HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



10 ngày sau, chính là ngày Hải An và Trần Cường tham gia khảo sát. Trác Quân, Trác Minh Khánh, Lý Duệ, Lạc Ưng, Hải Khiêm và Hoàng Tuấn Khải đều tới xem. Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương cũng có mặt với lí do "Bảo vệ con dâu của Trần Gia\(?\)".

Hoàng Tuấn Khải ngồi ở trên ghế xem, mệt mỏi dựa người vào ghế, che miệng ngáp một cái, quay sang hỏi Trần Mạnh Dương, "Còn bao lâu nữa?"

Trần Mạnh Dương nhìn đồng hồ rồi nhìn lên sàn đấu, đáp, "Còn hai tiếng."

Mấy người còn lại cũng ngáp mấy cái, lười biếng vô cùng. Bọn họ bảy giờ sáng đã đi đến đây rồi, còn Hoàng Tuấn Khải và hai người kia \(Trần Tứ Hùng, Trần Mạnh Dương\) thì mười giờ mới đến. Mà bây giờ đã 15 giờ, cơm trưa bọn họ cũng đều lết đi ăn, quay lại vẫn chưa tới thứ tự của Hải An và Trần Cường.

Trần Tứ Hùng ngủ ngon lành, còn chảy cả nước dãi. Hải Khiêm ngồi cạnh y hứng chịu nước dãi đó, không nhịn được tái mặt, "Ối mẹ ơi, dậy nhanh coi!"


Trần Tứ Hùng giật mình ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, "Vụ gì vụ gì?"

Hải Khiêm chỉ vào vai áo dính nước của mình, nói, "Cậu ăn ở dơ quá!"

Trần Tứ Hùng ngáp một cái, mặt tỉnh ruồi nói, "Bộ cậu không biết tới câu ở bẩn sống lâu ăn phấn đông bất tử à."

"Eo ơi, phát khiếp!" Hải Khiêm chề môi.

Trần Tứ Hùng lại ngáp một cái, nói, "Tôi lớn hơn cậu đấy, lo mà dùng kính ngữ với tôi." Trần Tứ Hùng dù là em họ của Trần Hạo Thiên nhưng y lại lớn hơn anh hai tuổi. Có thể nói, trong đám người ở đây Trần Tứ Hùng là lớn tuổi nhất. 

Bất quá, người thật sự lớn tuổi nhất chính là con người lười nhác nhắm hờ mắt tay chống cằm bên kia, Hoàng Tuấn Khải chân chính hơn 30 tuổi.

Hải Khiêm bĩu môi, nói, "Xin lỗi nha, tôi không có thói quen dùng kính ngữ." Nhất là với Trần Tứ Hùng.

Trầm Tứ Hùng phất tay, bình thản nói, "Không sao không sao. Tôi ngủ tiếp." Vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, tiếp ngáy nhỏ vang lên. 

Nếu không nhờ bọn họ vừa chứng kiến Trần Tứ Hùng mở to mắt nói chuyện thì chắc đã nghĩ y bị mộng du. 

Lạc Ưng chậc lưỡi, nói, "Đúng là thiên tài." Trong không gian ồn ào đến mức khó nghe tiếng nói chuyện tới vậy mà Trần Tứ Hùng vẫn ngủ ngon lành cành đào. Không hổ danh là thiên tài máy tính của Trần Gia.

Nếu mọi người biết được suy nghĩ của anh thì chắc chắn sẽ tặng cho Lạc Ưng ánh mắt khinh thường. Liên quan à?


Hoàng Tuấn Khải nhìn lướt qua đám người đông đúc phía dưới, cậu đột nhiên có cảm giác như đang chứng kiến một cuộc thi thật sự. Những con người to lớn hung tàn nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lửa cháy, những giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống áo, có mấy giọt từ tóc rơi xuống thẳng mặt đất. Hơi thở trở nên gấp gáp, giống như những con báo điên cuồng giành lấy ngai vàng.

Lúc này đây, ngay chiến trường của Nhất Gia, không còn phân biệt trai gái, không còn vấn đề giàu nghèo, bọn họ đều chiến đấu để chứng minh sức mạnh của mình. 

Trần Mạnh Dương hơi híp mắt quan sát trận đấu ồn ào trên sàn đấu, không nhịn được cảm thán, "Mỗi lần tổ chức đều hoành tráng như vậy."

Năm năm Nhất Gia mới tổ chức một cuộc khảo sát. Cứ mỗi lần như vậy, Nhất Gia sẽ tìm ra được những nhân tài mới xuất sắc. Bởi vậy mọi người mới tự hào nói rằng Nhất Gia không bao giờ thiếu nhân tài và không một ai có thể phủ định được.

Trần Cường lúc này đang gõ phím, những động tác nhanh gọn dứt khoát đẹp mắt, đôi mắt nhỏ hẹp không ngừng nhìn vào màn hình.

Lạc Ưng khẽ liếc qua, hỏi, "Làm gì thế?"

Trần Cường lạnh nhạt đáp, "Hack."

"Hack gì cơ?" Lạc Ưng hứng thú nhìn vào màn hình. Chợt phát hiện một bảng số dài, góc bên trái rõ ràng viết một dòng chữ Nhất Gia. Lạc Ưng liền kinh ngạc trừng mắt, "Cậu hack vào Nhất Gia?"

"Ừ." Trần Cường gật đầu, "Thay đổi số thứ tự."

Nghe loáng thoáng hai từ "Nhất Gia", mọi người tò mò nhìn qua. Trần Cường quay sang nhìn Hải An, hỏi, "Muốn thay đổi không?"

Hải An không chút do dự gật đầu, "Muốn muốn."


Trần Cường nhếch môi, gõ thêm mấy lần vào bàn phím.

Lý Duệ nãy giờ vẫn không nói một câu nào, lúc này nhìn vào màn hình máy tính, cười nhạt một tiếng, nói nhỏ, "Đúng là người của Trần Gia." Hết dã thú Trần Minh, giờ lại đến hacker tài giỏi Trần Cường. 

À quên, đáng sợ nhất vẫn là người của Trần Gia.

Mười phút sau, tiếng từ loa vang lên, "Số thứ tự 367, Lý An. Số thứ tự 368, Quốc Vũ."

Mọi người đồng loạt chậc lưỡi, cảm thán, "Đỉnh vờ lờ."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_






Bình luận

Truyện đang đọc