HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO?

Triệu Miên bỗng dưng cứng đờ.

Hắn quen biết đôi mắt này, càng quen biết với hai nốt ruồi dưới hai mắt này. Không ít mỹ nhân đều chỉ có một nốt ruồi dưới khóe mắt, y cố tình lại có tới hai cái giống y hệt nhau, chia ra ở chính giữa hai mắt trái phải. Quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta nhìn qua một cái, là cả đời khó có thể quên.

Cũng bởi vì ngoại hình quá mức xuất chúng, chỉ cần gặp tình huống không muốn bại lộ thân phận, Bắc Uyên tiểu Vương gia đều phải dịch dung để ngụy trang.

Hai nốt ruồi dưới mắt này sẽ không xuất hiện trên mặt Lý Nhị, làn da của Lý Nhị không trắng nõn như vậy, ngũ quan cũng không đẹp trai quá đáng như vậy, lúc tức giận hiện ra tính xâm lược giống như lưỡi đao, vừa sắc bén lại vừa lạnh lẽo.

Thiếu niên đứng trong làn nước ở trước mặt, quả thực chính là phiên bản phóng lớn của Bắc Uyên tiểu Vương gia sáu năm trước.

Cho nên, là Ngụy Chẩm Phong mười tám tuổi? Bắc Uyên tiểu Vương gia không có lớn lên biến thành xấu, cũng không phơi nắng thành da đen?

Sau khi gặp lại Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên cũng từng nghĩ tới, nếu Bắc Uyên tiểu Vương gia tiếp tục trưởng thành theo dáng vẻ lúc mười hai tuổi, sẽ có tướng mạo như thế nào.

Hôm nay hắn đã có đáp án.

Đó là một đáp án còn tốt hơn hắn tưởng tượng.

Triệu Miên mở to hai mắt, tâm tư hỗn loạn, thậm chí quên mất hoàn cảnh sống chết mong manh của hắn.

Hắn sững sờ mở miệng: "Ngụy Chẩm Phong?"

Đây cũng là lần đầu tiên hắn mở miệng gọi tên y.

Sắc mặt chàng thiếu niên không có chút dấu hiệu dịu xuống, y đứng ở trong làn suối nước nóng, mức nước chỉ đến ngực y, mái tóc dài một nửa chìm xuống nước, một nửa nổi trên mặt nước, quần áo dính sát vào thân thể y. Y không có cơ bắp cường tráng như những người lính to khoẻ, cũng không gầy ốm thanh mảnh như những thư sinh ở trong nhà, mà là gầy vừa vặn đúng chỗ, y rõ ràng đã rất cao rồi, nhưng thân thể này lại luôn luôn nói cho người khác biết, y chỉ mới mười tám tuổi.

Ngụy Chẩm Phong không lừa gạt hắn, màu da của y đúng là không trắng như hắn, nhưng tuyệt đối chẳng liên quan gì đến hai chữ "da đen". Một chàng thiếu niên quanh năm bôn ba bên ngoài, vào sinh ra tử trên chiến trường, vậy mà trên mặt không tìm thấy một vết sẹo nào.

Ngụy Chẩm Phong làm thế nào được vậy, không phải y không mang theo nước thuốc tẩy bỏ dịch dung sao.

Cho dù tâm tư của Triệu Miên có cảm thấy hỗn loạn không yên đến thế nào, thì đáp án trong mắt hắn vẫn rõ ràng như trước.

- Là nước thuốc ở trong hồ suối nước nóng.

Triệu Miên bất chợt nhớ tới ban ngày Ngụy Chẩm Phong nói với hắn, y nói rằng y lại có chút phát hiện mới, thì ra là như thế.

Thì ra, Ngụy Chẩm Phong đã sớm phát hiện ra chuyện tắm thuốc trong hồ suối nước nóng có thể tẩy được dịch dung.

Phát hiện sớm tại sao không nói với hắn? Nếu hắn biết dịch dung của Ngụy Chẩm Phong dễ dàng tẩy đi, thì sự tình sao có thể phát triển đến mức này?!

Nếu Ngụy Chẩm Phong luôn dùng gương mặt của mình để đi cùng hắn, thì hắn cần gì phải rối rắm đến tận đây?!

Tên khốn khiếp.

Đồ súc sinh!

Tâm trí vừa mới hồi nãy đã tiếp nhận việc mình có thể sắp chết bỗng bùng lên một ngọn lửa giận dữ không tên, Triệu Miên đang muốn mở miệng chất vấn, ngực bất ngờ không kịp đề phòng lan ra một cơn đau nhói rất nhỏ, rất giống như bị con côn trùng cắn một cái vậy.

Triệu Miên định đợi bớt đau một chút, nhưng cơn đau nhanh chóng mạnh lên, chưa được mấy nhịp thở đã đến mức giống như bị côn trùng cắn rỉa. Triệu Miên nhíu chặt mày, hai tay túm lấy ngực mình, "hự" một tiếng, khóe miệng tràn ra từng dòng máu tươi.

