GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Một chiếc xe thương vụ đỗ ở ngoài cổng tiếu khu, đoán chừng chó săn vẫn còn cắm ở đó.

Kim Kỳ cho xe chạy nhanh như bay, chở Triệu Thính Khê rời đi.

Kinh Kinh ngồi trên ghế phó lái, lấy từ trong túi ra một hộp sữa bò đưa tới, "Khê Khê chị vẫn chưa ăn cơm chứ gì, em mang cho chị sữa bò lót dạ trước này."

 

Môi Triệu Thính Khê mấp máy muốn nói đã ăn ở nhà Từ Thanh Xuyên rồi, nghĩ một chút lại cảm thấy đây là bí mật giữa hai người, không biết vì sao cô không muốn người khác biết. Vì vậy cô cầm sữa bò, dựa vào ghế sô pha phía sau, xe chạy nhanh trên phố, không lâu sau cô  mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Kinh Kinh chọc chọc Kim Kỳ nhỏ giọng hỏi: "Tại sao Khê Khê lại ở nhà thầy Từ vậy?"

 

Kim Kỳ "Xuỵt" với cô một tiếng, nói: "Sao em lại nhiều chuyện thế chứ!"

 

Kinh Kinh bĩu bĩu môi, thở phì phì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, xe chạy đến một ngã tư đường, Kim Kỳ bỗng nhiên lẩm bẩm nói: " Khê Khê không phải người tùy tiện đến nhà của đàn ông," Anh ta nhìn nhìn Kinh Kinh, giống như muốn tìm sự đồng tình: "Kinh Kinh, em có cảm thấy giữa Khê Khê và thầy Từ...có chuyện không?"

Kinh Kinh: "..."

Anh giỏi lắm, anh không nhiều chuyện chút nào hết.

    **

Sáng sớm thứ hai, Từ Thanh Xuyên vừa đến phòng thí nghiệm thì Tiêu Trạch tới tìm, anh ta lần sờ sờ, xem xét đủ thứ, sau đó cười xấu xa nói: "Cô giáo Tiền vừa gọi điện cho tôi, bảo chúng ta có thời gian thì qua tìm cô ấy một chút."

Từ Thanh Xuyên: "Cô giáo Tiền nào?"

Tiêu Trạch không nói nên lời: "Còn có cô Tiền nào nữa, Tiền Giai đó!"

 

Mặt Từ Thanh Xuyên không có biểu cảm gì, anh đảo mắt hỏi: "Cô ấy nói chuyện gì?"

   

Trong miệng Tiêu Trạch không có chút đứng đắn nào, "Cô ấy tìm cậu có chuyện gì  lẽ nào cậu không rõ ràng sao?"

   

Từ Thanh Xuyên mặc kệ hắn, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa lại số liệu thí nghiệm.

Tiêu Trạch không trêu anh nữa, cánh tay chống lên trước mặt bàn Từ Thanh Xuyên nói: "Hình như vài ngày nữa có phóng viên của đài truyền hình đến phỏng vấn chuyện đạt được giải thưởng, trường học giao chuyện này cho bộ phận hành chính xử lý, Tiền Giai phụ trách. Cô ấy nói muốn bàn một chút về kịch bản."

   

Từ Thanh Xuyên cũng không nhìn hắn, đầu ngón tay thon dài lướt trên máy tính, gõ nhanh bàn phím, dành chút thời gian nói một câu,  "Có gì hay mà nói."

   

Tiêu Trạch nhún nhún vai, "Người của cậu, làm sao tôi biết được."

 

Động tác trên tay Từ Thanh Xuyên dừng một chút, liếc mắt nhìn hắn.

  

Tiêu Trạch đầu hàng, "Được được được, không phải người của cậu, tôi chỉ là vì báo đáp ơn thầy cho nên thuận tiện giúp chút sức mà thôi."

Từ Thanh Xuyên thái độ hòa hoãn, đóng laptop lại, hỏi: "Khi nào đi, bây giờ sao?"

 

Tiêu Trạch: "Ừ, cô ấy bây giờ chắc đang ở bên thư viện."

 

Ánh nắng giữa trưa tháng chín vẫn hừng hực như cũ, Tiền Giai mở một chiếc ô che nắng, chỉ đạo các học sinh thu thập áp phích kỷ niệm ngày thành lập trường trước thư viện.

    

Phơi nắng khiến người ta choáng váng cả đầu, Tiền Giai cố chịu đựng sự không kiên nhẫn của mình.

    

Từ Thanh Xuyên và Tiêu Trạch dọc theo con đường nhỏ đi tới, tìm một lúc lâu trong đám người mới phát hiện Tiền Giai trong góc.

 

Tiền Giai mắt vừa nhìn thấy Từ Thanh Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn u ám lập tức sáng lên, mỉm cười bước nhanh đến đón tiếp.

   

Trong lòng Tiêu Trạch chậc chậc hai tiếng, cảm thán gương mặt này của Từ Thanh Xuyên không biết đã hại bao nhiêu cô gái nhỏ rồi

Tiền Giai là con gái chủ nhiệm lớp cao trung của Từ Thanh Xuyên, Từ Thanh Xuyên là học sinh đắc ý nhất của chủ nhiệm lớp, chiếu cố anh rất nhiều. Từ Thanh Xuyên cảm động và nhớ ơn thầy, thường xuyên trở về thăm hỏi ông. Biết được Từ Thanh Xuyên đang dạy ở đại học C, sư mẫu khéo léo hỏi thăm có thể cũng cho con gái một công việc ở trường đại học hay không, Từ Thanh Xuyên sau khi nhờ người hỏi thăm thì biết phía hành chính đúng lúc thiếu người, anh liền tiến cử Tiền Giai cho trường học. Cũng may bản thân Tiền Giai năng lực rất tốt, thuận lợi được trường học tuyển dụng.

