hẳn đi?”

Từ Thanh Xuyên: “Hạng mục mới tạm thời để qua một bên, Tia Sáng Rực Rỡ là quan trọng nhất.”

Lý Dật Kha còn nhiều việc quan trọng phải làm hơn là thăm hỏi đành theo Từ Thanh Xuyên đến đoàn phim.

Đúng lúc đoàn phim đang quay cảnh đêm.

Trong cảnh quay nam nữ chính thức đêm chỉ huy công nhân lắp đặt cột tín hiệu, thời tiết rất xấu, mưa như trút nước, nữ chính chống đỡ không đổi nên ngất ở công trường.

Trì Dịch mặc kệ mưa to chạy đến bên cạnh Triệu Thính Khê, anh nâng cô lên rồi vỗ nhẹ lên mặt cô. Nước mưa chạy dọc theo tóc anh nhỏ giọt xuống, anh tựa như không cảm nhận được gì. Triệu Thính Khê hoảng hốt mở mắt ra, Trì Dịch ôm chặt cô vào lòng, đau lòng nhìn cô.

Từ Thanh Xuyên trầm mặc, định xoay người rời khỏi phim trường.

“Anh Từ không xem nữa sao?” Phó đạo diễn đi theo nói sơ tình huống với Từ Thanh Xuyên và Lý Dật Kha: “Thầy Trì và cô Triệu diễn xuất không còn gì để nói, chỉ cần là cảnh quay của họ thì điễn viên khác đều đến xem. Đến bây giờ tôi chưa từng thất họ NG, chỉ quay một lần đã qua.”

Sắc mặc Từ Thanh Xuyên lạnh như băng: “Tốt nhất một lần qua.”

Phó đạo diễn bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa run, vội gọi người mua nước uống giải nhiệt.

Từ Thanh Xuyên nhàn nhạt hỏi: “Hạng mục này bị dời khá nhiều đúng không? Phim này còn quay bao lâu nữa?”

Phó đạo diễn cho rằng nhà đầu tư đang không vui, vì vậy giải thích: “Còn hai tuần nữa là xong. Do hai lần đổi diễn viên nên hơi trễ thời gian, nếu không đã không kéo dài đến bây giờ. Chúng tôi đang quay gấp rút, dạo gần đây còn quay đêm để tăng hiệu suất.”

Từ Thanh Xuyên yên lặng một lúc rồi nói: “Mọi người đều vất vả rồi, hôm nay sau khi quay xong tôi mời mọi người ăn cơm.”

Phó đạo diễn như sống dậy, vội đồng ý.

Sau khi kết thúc Triệu Thính Khê đi tẩy trang, Kinh Kinh phấn khởi nói: ”Khê Khê, thầy Từ đến thăm á, còn đi cùng Lý tổng của Cửu Nghiệp. Đạo diễn bảo chút nữa mọi người cùng đi ăn.”

Trong lòng Triệu Thính Khê nở hoa rực rỡ, “Nghe ăn là em vui à.” Cô cười trêu Kinh Kinh, rồi mở điện thoại lên xem, trên màn hình không có thông báo tin nhắn mới, cô buồn bực bĩu môi.

Đoàn phim đặt một phòng trong quán lẩu 24h. Trời mùa đông lạnh lẽo, ăn lẩu vào nóng ấm cả người.

Những người ngồi ở đây đa phần đều đã ăn với Từ Thanh Xuyên trước đó, biết anh có quan hệ tốt với Triệu Thính Khê vì vậy ngầm hiểu chỗ ngồi bên cạnh chừa lại cho cô.

Cô cười híp mắt đi sang quan sát anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh đến khi nào vậy? Sao không báo với em?”

Từ Thanh Xuyên rót cho cô ly nước ấm, “Lúc em diễn với Trì Dịch thì anh đến, sợ ảnh hưởng trạng thái của em nên không báo.”

“Không nha.” Triệu Thính Khê lắc đầu, “Lúc em diễn cơ bản là không gì có thể ảnh hưởng đến em.”

Từ Thanh Xuyên nhìn cô, trầm giọng nói: “Ngay cả diễn cảnh thân mật trước mặt chồng hợp pháp cũng diễn tự nhiên được sao?”

Triệu Thính Khê nghẹn lời.

