GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Chồng sắp cưới của Đới Phi, Giang Lục Tự, là người thừa kế của tập đoàn Giang Thị. Giang Thị kinh doanh ngành nghề chính là khách sạn, các loại hình nghỉ dưỡng, hạng mục rộng khắp toàn cầu.

Đới Phi và Giang Lục Tự là bạn từ thuở bé. Lúc nhà họ Giang gây dựng cơ nghiệp gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn, bố mẹ Đới Phi lấy tiền tích góp nhiều năm trợ giúp họ. Sau đó nhà họ Giang trả lại gấp trăm ngàn lần.

Tuy về sau hai nhà xa cách nhưng quan hệ rất thân thiết. Tết mỗi năm đều qua lại thăm hỏi.

Từ nhỏ Giang Lục Tự ít nói, các bạn nhỏ ở gần nhà không dám chơi với anh. Đới Phi cũng vậy, cô bé chưa bao lớn đã xụ mặt cả ngày, lạnh lùng ghê gớm.

Người lớn hai nhà bận rộn cả ngày, đôi khi sẽ để hai đứa bé ở chung làm bạn. Hôm đó mẹ Đới Phi đưa cô đến nhà họ Giang như thường lệ.

Không ngờ sắc trời dần âm u, bỗng nhiên một tiếng sấm dữ dội vang lên.

Hai đứa nhóc luôn im lìm bị dọa sợ, Đới Phi lạnh lùng khóc chảy nước mũi, Giang Lục Tự ít nói cũng mếu máo nói “Nhớ mẹ”.

Hình tượng hai con người cứng rắn hoàn toàn sụp đổ

Hoặc do cả hai trông thấy dáng vẻ chật vật của nhau nên dần thành bạn tốt, xem như mở lòng với nhau.

Đới Phi ngại chơi đùa với bạn bè cùng lứa, Giang Lục Tự như nam tử hán. Lúc bé anh nói Phi Phi là em gái mình, sẽ chăm sóc cô như em gái ruột.

Nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn, Đới Phi nhận ra tình cảm mình dành cho Giang Lục Tự rất khác, sự thay đổi này khiến cô lo âu. Anh là bạn tốt duy nhất từ thời còn bé, là người bạn cô vô cùng quý trọng, cô sợ đi sai một bước thôi sẽ phá hủy tình bạn này.

Hôm đó vì muốn hạ nhiệt tin tức của Triệu Thính Khê nên Đới Phi công khai trên Weibo rằng mình có người trong lòng. Không ngờ tối hôm đó Giang Lục Tự lập tức gọi điện đến.

Giọng Giang Lục Tự hơi gấp gáp, hỏi cô: “Phi Phi, em có người trong lòng?”

Đới Phi không phải người thích che giấu, trước đây không nói đến thì thôi, bây giờ Giang Lục Tự chỉ động hỏi vậy cô sẽ thừa nhận luôn.

Giang Lục Tự truy hỏi cô: “Người đó là ai, anh biết không?” Anh sợ cô hiểu lầm nên bổ sung thêm: “Nhân phẩm có tốt không, đối xử với em thế nào?”

Đới Phi cười nói: “Nếu em nói người đó là anh thì sao?”

Giang Lục Tự thoáng im lặng rồi bật cười: “Vậy anh hời rồi, bây giờ anh bắt đầu chuẩn bị hôn lễ nhé.”

Cúp máy, Đới Phi không biết làm sao lắc đầu một cái. Anh trêu cô, cô đành mượn cớ để nói ra bí mật thầm kín trong tim.

Một đêm không ngủ được, tối hôm sau có một show diễn, Đới Phi ngủ đến tận trưa mới dậy. Vừa mở điện thoại bèn có một số gọi đến.

Giang Lục Tự: “Phi Phi, anh ở trong quán cà phê dưới khách sạn chỗ em, em chuẩn bị rồi xuống nhé, chúng ta gặp nhau nha?”

Đới Phi mờ mịt, hôm qua Giang Lục Tự còn đang đấu thầu ở Đế Đô, sao bây giờ đến đây tìm cô rồi?”

Cô đồng ý rồi vội đi rửa mặt.

Giang Lục Tự mặc âu phục ngồi trong quán cà phê, đôi mắt hằn những tia máu đỏ. Đới Phi đến gần, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Giang Lục Tự nhấp một ngụm cà phê nói: “Anh sợ đêm dài lắm mộng, hôm qua em nói không tính.”

Đới Phi cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ lắm, đến lúc tay Giang Lục Tự nắm tay mình thì cô mới chợt nhận ra vốn dĩ trong ngần ấy năm Giang Lục Tự cũng có tâm trạng như cô.

May thay họ không bỏ lỡ nhau.

Đới Phi kể giản lược chuyện đã xảy ra cho Triệu Thính Khê nghe, cô rất hâm mộ.

“Nói vậy cô cách tôi nữa tháng nhỉ?” Cô hỏi.

Đới Phi: “Cô không ngại khi nói vậy à.”