  

Ánh mắt Tiền Giai nham hiểm,lần đầu tiên gặp Từ Thanh Xuyên đã nhắm chuẩn anh, cứ có cơ hội sẽ dính bên người Từ Thanh Xuyên

Từ Thanh Xuyên đã nhiều lần từ chối ý tốt của TIền Giai, nhưng lòng tự tin và nghị lực của cô gái này không thể coi thường. Rất có bộ dáng “Chỉ cần anh còn độc thân, em quyết không từ bỏ.”

   

Từ Thanh Xuyên không có cách nào, chỉ đành tránh xa.

Tiền Giai nhìn thấy Từ Thanh Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như có thể nở hoa, nói đơn giản mục đích tìm bọn họ đến đây, sau đó lại đề nghị đến quán cà phê ở ngoài ngồi một chút.

   

Khóe miệng Tiêu Trạch đều muốn kéo đến mang tai rồi, nghĩ có nên tìm một cái cớ nào đó để chạy đi hay không, thì thấy đoàn người trong thư viện rối loạn cả lên.

 

Ba người đi qua hướng đó, sinh viên tạo thành một đoàn đi ra từ thư viện, trong tay ai cũng cầm điện thoại không ngừng chụp. Triệu Thính Khê giữa đoàn người phối hợp mỉm cười, thỉnh thoảng nhắc nhở: "Mọi người đừng chen vào, chú ý an toàn."

   

Đôi lông mày thanh tú của Tiền Giai nhíu lại, quát đám người một tiếng: “Những em sinh viên kia làm gì thế?”

  

Các sinh viên nghe thấy tiếng, yên lặng cất điện thoại tự giác tản ra một bên.

  

Triệu Thính Khê vừa nhấc mắt thì thấy ba người đứng sóng vai phía trước, cô giáo xinh đẹp cầm dù hoa đứng sát người Từ Thanh Xuyên.

Cô giáo mặc một chiếc váy ngắn màu hồng tro nhạt, khóe mắt và đuôi lông mày đều là ý cười, dù trong tay hơn phân nửa nghiêng về phía Từ Thanh Xuyên, che khuất cho anh không ít ánh nắng mặt trời.

Ý cười của Triệu Thính Khê nhạt dần đi, trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút thiếu tự nhiên.

   

Thì ra, Từ Thanh Xuyên thích kiểu thế này.

 

Trong lòng cô hừ hừ hai tiếng, ấm ức mà bĩu bĩu môi.

   

Ánh mắt Từ Thanh Xuyên nhàn nhạt đảo qua Triệu Thính Khê, anh không dấu vết mà lùi về hai bước, hai tay bỏ vào túi.

   

Tiêu Trạch ở một bên vỗ tay, ha ha hai tiếng nói: “Tôi cứ tưởng sinh viên của chúng tôi điên rồi, hóa ra là gặp được đại minh tinh,” Hắn chỉ chỉ sinh viên ở bên cạnh cười nói: “Những gia hỏa chỉ biết nhìn mặt này, thấy người ta đẹp thì vây quanh không buông!”

   

Triệu Thính Khê thoáng được trấn an, cô trộm liếc mắt nhìn cô giáo kia.

    

Thật gầy, cái gì cũng không có.

Cô ưỡn ngực, lộ ra một nụ cười thương hiệu, “Cảm ơn thầy Tiêu khen ngợi.”

  

Nụ cười này làm cho không ít sinh viên xung quanh nhịn không được thét chói tai.

  

Triệu Thính Khê giống như một con khổng tước nhỏ xòe đuôi, hất khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vẫy tay với mọi người.

    

Trên gương mặt thường xuyên lạnh nhạt của Từ Thanh Xuyên bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, giống như trăm hoa đua nở, xuân về khắp nơi.

   

Anh quay mặt đi, nhìn sang bên cạnh ho nhẹ một tiếng, khó khăn lắm mới chặn được ý cười bên khóe miệng.

    

Tiền Giai dặn dò đôi câu với  học sinh phụ trách sắp xếp biểu ngữ bên cạnh, xoay đầu phát hiện Từ Thanh Xuyên không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cách xa cô một chút, cô đến gần cong mắt nói với Từ Thanh Xuyên: “Em đã thu xếp bên này rồi, chúng ta đi thôi.” 

 

Từ Thanh Xuyên nâng mắt nhìn phía trước một chút, trầm giọng nói: "Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta vẫn là không thân thiết đến mức có thể cùng nhau uống cà phê. Cô Tiền nếu có chuyện gì, thì có thể gọi điện hoặc gửi email cho tôi." Dứt lời đi thẳng đến hướng Triệu Thính Khê.

   

Triệu Thính Khê vẫy vẫy tay với Tiêu Trạch, để lại một câu "Tạm biệt thầy Tiêu" sau đó dứt khoát nhanh nhẹn quay đầu đi.

Từ Thanh Xuyên bị bỏ lại: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc