HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, "Không biết lượng sức!"

Cậu lấy đà tung người lên trên không trung, tay cầm chai rượu càng thêm chặt, dùng thêm sức đập mạnh vào từng tên một.

Đến khi máu còn văng lên cả bàn tay trắng nõn của cậu, Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, "Không biết lượng sức!"

Cậu lấy đà tung người lên trên không trung, tay cầm chai rượu càng thêm chặt, dùng thêm sức đập mạnh vào từng tên một.

Đến khi máu còn văng lên cả bàn tay trắng nõn của cậu, Hoàng Tuấn Khải mới thả chai rượu xuống đất.

Lúc này, đa số khách hàng đều đã chạy đi. Còn nhân viên thì quá sợ hãi nên không ai dám xen vào.


Chỉ còn lại bốn tên, Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, khiêu khích, "Lên một lượt đi cho đỡ nhọc!"

Bốn tên kia sợ hãi nhìn những cái xác nằm dưới đất, nghe cậu nói xong, bốn tên đồng loạt hô xin tha mạng.

Hoàng Tuấn Khải híp mắt, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng, "Tao không có chuyện tha thứ cho kẻ địch! Hôm nay bọn mày động tới tao! Tao, Hoàng Tuấn Khải này sẽ cho bọn mày biết cái giá khi dám tới trước mặt đòi mạng tao!"

Bọn giang hồ kia tới đòi mạng, chuyện đó thì cậu tất nhiên sẽ không quan tâm. Nhưng mà, bọn nó cả gan tới đòi mạng cậu! Điều này khiến cậu cực kì cực kì không hài lòng!

Hoàng Tuấn Khải dùng sức đá mạnh vào cổ một tên, cái đầu liền rời cổ lăn long lóc trên sàn.

Mặc kệ chân còn đang ê ẩm, Hoàng Tuấn Khải không một chút do dự tung thêm vài cú khiến ba tên còn lại cũng chết thảm.

Khẽ xoa xoa bắp chân, Hoàng Tuấn Khải nhìn những cái xác thảm còn hơn chữ "thảm" nằm bê bết dưới đất. Ai nhìn qua cũng không nghĩ được người vừa gây ra vụ án đẫm máu này chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Hoàng Tuấn Khải bị bắt vào đồn.

~.~.~.~.~.~.~.~

Một cảnh sát ngồi đối diện cậu, nhìn Hoàng Tuấn Khải một thân dính đầy máu tươi mà vẫn thoải mái ngồi uống trà, dáng vẻ thoải mái tự nhiên khiến vị cảnh sát cảm thấy chẳng khác nào như đang mời khách.

Một cảnh sát nhìn cậu vẫn bình thản như vậy thì có chút nóng máu, lớn tiếng nói, "Nhóc là ai? Sao lại dám giết người?"

Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào người vừa nói, "Bọn nó tới đòi mạng tôi!"


Cảnh sát kia liền bị cứng họng, không thể nói được gì.

Người cảnh sát còn lại cũng lên tiếng, "Tại sao cậu lại bị tụi nó tới đòi mạng?"

Hoàng Tuấn Khải nhàn nhạt nói, "Không biết."

Đang định nói tiếp, một người đột nhiên đi vào, nói "Một người trong hai anh ra ngoài đây!"

Hai người cảnh sát nhìn nhau, rồi một người đi ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Hoàng Tuấn Khải và một người cảnh sát.

Người cảnh sát hỏi, "Nhóc có sợ không?"

Hoàng Tuấn Khải ồ lên một tiếng, gật đầu nói, "Đúng vậy. Tôi rất sợ!"

"..." \-.\-  Người cảnh sát.

Người cảnh sát ho khụ một tiếng, hỏi, "Cậu chính là người giết bọn giang hồ kia?"

Hoàng Tuấn Khải khinh thường nói, "Nếu tôi không phải thì tại sao các người lại bắt tôi?"

Người cảnh sát kinh sợ, "Nhóc còn nhỏ mà sao lại ác độc như vậy?"


Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, nói, "Chứ không lẽ tôi để bọn nó giết tôi?"

Người cảnh sát lắc đầu, "Cậu có thể kêu mọi người ra cứu mà."

Hoàng Tuấn Khải cười khẩy, nói, "Mọi người? Tôi kêu thì ai ra? Ông nghĩ bọn họ tốt bụng tới vậy sao? Toàn bộ đều là lũ đạo đức giả! Tôi không cần phiền công mà kêu cứu!"

Người cảnh sát nhíu mày, "Nhóc cũng hiểu rõ sự đời quá nhỉ?"

Sống trên đời hơn ba mươi năm thì nhiêu đây đối với cậu chả là gì. Hoàng Tuấn Khải chỉ nhún vai, nói, "Tôi ghét nhất là đám cớm các anh!"

Người cảnh sát sửng sốt, "Tại sao?"

Hoàng Tuấn Khải khinh thường, "Có một số cảnh sát vì tiền tài danh phận mà không từ mọi thủ đoạn làm việc ác. Có kẻ thì cúi khom lưng phục vụ cho những tên đó. Còn có kẻ thì không chút lương tâm mà che giấu tội ác."

Hoàng Tuấn Khải nheo mắt lại, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một ánh sáng khác thường, "Bây giờ... tin tưởng vào cảnh sát làm gì chứ?" hừ lạnh một tiếng, "Không biết lượng sức!"

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Bình luận

Truyện đang đọc