Hai mắt Triệu Thính Khê cong cong: “Tôi không sợ đâu.” Cô quay sang nói với Giang Lục Tự: “Giang tổng, tôi giao Phi Phi của tôi cho anh, nếu anh bắt nạt cô ấy tôi sẽ dẫn thầy Từ nhà tôi đuổi giết tận cửa đấy!”

“Được.” Giang Lục Tự cười cười: “Nếu đã là bạn tốt của Phi Phi, vậy chút nữa tôi sẽ bảo trợ lý mở thẻ VIP cho cô Triệu, tất cả các khách sạn, khu nghỉ dưỡng dưới trướng nhà họ Giang đều sẽ miễn phí cho cô Triệu khi đến ở.”

“Thật sao?” Triệu Thính Khê vui mừng khôn xiết: “Ở đâu cũng được hả?”

Giang Lực Tự gật đầu, “128 khu khắp thế giới, muốn ở đâu cũng được.”

Triệu Thính Khê nháy mắt với Từ Thanh Xuyên ở bên cạnh, vui muốn bay lên trời.

Từ Thanh Xuyên giơ ngón cái: “Sau này anh sẽ ôm bắp đùi của em.”

Triệu Thính Khê vui vẻ lắc lư cái đầu.

Giang Lục Tự bổ sung thêm, “Anh Từ cần gì tôi sẽ giúp đỡ mọi lúc.”

Từ Thanh Xuyên khẽ gật đầu, “Thật ra có một việc muốn nhờ Giang tổng giúp đỡ.”

Giang Lục Tự làm động tác “Mời”.

Từ Thanh Xuyên liếc nhìn Triệu Thính Khê: “Vợ của tôi rất thích phong cách của các anh, nên tôi định tổ chức hôn lễ ở khu nghỉ dưỡng, không biết có tiện hay không?”

“Hôn lễ?” Triệu Thính Khê hoang mang, kéo tay áo Từ Thanh Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta cử hành hôn lễ khi nào?”

Từ Thanh Xuyên khẽ gõ trán cô, “Sao hửm, vừa đồng ý gả cho anh xong giờ muốn đổi ý à?”

Triệu Thính Khê đỏ mặt, cong môi cúi đầu.

Đới Phi nhìn hai người ngọt ngào thì bĩu môi.

“Không thành vấn đề, chút nữa tôi sẽ để trợ lý liên lạc với anh.” Giang Lục Tự cười nói: “Chi phí cho tiệc cưới được miễn phí hết, đây là quà gặp mặt của tôi và Phi Phi.”

Từ Thanh Xuyên âm thầm quyết định xong chuyện hôn lễ. Ngày nghỉ Quốc Tế Lao Động cuối cùng, Từ Nhã Văn báo Từ Thanh Xuyên dẫn Triệu Thính Khê về nhà ăn cơm.

Triệu Thính Khê mua rất nhiều quà, cô lo đến mất ăn mất ngủ, lo toan sợ mình mua sót quà của ai.

Từ Thanh Xuyên nhướng mày nhìn cô: “Mất ngủ à?”

Triệu Thính Khê thành thật gật đầu: “Hơi phấn khích cũng hơi khẩn trương.”

Từ Thanh Xuyên xoay người qua: “Hoạt động chút đi, mệt dễ ngủ.”

Triệu Thính Khê: “…”

Sự thật chứng minh lời thầy Từ luôn đúng.

Hai người bay từ Đế Đô về Dần Thành, Tiêu Mục đặt công việc trong tay xuống, tuân mệnh đến sân bay đón người, lúc quay về nhà họ Từ vừa vặn đến buổi trưa.

Người giúp việc chuyển quà mấy lần mới chuyển xong. Từ Nhã Văn và Tiêu Quang Lễ ra đón.

Triệu Thính Khê thấy Tiêu Mục chỉ hơi căng thẳng, đến lúc gặp hai trưởng bối trong nhà thì lòng bàn tay đều ướt mồ hôi, cô lễ phép chào hỏi.

Tiêu Quang Lễ cười hiền từ, đón mọi người vào cửa.

Từ Nhã Văn đi chậm lại để cùng vào với Triệu Thính Khê.

Triệu Thính Khê có bóng mờ tâm lý với quý bà này, cô khẽ cong môi, khiến mình cười trong tự nhiên nhất.

Từ Nhã Văn vỗ lưng cô, “Đã là con cháu trong nhà, về nhà đừng mua nhiều quà thế, đâu phải người ngoài đâu, nhớ chưa?”

“Vâng ạ.” Triệu Thính Khê ngoan ngoãn gật đầu, Từ Nhã Văn trò chuyện đôi lời để trấn an nỗi lo của cô.

Cô thật sự cảm nhận được dù nhà họ Tiêu có cơ nghiệp to lớn nhưng rất khiêm tốn, bố mẹ và anh cả cư xử như người thường, ai ai cũng thân thiện hòa nhã.

Hóa ra thầy Từ lớn lên trong gia đình như vậy, khó trách anh rất ưu tú. Triệu Thính Khê thầm nghĩ, rồi thẹn thùng đỏ mặt.

Tiêu Mục mời đầu bếp hàng đầu Dần Thành về nhà nấu, chút nữa sẽ ăn được.

Mọi người đang ngồi trong phòng khách thì chuông cửa reo lên.

Người giúp việc ra mở cửa, cười nói: “Cô Tưởng Nhàn đến ạ.”

Mọi người khá sửng sốt. Tiêu Quang Lễ cau mày nhìn vợ, mặt Từ Nhã Văn đầy vô tội: “Không phải em gọi con bé đến.”

Đang nói thì Tưởng Nhàn đi vào.

Dù gì cũng là con cháu mình yêu thích bao lâu nay, Từ Nhã Văn ra đón tiếp.

Tưởng Nhàn nhìn Triệu Thính Khê rồi cười nói: “Hôm nay A Xuyên dẫn bạn gái về à? Thật trùng hợp.”

Tiêu Quang Lễ đứng dậy, Tiểu Nhàn đến à, ngồi đi con.”

Tưởng Nhàn khôn khéo đáp, ngồi xuống cạnh Từ Nhã Văn, “Dì ơi, mấy hôm trước con có qua châu Âu tham gia triển lãm, khoảng thời gian trước dì có bảo ngủ hay gặp ác mộng, con nhân tiện mua cho dì thuốc bổ luôn ạ.” Vừa nói cô ta vừa đưa quà cho Từ Nhã Văn.

“Sao dì có thể nhận quà của con được!” Từ Nhã Văn ngượng ngùng nói.

Tưởng Nhàn dịu dàng cười, “Dì có hai con trai, chẳng phải dì luôn xem con là con gái sao, con gái biếu mẹ là điều nên làm ạ!”

Từ Nhã Văn: “Cái miệng nhỏ này khéo ăn khéo nói quá đấy.”

Triệu Thính Khê lùng túng nhìn Từ Thanh Xuyên, mình không biết bà gặp ác mộng, không bằng một người ngoài nữa.

Từ Thanh Xuyên nắm tay cô trấn an.

Tiêu Quang Lễ nói: “Tiểu Nhàn, bình thường đừng ra ngoài nhiều quá, con nên ở cạnh bố con nhiều hơn, ông ấy đã có tuổi rồi.”

Tưởng Nhàn bối rối đáp: “Vâng con biết rồi ạ.”

Tiêu Mục hỏi: “Tiểu Nhàn, nghe nói nhà em đang cần tiền vay, nếu khó khăn hãy nói với chúng tôi.” Anh ấy cười cười, “Dù gì em cũng như con gái ruột của mẹ anh thôi.”

Lời này trông dễ nghe nhưng khiến Tưởng Nhàn mất tự nhiên.

Tựa như cô ta đối xử tốt với Từ Nhã Văn vì có ý đồ lợi dụng.

Triệu Thính Khê vừa đến, ngoại trừ dì Từ ra còn lại mọi người trong nhà đều nói chuyện với cô, Tưởng Nhàn bèn tức giận.

Cô ta duy trì dáng vẻ hòa đồng, nhìn Triệu Thính Khê nói: “Tiểu Khê ít đến nhà nhỉ, tôi thường xuyên đến đây chơi với dì nhưng chưa từng gặp được cô. Công việc bận cỡ nào cũng đừng quên tẫn hiếu nha.”

Từ Thanh Xuyên lạnh giọng nói: “Chuyện nhà chúng tôi không phiền người ngoài như cô bận tâm.”

“Ôi, em nói gì vậy chứ!” Tưởng Nhàn lấy tay che miệng, cười nói: “A Xuyên trách em nói Tiểu Khê vậy à.”

Triệu Thính Khê lạnh lùng nhìn cô ta diễn, mọi tâm tình vui vẻ đều biến mất.

Tưởng Nhàn được như ý nguyện ngồi vén tóc.

Từ Nhã Văn ngồi một bên bỗng nhiên đứng lên, đưa hết quà Tưởng Nhàn mang đến vào tay của cô ta, “Tiểu Nhàn à, dì quên nói với con, sau khi A Xuyên và Tiểu Khê kết hôn thì dì hết gặp ác mộng nữa rồi. Tiểu Khê đúng là bảo bối, có thể trị bách bệnh nha! Con bé còn mang cho dì nhiều đồ bổ nữa, dì ăn không hết đâu, sau này không phiền con mua nữa đâu!”

Tưởng Nhàn giật mình, ý gì đây? Cả nhà che chở Triệu Thính Khê một cách trắng trợn.

Sắc mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, lúng túng nhận lại quà.

Đầu bếp bắt đầu mang thức ăn lên, Từ Nhã Văn khách sáo hỏi: “Tiểu Nhàn, muốn ở lại ăn không?”

Tưởng Nhàn nào ăn nổi, cô ta như ngồi bàn chông, cười với mọi người một cái rồi rời đi ngay.

Mọi người ngồi vào bàn ăn, Triệu Thính Khê lặng lẽ kéo tay áo bà, “Dì ơi, vừa nãy cảm ơn dì ạ.”

Từ Nhã Văn khẽ “hừ” một tiếng, “Còn gọi dì?”

Triệu Thính Khê đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

Bình luận

Truyện đang đọc