Sau khi hai người làm giấy đăng ký xong thì chưa nhắc lại chuyện này. Triệu Thính Khê vờ như không nhớ, Từ Thanh Xuyên cũng không nói, có lúc cô hoài nghi anh cũng có suy nghĩ giống mình sao.

Nhưng bây giờ anh bỗng nhắc đến có phải đang ám chỉ điều gì không?

Anh gấp gáp muốn làm thủ tục ư?

Triệu Thính Khê chua xót, cô cảm thấy bất lực vì bản thân như hàng giả bị trả lại. Cô hít sâu một hơi nói: “Gần đây lịch trình của em kín lắm, chờ em xử lý xong sẽ làm thủ tục ly hôn ngay.”

Mặt Từ Thanh Xuyên lạnh xuống, anh cau mày nhìn cô. Trước đây hai người vẫn còn tốt mà, sao vừa quay phim với Trì Dịch đã muốn ly hôn?

Anh vẫn không tin những lời đồn trên mạng, bây giờ anh bắt đầu lo lắng.

Triệu Thính Khê thấy anh không vui thì càng chứng minh suy đoán của mình đúng. Cô không muốn nói nữa, nên cầm đũa yên lặng ăn.

Quán lẩu rất náo nhiệt, đạo diễn gọi vài chai rượu, rót đầy ly mọi người, đến lượt Từ Thanh Xuyên thì vẫn lịch sự hỏi: “Anh Từ có thể uống rượu được không?”

Từ Thanh Xuyên ít khi uống rượu cùng người lạ, hôm nay không biết vì sao rất muốn trút bỏ muộn phiền. Anh gật đầu thế là đạo diễn rót đầy ly của anh.

Trì Dịch nhìn sang bên này, vừa rồi còn đang nói chuyện sao giờ không quan tâm nhau nữa rồi.

Triệu Thính Khê bất an lướt điện thoại, Trì Dịch gọi cô: “Khê Khê?” Anh ấy giơ ly rượu lên cười nói: “Uống một ly nào, hợp tác vui vẻ!”

“Không vui gì.” Triệu Thính Khê cong môi, “Trong lúc quay cảnh mưa anh đè lên tóc em, em còn không dám lên tiếng đấy.”

Trì Dịch cười: “Vậy anh tự phạt ba ly. Lần sau anh sẽ chú ý không đè lên tóc em nữa.”

“Oa oa oa!” Diễn viên nhỏ bên cạnh cười mập mờ, “Hai thầy cô đang nói gì vậy? Đè lên tóc gì cơ, mẹ em thường mắng bố em thế đấy.”

“Đúng đó.” một người khác nói: “Chồng tôi lúc ngủ cũng hay đè lên tóc tôi, lúc đó tôi sẽ đá mạnh vào chân anh ấy, anh ấy còn khóc lóc tức tưởi hỏi vì sao tôi làm thế, tỏ ra vô tội nữa!”

Mọi người chung quanh cười rối rít.

Từ Thanh Xuyên đứng dậy rời đi.

Mùi rượu và mùi lẩu hòa lẫn trong màn sương. Mọi người vào ra cười cười nói nói, khá nhiều người uống say.

Chỗ ngồi bên cạnh trống không, Từ Thanh Xuyên đã đi một lúc lâu. Hình như anh uống hơi nhiều rượu, lúc rời đi bước chân còn loạng choạng.

Triệu Thính Khê băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn không nỡ. Cô nhìn xung quanh rồi vội đi về phía nhà vệ sinh.

Buổi tối phòng vệ sinh rất ít người, ánh đèn trong này u ám.

“Từ Thanh Xuyên, anh ở đâu?” Triệu Thính Khê hơi sợ hãi, nhỏ giọng gọi: “Thầy Từ?”

Lời còn chưa dứt cô đã bị ai đó kéo vào. Cô lảo đảo vài bước thì thấy sắc mặt căng thẳng của Từ Thanh Xuyên.

Triệu Thính Khê bị anh kéo đến dưới cầu thang, anh đè cô lên tường, sau đó hôn xuống.

Cô mở to hai mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Anh thừa dịp công thành đoạt đất.

Trong hơi thở của Triệu Thính Khê đều là mùi hương của anh, mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn cùng mùi mộc hương.

Ánh đèn tắt đi, cô từ từ nhắm mắt lại, để mặc anh trằn trọc quấn quýt đôi môi mình.

Cô cảm thấy mình say rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc