HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO?

Gian phòng chìm trong sự im lặng một lúc thật lâu.

Đừng nói là Chu Hoài Nhượng càng nghe càng sửng sốt, lúc này ngây ngốc như con gà gỗ, mà ngay cả Thẩm Bất Từ luôn có thể theo kịp suy nghĩ của Thái tử Điện hạ đầu tiên cũng có chút kinh ngạc.

Thẩm Bất Từ biết Điện hạ vẫn luôn hoài nghi đằng sau tất cả những gì bọn họ chứng kiến trên lãnh thổ Đông Lăng đều có bóng dáng của thế lực Bắc Uyên. Y từng giao thủ với đám người Lý Nhị, chỉ nhìn thân thủ của bọn họ, cũng có thể phán đoán bọn họ cũng có thể đánh giá bọn họkhông phải là những nhân vật bình thường, người dân ở phố chợ.

Nhưng Điện hạ làm thế nào từ Bắc Uyên, tính đến tận Phụ Tuyết Lâu, cuối cùng chỉ thẳng Hằng Vương của Bắc Uyên, thì y không biết.

Người đầu tiên nhịn không được phá vỡ sự im lặng chính là ngốc bạch ngọt Chu Hoài Nhượng: "Ngài nói y y y là Ngụy......"

Chu Hoài Nhượng chợt ý thức được, nếu tên giết cá thật sự là Bắc Uyên tiểu Vương gia, lúc hắn nói chuyện riêng với điện hạ gọi thẳng tên họ, Ngụy tới Ngụy lui thì thôi, nhưng làm thế trước mặt người ta thì thật sự là thiếu lễ nghi của một nước lớn.

Nhưng mà bọn họ cũng đã ầm ĩ thành như vậy, trở mặt với nhau từ lâu, còn cần phải thực hiện lễ nghi đó hay không?

Chu Hoài Nhượng nhất thời không chắc lắm để quyết định, ngập ngừng ngậm miệng lại.

Lý Nhị thay Triệu Miên trả lời câu hỏi của Chu Hoài Nhượng.

"Đương nhiên là không." Lý Nhị vừa mở miệng, lại khôi phục bộ dáng tầm thường, làm như vẻ hưng phấn hiện ra vừa rồi chỉ là ảo giác của người ngoài. Y càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng cười ra tiếng: "Các ngươi đang nghĩ gì vậy. Nếu là Bắc Uyên tiểu Vương gia, bị Vạn Hoa Mộng khi dễ thành ra thế này ở Đông Lăng, thì đã sớm sai năm vạn thiết kỵ của Bắc Uyên áp sát biên giới Đông Lăng, ép Vạn Hoa Mộng giao ra thuốc giải rồi gọi ta một tiếng cha rồi, làm gì còn có thể ở đây đáng thương cầu xin các ngươi liên minh hai đánh một cùng với ta."

Triệu Miên thầm nghĩ Bắc Uyên hiện tại có năm vạn thiết kỵ cái rắm, đánh giặc mười mấy năm, thật vất vả mới diệt được nước Tây Hạ người ta, Bắc Uyên không cần chỉnh đốn binh mã, nghỉ ngơi dưỡng sức sao.

Cho dù thật sự muốn áp sát biên giới Đông Lăng, thì cũng là đội quân tinh nhuệ của Nam Tĩnh hắn.

Triệu Miên không trông mong Lý Nhị sẽ nói thật với hắn, nhưng Lý Nhị nhận hay không nhận là một chuyện, còn hắn hỏi hay không hỏi lại là một chuyện khác. Chỉ cần hắn hỏi, trong lòng Lý Nhị hiểu rõ, thì cũng nên chú ý thân phận của nhau một chút.

Nhưng Lý Nhị có một câu nói mà hắn vẫn tin tưởng. Đối mặt với Vạn Hoa Mộng, bọn họ ở nơi đất khách quê người hẳn là nên đứng về cùng một phe.

"Như vậy, là ta đoán sai rồi." Triệu Miên nhìn quanh bốn phía, "Các ngươi ở đây đều có biểu tình gì thế, ta thuận miệng nói thôi, không cần phải coi là thật."

Chu Hoài Nhượng không khỏi nói thầm trong lòng: Ngài nói một hơi nhiều như vậy, quên luôn cả việc giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, tích tự như kim của Thái tử Điện hạ, nào giống như thuận miệng nói ra chứ.

"Nếu ngươi không phải là giới quyền quý của Bắc Uyên, vậy ta cũng không cần phải e ngại gì." Triệu Miên đứng lên nói: "Liên minh thì miễn, nhận làm chủ nhân thì có thể. Sau này ta làm lớn, ngươi làm nhỏ, ngươi vẫn phải quỳ nói chuyện với ta, chỉ nghe theo lệnh của ta, hiểu chưa."

Lý Nhị: "......"

Bộ dáng không nói nên lời này của Lý Nhị khiến Triệu Miên rốt cục thoải mái một hồi. Là Lý Nhị tự mình nói không phải, cũng không liên quan đến hắn.

Triệu Miên: "Nói chuyện."

Lý Nhị: "Hả."

Một chữ "hả" đơn giản cực kỳ giống với lời của phụ hoàng khi không muốn để ý tới Thừa tướng, Triệu Miên hào phóng không so đo với Lý Nhị.

Triệu Miên ném Lý Nhị cho Thẩm Bất Từ từ từ dạy dỗ, cũng dặn dò: "Trông chừng y, tìm cho y một chỗ ở. Hãy nhớ rằng, đừng để y có cơ hội tiếp xúc với Chu Quảng Thâm."

Thiên Cơ Viện hao tốn không ít tâm huyết mới để những tai mắt ngầm này cắm rễ được ở Kinh Đô của Đông Lăng, nếu bị Lý Nhị phát hiện thì tổn thất không thể bù đắp nổi.

"Dạ." Thẩm Bất Từ dừng một chút, hỏi: "Điện hạ, ngài đã gặp Bắc Hằng vương chưa?"

Thẩm Bất Từ trầm tư từ nãy đến giờ, kết luận —— Điện hạ hẳn là quen biết Bắc Uyên Hằng Vương, cho nên mới đưa ra phán đoán lúc đó.

Triệu Miên gật gật đầu: "Từng gặp y hai lần. Nếu Cô nhớ không lầm, theo thứ tự là lúc cô và ysáu tuổi và mười hai tuổi."

Thẩm Bất Từ lại hỏi: "Xin hỏi Điện hạ, tính cách Của Bắc Hằng Vương có tương tự với Lý Nhị không?"

Triệu Miên đăm chiêu, đưa ra đáp án mơ hồ: "Khó nói, y....." Triệu Miên thật sự không biết mô tả như thế nào, "Thôi bỏ đi."

Chu Hoài Nhượng ở một bên không kiềm chế được nói: "Điện hạ, tên giết cá..... Không, Lý công tử thật sự là Bắc Uyên tiểu Vương gia sao."

Triệu Miên cười lạnh: "Lý công tử, gọi thật dễ nghe. Nếu y đúng là vậy, ngươi có muốn làm thư đồng của y không?"

Chu Hoài Nhượng kinh hãi thất sắc, liên tục xua tay: "Thần không muốn, thần cả đời chỉ làm thư đồng của một người, đó chính là Thái tử Điện hạ ngài!"

Triệu Miên liếc hắn một cái, ngữ khí dịu lại một chút: "Ngươi cảm thấy y thế nào."

Chu Hoài Nhượng vội vàng thông minh lên, tìm được một đáp án vạn năng: "Ngài cảm thấy thế nào, thì ta cảm thấy thế ấy."

Triệu Miên có ý ám chỉ nói: "Ngươi không nghe thấy y nói sao, y tự xưng là người Tây Hạ, còn hận Bắc Uyên thấu xương. Ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi."

Chu Hoài Nhượng hoàn toàn mơ màng. Sau khi Triệu Miên rời đi, hắn nịnh nọt cầu xin Thẩm Bất Từ cứu: "Lão Thẩm... Không, Thẩm ca, ngươi nói xem Điện hạ ngài ấy rốt cuộc nghĩ cái gì thế?"

Thẩm Bất Từ nói: "Tự mình hiểu ra đi."

Chu Hoài Nhượng hai tay ôm đầu, thống khổ kêu rên: "Đầu ngứa quá à."

Triệu Miên trở lại Chu phủ, gọi Chu Quảng Thâm tới, hỏi hắn nhiều năm ở Kinh Đô có tìm được manh mối về việc Bắc Uyên ẩn núp ở Đông Lăng hay không.

Chu Quảng Thâm hổ thẹn nói không có. Y đúng là cảm giác được đằng sau rất nhiều chuyện lớn nhỏ ở Kinh Đô có bóng dáng thế lực Bắc Uyên thúc đẩy, nhưng những người Bắc Uyên này cực kỳ thận trọng cẩn thận, lúc xuống tay rất ít để lại dấu vết.

Chu Quảng Thâm không phải chưa từng điều tra qua, nhưng bất kể bọn họ điều tra thế nào, cũng chỉ có thể tra được một vài nhân vật nhỏ không tính là trọng tâm, cũng không tính là nhân vật chủ chốt.

"Đủ rồi." Triệu Miên nói, "Ngươi từ trong đó chọn ra một người quan trọng nhất trình lên choCô."

Sáng sớm hôm sau, Triệu Miên dẫn theo đám người Chu Hoài Nhượng đi tới chỗ ở tạm thời của Lý Nhị.

Đây là nơi tốt mà Triệu Miên cố ý tìm cho Lý Nhị, nằm ở địa phương ăn chơi nổi tiếng của Kinh Đô, trong một con hẻm gần câu lan viện (lầu xanh).

Con hẻm này được hàng xóm gần đó gọi là "hẻm ngoại thất", trong hẻm đều là một vài nam nữ chốn phong trần được người ta chuộc thân, nhưng tạm thời không tiện dẫn về nhà. Nói cách khác, chính là ngoại thất không sạch sẽ của những quan lại thương nhân kia.

Đông Lăng mặc dù không giống Nam Tĩnh là một nước lớn nhiều lễ nghi, nhưng sau khi lưu lạc chốn phong trần lại làm ngoại thất cho nam tử đã có vợ con chính thức cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ, dân chúng bình thường đi ngang qua nơi này đều phải bịt mũi nhíu mày đi đường vòng.

Ngại thân phận của Lý Nhị, Triệu Miên thật sự không tiện đè y ra để đánh, nhưng dằn mặt một chút vẫn là chuyện phải làm.

Triệu Miên sắp xếp cho Lý Nhị ở chỗ này, không cần hoài nghi, chính là có ý nhục nhã y.

Nghe nói, hôm qua lúc Lý Nhị ở lại, khiến cho không ít người địa phương bu xem và bàn tán. Không đến nửa ngày, Lý Nhị đã nổi tiếng ở xung quanh câu lan viện.

"Thật sự là trong rừng lớn loại chim gì cũng có, ta sống hơn nửa đời người lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân cao như vậy đen như vậy —— Rốt cuộc lão gia thiếu gia nhà nào tốt dữ vậy."

"Hán tử này sinh ra cao lớn, không thiếu tay không thiếu chân, làm sao không thể tự nuôi sống bản thân, nhất định phải làm nghề này, nhục chết người!"

"Nếu ta là cha mẹ hắn, có thể tức đến mức tự chôn sống mình luôn."

Triệu Miên vốn tưởng rằng Lý Nhị bị đưa đến loại địa phương này chịu sự chỉ trích cỡ đó, sẽ cả ngày trốn trong phòng không có mặt mũi gặp ai, âm thầm mắng hắn thật quá phận. Ai ngờ, ngay khi hắn bước vào sân, hắn ngửi thấy mùi đồ nướng.

Chỉ thấy Lý Nhị ở trong viện dựng một cái bếp nướng cá, một tay phết dầu một tay trở cá, thỉnh thoảng còn quạt quạt, bận rộn khí thế ngất trời.

"A, công tử tới rồi." Lý Nhị ngồi trên băng ghế nhỏ, cằm khẽ hất lên, "Muốn ta quỳ hành lễ với ngươi không."

Triệu Miên vẻ mặt kiêu ngạo: "Muốn."

Lý Nhị "Chậc" một tiếng: "Ngươi thật đúng là một chút cũng không khách khí. Nợ đã, ta nướng cá xong mới quỳ."

Triệu Miên châm chọc: "Ngươi ở chỗ này dường như rất thảnh thơi ha."

"Cũng tạm đi, sống qua ngày."

Triệu Miên liếc mắt nhìn cá nướng kêu xèo xèo trên bếp, thoạt trông rất ngon: "Ngươi có biết người bên ngoài nói ngươi như thế nào không."

"Biết." Lý Nhị hời hợt nói, "Hôm qua bọn họ bàn tán rất lớn tiếng, sáng sớm hôm nay còn có người say ở cửa viện mắng ta không biết xấu hổ, nói ta nhất định là thân mang tuyệt kỹ mới có thể được người ta coi trọng nuôi ở chỗ này."

Triệu Miên coi như hài lòng đối với hành vi của tên quỷ say: "Vậy mà ngươi vẫn thảnh thơi thoải mái đi nướng cá?"

"Ngươi có phải không biết cách làm nhục người khác hay không hả, công tử." Lý Nhị cười hắn, "Ngươi muốn làm nhục ta, lại để cho ta ở viện tử tốt như vậy, cho ta ăn cho ta uống, bị người không quan trọng mắng vài câu thì sao, ta cũng sẽ chẳng mất miếng thịt nào —— Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem."

Triệu Miên trầm mặt phản bác: "Rõ ràng là da mặt ngươi quá dày, liên can gì đến ta."

Lý Nhị bày ra dáng vẻ chăm chỉ cần cù, dạy dỗ người khác không mệt mỏi: "Muốn làm nhục một người, ngươi phải nắm chắc điểm đau và điểm yếu của hắn. Ví dụ như, để cho các nghệ sĩ diễn kịch tự hào về giọng hát sẽ không bao giờ được hát nữa, để cho văn nhân không chịu khom lưng vì cơm áo gạo tiền phải khóc lóc cầu xin ngươi cho hắn năm đấu gạo." Lý Nhị ngửa đầu nhìn hắn, "Hoặc là, để cho quý công tử cao quý nhất đời như ngươi phải quỳ xuống."

Hai tròng mắt Triệu Miên khẽ co lại, hồi tưởng tình hình lúc đó, hận không thể tát Lý Nhị hai cái nữa, để hai bên khóe miệng của y đều rách hết.

Phụ hoàng không thích giết người, cũng không thích tra tấn người khác, hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng phần nào, từ nhỏ đến lớn chưa từng giết người. Nhưng lúc đó, cơn thịnh nộ bao trùm lý trí của hắn, hắn thật sự nổi lên ý muốn giết người.

Đợi sau khi hắn tỉnh táo, hắn an ủi chính mình, tội của Lý Nhị không đến mức đó, huống hồ hắn đã tát người ta, lại bắt y quỳ trở lại nhiều lần như vậy, miễn cưỡng xem như là hoà nhau.

Nhưng mà không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy mình là bên chịu thiệt. Bất kể sau này Lý Nhị ở trước mặt hắn có hạ mình làm kẻ dưới bao nhiêu đi nữa, hắn vẫn luôn thiệt thòi.

Bây giờ hắn đã hiểu rồi, Lý Nhị và hắn là hai loại người. Trong mắt hắn, quỳ là nhục nhã, bị tát là nhục nhã, bị người ta vu khống là nhục nhã. Nhưng đối với Lý Nhị mà nói, quỳ xuống không sao cả, bị người ta vu khống là ngoại thất dùng sắc dụ người cũng không sao cả, chỉ cần không cản trở y làm chính sự, y đều sẽ không bị chọc tức.

Muốn làm cho Lý Nhị khó chịu, mấu chốt vẫn là hai chữ "tru tâm" (huỷ hoại ai đó thông qua sự trừng phạt lương tâm).

Vậy đơn giản, điểm đau và điểm yếu của Lý Nhị còn không dễ tìm sao, hôm nay hắn đến là vì chuyện này.

"Nghe người giỏi nói chuyện*, quả thực hưởng lợi không nhỏ." Triệu Miên xoay người nói, "Mau ăn cá của ngươi, ăn xong theo ta đến một nơi."

* Là một phần trong câu "Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư" (Nghe người giỏi nói chuyện một đêm, hơn đọc sách mười năm)

Lý Nhị đáp lại một tiếng, mỉm cười rồi tiếp tục trông chừng cá nướng.

Ai da, còn cho thời gian để y ăn cá, tiểu thiếu gia này hoàn toàn không thể nào ra tay độc ác nổi mà.

Đoàn người đi xe ngựa ra khỏi thành, đi tới ngoại ô cách Kinh Đô mười lăm dặm. Triệu Miêndẫn Lý Nhị lên một ngọn núi nhỏ, đứng ở đỉnh núi, vừa vặn có thể quan sát được một con đường mòn từ nơi khác vào kinh.

Con đường mòn này mặc dù gần, nhưng quá hẻo lánh, rất hiếm khi thấy người đi bộ đi ngang qua.

Mấy người đứng một hồi, Lý Nhị hỏi: "Chúng ta đang chờ cái gì."

Triệu Miên nói, "Chờ "kẻ thù" của ngươi."

Lý Nhị nhìn Triệu Miên một cái, bên dưới vẻ mặt trông như bình tĩnh của thiếu niên dường nhưẩn chứa sự háo hức sắp được xem kịch.

Tâm tình tiểu thiếu gia dường như không tệ, đối với y mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Bọn họ lại chờ khoảng chừng một nén nhang, con đường mòn cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng người đi đường.

Đây là một đội áp tiêu (những người vận chuyển và bảo vệ hàng hoá), tổng cộng có hai xe hàng hóa cùng năm sáu tiêu sư. Những tiêu sư này lưng hùm vai gấu, bên hông đeo bội đao, vừa nhìn liền biết là dân lão luyện quanh năm lăn lộn giang hồ.

Trong số đó, có một người khá nổi bật. Người này khoảng ba mươi tuổi, trên gương mặt khắc khổ đầy vẻ phong sương, có thể thấy được mấy vết sẹo bằng mắt thường. Quan trọng nhất, hắn ta chỉ có một cánh tay, bên dưới vai phải không có gì cả.

Trong tích tắc Lý Nhị thấy rõ khuôn mặt của người nọ, sắc mặt chợt biến đổi, cả người đều lạnh xuống, không còn vẻ thích ý nhàn tản khi nướng cá trong viện cách đây không lâu.

Triệu Miên thu hết phản ứng của y vào đáy mắt, tâm tình rất tốt, khóe môi khẽ nhếch: "Ngươi có biết hắn không."

Lý Nhị luôn nói nhiều giờ lại không nói gì.

"Ta nói cho ngươi biết hắn là ai." Tiếng nói của Triệu Miên trộn lẫn với tiếng gió, nhưng lại vang lên rõ ràng khác thường trong tai Lý Nhị, "Người này tên là Tôn Tọa, người ở Thịnh Kinh Bắc Uyên, ba năm trước tuyển binh nhập ngũ, trở thành một người lính bắn cung bình thường trong đội quân tây chinh của Bắc Uyên."

Tôn Tọa giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hễ bắn một phát, là đều trúng đích. Trận Lộc Dương, Tôn Tọa cầm cung dẫn đầu trong cuộc chiến hỗn loạn, vậy mà một mũi tên bắn trúng Phiêu Kỳ Đại tướng quân của Tây Hạ rơi khỏingựa, làm trọng thương chủ tướng phe địch. Tây Hạ như rắn mất đầu, sau trận thảm bại đau đớn mất Lộc Dương, bị buộc phải lui về thủ thành Linh Châu."

"Nhân tài như Tôn Tọa, vốn nên quân công chồng chất, thăng quan tiến chức. Chỉ tiếc, trong trận chiến công thành tiếp theo ở Linh Châu, Tôn Tọa vô tình mất đi cánh tay phải của hắn, từ đó về sau không thể cầm cung, con đường tây chinh cũng dừng lại ở đây, dù không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể mang theo phần thưởng ngàn lượng hoàng kim vinh quang trở về cố hương."

"Sau khi trở lại Thịnh Kinh, Tôn Tọa mua một tiêu cục, trở thành một tiêu sư. Mấy năm nay hắn cũng không nhàn rỗi, thường xuyên vào nam ra bắc, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn xuất hiện ở chỗ này."

Trong lúc Triệu Miên đang nói chuyện, đám người Tôn Tọa đã đi tới phía dưới bọn họ. Nếu muốn phục kích, chỗ bọn họ đứng không thể nghi ngờ là vị trí tuyệt hảo.

"Ngươi nói ngươi là người Tây Hạ, vậy ta cho ngươi một cơ hội." Triệu Miên cười nửa miệng nói, "Ta giúp ngươi giết hắn, báo thù cho Phiêu Kỳ Đại tướng quân của ngươi, được không?"

Lý Nhị vẫn không nói gì như trước, thần sắc âm u mà đề phòng.

Giữa hai người, chỉ còn lại tiếng gió.

Triệu Miên nói xong, cũng không thúc giục Lý Nhị trả lời, hiếm khi bày ra mười phần kiên nhẫn.

Hắn có thể cảm giác được khí tức cực thấp trên người Lý Nhị, thậm chí đến mức độ tức giận mà không thể bộc phát.

Triệu Miên có chút muốn cười.

Lý Nhị có gì để tức giận chứ, mới vừa rồi lúc dạy hắn nói nhiều lắm mà, hiện giờ tại sao thành người câm rồi.

Lý Nhị trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười. Hắn cúi đầu nhìn đám người Tôn Tọa, nói với Triệu Miên: "Lại cùng ta chơi dương mưu. Ngươi thích chơi xấu trắng trợn như vậy?"

Triệu Miên cũng không phủ nhận: "Đối phó với loại người như ngươi, dương mưu có tác dụng tốt hơn âm mưu."

Giọng nói Lý Nhị so với bình thường lãnh đạm hơn nhiều, quả thực giống như là đổi thành một người khác: "Ngươi biết rõ ta là ai, tại sao còn muốn thăm dò tới thăm dò lui? Có thú vị không?"

Triệu Miên vui vẻ gật đầu: "Thú vị, nhìn ngươi tự vả vào mặt mình, còn thú vị hơn khi nhìn ngươi quỳ xuống. Ngươi biết không," Thiếu niên mỉm cười, từng chữ như đao, "Sắc mặt ngươi bây giờ so với ta lúc trước ở trong bụi lau sậy cũng không tốt hơn bao nhiêu."

Lý Nhị gật gật đầu: "Giỏi đấy."

Học đi đôi với hành, có năng lực học tập, y không thể không vỗ tay tán thưởng cho dương mưu đặc sắc của Triệu Miên.

Điều Triệu Miên muốn không chỉ là y để lộ thân phận ra trước, mà là muốn nói cho y biết, chỉ cần bổn thiếu gia muốn, thì có thể làm bất cứ chuyện gì với đám người Tôn Tọa.

Lấy danh nghĩa giúp đỡ người khác để thực hiện việc uy hiếp, thật xinh đẹp.

"Nhưng có một điểm, " Lý Nhị nói, "Chơi dương mưu với ta có thể, nhưng ngươi phải chú ý số lần."

Triệu Miên bất vi sở động: "Lừa gạt ta, không thể, một lần cũng không thể."

Hai người sóng vai mà đứng, ánh mắt không giao nhau, nhưng mái tóc dài bị gió thu thổi bay, không tình nguyện lượn lờ dây dưa ở sau lưng bọn họ.

Triệu Miên nhìn không chớp mắt nói, "Ngươi có biết hiện tại ngươi nên làm cái gì không?"

"Biết." Lý Nhị xoay người, chậm rãi giơ tay lên trước mặt Triệu Miên, cúi đầu rũ mắt làm động tác hành lễ bình thường, động tác của y tuy tùy hứng, nhưng phong thái cao quý lại không hề suy giảm chút nào, "Ngụy Chẩm Phong của Phụ Tuyết Lâu Bắc Uyên, tham kiến."

Bình luận

Truyện đang đọc