HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Hải An đi lên sàn đấu. Mọi người lập tức chăm chú quan sát. Đối thủ của y là Quốc Vũ, một quân nhân 26 tuổi. Thân hình cao to lực lưỡng, chỗ nào cũng đều là cơ bắp. Cộng thêm làn da màu nâu mạnh mẽ và ánh mắt hung hăng của Quốc Vũ càng thể hiện rõ sự khác biệt giữa Hải An và Quốc Vũ.

Hải An nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện cổ họng mình trở nên khô khốc. Hai chân run rẩy không đứng vững, mồ hôi chảy đầy mặt. Y lùi lại mấy bước, nước mắt khẽ lưng tròng, giống như một đứa trẻ nhát gan.

Thấy dáng vẻ mất hết tinh thần của y, mọi người đều bất lực đỡ trán. Hoàng Tuấn Khải trực tiếp nhìn ra chỗ khác, không muốn chứng kiến cảnh tượng ngu xuẩn kia nữa.

Lý Duệ thở dài, có chút lo lắng nhìn sàn đấu, "Em ấy sao sợ thế?" Đối thủ cũng tầm Lạc Ưng mà, Lý An có gì phải sợ chứ.

Trần Mạnh Dương nhàn nhạt nói, "Quốc Vũ là quân nhân." Một thiếu gia được cưng chiều sao dám đối mặt với quân nhân.

Hải An chớp mắt mấy cái, chẳng dám đối mặt với Quốc Vũ. Trọng tài hơi cau mày, hỏi, "Cậu có thể chiến đấu không?"


Hải An giống như lấy được hi vọng, liền nắm chặt tay kiên định nói, "Vâng ạ."

Xung quanh vang lên tiếng cười chế giễu. Ai cũng nghĩ Hải An chắc chắn không dành phần thắng nào. 

Trọng tài lùi lại hai bước, để hai người nhìn nhau, "1... 2... 3 Bắt đầu!"

\*Rầm\* Quốc Vũ bị Hải An quật ngã mạnh xuống đất.

Mọi người trừng to mắt, vội đứng bật dậy quan sát. Hải An dùng hai cánh tay nhỏ con kìm chặt cơ thể to lớn của Quốc Vũ phía dưới đất. 

Quốc Vũ kinh hãi nói, "Này... cậu... đừng có giết người đấy!"

Đồng thời, Hoàng Tuấn Khải đứng dậy đá mạnh vào mặt một tên cầm dao đang định mai phục cậu. Cậu siết chặt cổ hắn, nghiến răng nói ra từng chữ, "Ai ra lệnh?"

Lạc Ưng liếc gã kia, ánh mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, giọng nói anh cũng trầm xuống rõ ràng, "Mẹ kiếp! Là người của Trist!"

Trist? Là Lâm Gia ư? Ánh mắt cậu xuất hiện tia máu, Hoàng Tuấn Khải quăng mạnh gã đó xuống đất, còn hung hăng đá mấy phát lên mặt gã, khiến cho khuôn mặt đó đầy máu tươi và những vết lỗ từ đế giày.

Bởi vì mọi người đều bị trận đấu trên kia làm cho hưng phấn nên căn bản chẳng ai chú ý đến tiếng động bên đây. Nhưng mà vẫn có vài người liếc nhìn qua, thấy cảnh tượng như vậy thì đều sợ hãi đến muốn ngất đi.

Hoàng Tuấn Khải không thể kìm được cơn giận dữ, đánh đến khi gã đó ngừng thở mới thôi. 


Hải Khiêm ngỡ ngàng kêu, "Mẹ nó! Quá khủng khiếp rồi!" 

Cậu tập trung đá vào khuôn mặt gã đó nên giờ đây ngũ quan của gã đều không còn nguyên vẹn. Hai con mắt gần như muốn lòi ra ngoài, xương mặt gãy đến nát bét. Xem ra, xương sọ cũng vỡ rồi.

Hoàng Tuấn Khải đá thêm một cái vào người gã, quay lưng rời đi. Trên sàn đấu, Hải An đã giành được thắng lợi. Quốc Vũ mặt bầm dập nằm dưới đất, thở đến mệt nhọc.

Trần Mạnh Dương kêu người tới dọn thi thể kia, Trần Tứ Hùng lấy điện thoại gọi điện thông báo cho Trần Hạo Thiên.

Lạc Ưng và Hải Khiêm nhìn nhau rồi khẽ thở dài. Ở trong Hắc Đạo, bọn họ đã gặp qua nhiều hình thức trừng phạt tàn khốc. Nhưng lần này nhìn thấy một đứa trẻ mười tám tuổi giết chết một gã đàn ông còn to gấp đôi mình, nhìn khuôn mặt còn hơn cả thê thảm kia, càng khiến bọn họ sợ hãi.

Trần Cường lúc này mặt đã tái xanh, quay mặt đi nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Tuấn Khải khuất sau cánh cổng, y khẽ thì thầm, "Lính đánh thuê ư? Chẳng phải là ác quỷ sao?"

Lý Duệ hơi híp mắt lại, dường như nhận ra điều gì đó không đúng. 

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Hoàng Tuấn Khải nắm chặt tay, biểu cảm cực kì không tốt, cười khẩy một tiếng. Cứ nghĩ tới Lâm Gia kêu người đi sát hại mình, cậu lại cảm thấy hồi hộp lẫn hưng phấn và có chút tức giận. Bọn nó đã nhận ra gì rồi? Hay chỉ đơn giản là muốn ám sát người của Trần Gia? 

Mặc kệ lí do nào, bọn nó đã bắt đầu chú ý đến cậu. 

Nghĩ đến cơ hội đi trả thù, nhịp tim cậu đập mạnh hơn nữa. Tựa như hưng phấn quá độ, cậu cười đến quỳ thẳng xuống mặt đất, cười đến cúi gầm mặt, cười đến mức không thở nổi.


Hoàng Tuấn Khải lúc này... điên thật rồi.

Khuôn mặt cậu đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên bàn tay trắng nõn. 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cậu, "Hắc Ám Đại Nhân a."

Hoàng Tuấn Khải mở to mắt, quay lại nhìn. Một người đàn ông xa lạ đang đứng yên đó, nhìn cậu, hắn ta nở nụ cười, khẽ nói, "Đúng là mấy đứa thiên tài thường dễ điên nhất, nhỉ?"

Nụ cười đó... dù có trôi qua 1000 năm cậu vẫn không thể quên được. 

Lâm Thiển...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_






Bình luận

Truyện đang đọc