Một dòng máu tươi nhuộm đỏ loang ra trên mặt nước, nhuộm đỏ cả vầng trăng sáng ở chân trời.

Trăng tròn trên bầu trời, ngày mười lăm đã đến.

Thư hùng song cổ nằm ẩn bấy lâu, rốt cục sắp phát tác.

Triệu Miên đau đến mức trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn Ngụy Chẩm Phong. Chàng thiếu niên giống như hắn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng dính máu, làm nổi bật thêm vài phần cảm giác khát máu quỷ dị.

Rõ ràng chịu nỗi đau ăn tim đục xương giống nhau, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không có biểu hiện quá mức chật vật. Y giơ tay lên lau máu ở khóe miệng, tùy ý liếc mắt một cái, động tác vô cùng thuần thục, như thể y đã làm hàng ngàn hàng vạn lần.

Ngụy Chẩm Phong có thuốc giải, Ngụy Chẩm Phong sẽ không chết, người sẽ chết chỉ có một mình hắn.

Đau quá, đau đến nỗi hắn sắp sửa đứng không vững, đau gấp mười lần so với lần trước trong bãi lau sậy. Đau đến mức cảnh tượng trước mắt nhoà đi, hình dáng của chàng thiếu niên cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng Triệu Miên, hắn theo bản năng gọi tên chàng thiếu niên: "Ngụy... Chẩm Phong..."

Vì sao Ngụy Chẩm Phong vẫn chưa uống thuốc giải? Là muốn sỉ nhục mình sao, để mình ôm hy vọng xa vời, rồi chết đi trong sự giày vò của hy vọng ư?

Sao, sao có thể xấu xa như vậy chứ.......

Rốt cục, Ngụy Chẩm Phong có động tác. Y ở trước mặt Triệu Miên, lấy ra thuốc giải mà Triệu Miên nghĩ tới đã lâu, nắm trong lòng bàn tay.

Triệu Miên giống như bị châm chích đau đớn, xiêm y trắng tinh trên người hắn dính máu, hoà lẫn trong nước suối ấm áp, không đúng lúc hình thành nên một bức tranh mực loang sương nhiễm.

Đây là màu sắc mà Triệu Miên thích nhất, nổi bật và tôn quý.

Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, nhớ tới Thái tử Điện hạ ngày đó ở trong bãi lau sậy, so với hoàng hôn còn chói mắt rực rỡ hơn.

Thiếu niên chấn động nhân gian đang ở trước mắt y nhanh chóng tàn lụi, vừa tươi đẹp vừa tái nhợt, tựa như một gốc mẫu đơn bị vứt bỏ giữa màn tuyết mênh mông, cố gắng nở rộ đến vầng hào quang cuối cùng.

Đáng lẽ nên mặc kệ hắn, người từng có ý muốn giết y, giữ lại sẽ dẫn tới hậu hoạn vô cùng. Uyên đế muốn càn quét ba nước, thống nhất thiên hạ, Nam Tĩnh mặc dù hiện tại là bạn bè mặt ngoài của bọn họ, nhưng tương lai chưa chắc không có một ngày trở mặt.

Y không cần phải hạ thủ lưu tình với thái tử Nam Tĩnh.

Kẻ sát nhân, là kẻ sẽ luôn muốn giết người. Y có vô số lý do để mặc kệ Triệu Miên.

Tuy nhiên......

Sáu năm trước, y theo phái đoàn Bắc Uyên đến thăm Nam Tĩnh. Y ở Thượng Kinh của Nam Tĩnh nửa tháng, ngoại trừ bị phụ hoàng mẫu phi ép buộc xin lỗi ra, y cũng không có tiếp xúc quá nhiều với vị Thái tử luôn mang dáng vẻ đoan trang, xuất khẩu thành thơ của Nam Tĩnh. Ngược lại, y và đệ đệ của Thái tử Điện hạ càng có thể chơi cùng nhau hơn.

Ngày rời khỏi thành, Thái tử Điện hạ phụng mệnh đi đến cổng thành để tiễn y, một bộ cổn long bào màu vàng tươi sáng bị gió thổi kêu lên phần phật, chói mắt dưới ánh mặt trời.

Thái tử Điện hạ với nhất cử nhất động đều khiến cho mọi người rung động đang đứng trước mặt y, trong mắt chỉ có một mình y: "Mong Vương gia mọi điều thuận lợi, được như như nguyện. Nhất minh tòng thử thuỷ, tương vọng thanh vân đoan.*"

* Lời trong bài thơ "Tiễn tú tài đi thi" của Lưu Vũ Tích

Biết rõ hắn chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc, nói lời khách sáo giữa chủ và khách, nhưng bản thân mình vẫn không nhịn được mà nhếch môi cười. Y không dùng những từ ngữ văn nhã kia để cảm tạ Thái tử Điện hạ, mặc dù đại thần đi cùng y liên tục nháy mắt nhắc nhở y phải chú trọng quốc lễ, y vẫn dùng lời lẽ của mình nói một câu: "Cảm ơn, Thái tử Điện hạ."

Y đã từng nghĩ rằng bọn họ có thể được coi như là bạn bè.

Đôi mắt Ngụy Chẩm Phong tối sầm lại, trên tay chợt dùng sức, thuốc giải lập tức hóa thành bột mịn trong lòng bàn tay y, bị cơn gió thổi qua bay đi mất.

Triệu Miên không thể tin nổi mở to hai mắt: "Ngươi... ngươi điên à?"

"Ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo ta." Ngụy Chẩm Phong lạnh lùng ra lệnh cho hắn, "Lại đây."

Triệu Miên sững sờ ngay tại chỗ, giống như bị hạ chú định thân, mất đi quyền điều khiển hai chân. Hắn không nhúc nhích được, cũng nói không nên lời, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng thiếu niên mang theo những đợt sóng liên tục cuộn lên, từng bước từng bước đi về phía hắn.

Khi hai người còn cách một bước, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên áp tới.

Sau lưng hắn bất ngờ không kịp đề phòng đập mạnh vào vách đá, bọt nước bắn tung tóe hỗn loạn tầm mắt, cơn đau do cổ độc cộng với cơn đau do va chạm sau lưng, khiến hắn không khống chế được phát ra một tiếng kêu rên. Sau đó, một bàn tay dễ dàng nắm lấy cằm hắn, hoàn toàn triệt để bị giam lại.

"Nhìn cho rõ một chút." Ngụy Chẩm Phong xoay mặt hắn về phía mình, buộc hắn phải đối mặt với y, "Hiện tại, ta có thể thượng ngươi chưa."

Triệu Miên cố gắng tập trung tầm nhìn vào chàng thiếu niên gần trong gang tấc, sống mũi anh tuấn, lông mày nhíu lại, từ trên cao nhìn xuống như vậy, không thể phản kháng, nhìn không thấy một chút tôn kính và lễ tiết nào đối với hắn.

Hắn há miệng, hắn muốn hỏi Ngụy Chẩm Phong thái độ này là như thế nào, đừng tưởng rằng bộ dạng đẹp mắt là có thể bất kính với hắn.

Hắn muốn kêu y cút đi.

Nhưng trong lòng hắn quá loạn, loạn đến một chữ cũng không nói nên lời.

Trong tầm mắt, hai nốt ruồi câu hồn kia càng ngày càng gần hắn, gần đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hắn dựa lưng vào bức tường bằng đá của hồ nước nóng, Ngụy Chẩm Phong cúi đầu, hàng mi dài lướt qua sống mũi hắn, khóe miệng nhiễm máu chặn kín môi hắn.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng gió tiếng nước, tiếng lửa cháy bập bùng, tất cả đều biến mất. Giữa trời đất, chỉ còn lại tiếng tim đập của hắn và Ngụy Chẩm Phong.

Mùi máu tươi dần dần lan tràn giữa môi và răng, Triệu Miên vẫn luôn mở to hai mắt, hắn nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong nhắm mắt lại một khắc trước khi chạm vào môi hắn.

Biểu tình trên mặt Ngụy Chẩm Phong vẫn lạnh lùng như trước, lúc này trên hàng lông mày lại lộ ra một chút ngây ngô chỉ thiếu niên mới có.

Tại sao chuyện này xảy ra? Triệu Miên mờ mịt nghĩ.

Tại sao Ngụy Chẩm Phong không tự mình uống thuốc giải? Tại sao y lại hôn hắn?

Ngụy Chẩm Phong...... là đang cứu hắn à?

Nụ hôn không tính là hôn này kết thúc rất nhanh, Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng lên, chịu đựng đôi mắt mở to của Triệu Miên, vẻ mặt của y trở nên vi diệu và phức tạp, trong đó mang theo một tia hoang mang khó hiểu, tựa hồ chính y cũng không rõ y vừa trải qua chuyện gì.

Y muốn dừng lại suy nghĩ một chút, nhưng cổ độc phát tác không cho phép y làm gì nữa.

Lại một cơn đau nhói ập tới, trùng độc trong cơ thể hai người làm như đã ngửi được hương vị của nhau, chạm vào hời hợt không cách nào thỏa mãn chúng nó, chúng nó điên cuồng tra tấn ký chủ, kêu gào muốn nhiều hơn.

Triệu Miên đau đến giọng nói run rẩy, hai tay đặt trên ngực Ngụy Chẩm Phong bất giác siết chặt: "Đau......"

Hắn thậm chí hoài nghi, dưới tình huống chịu đựng đau đớn thế này, hắn và Ngụy Chẩm Phong làm sao có thể hoàn thành chuyện kia.

Dù sao, hắn cũng không làm được. Ngụy Chẩm Phong có thể không?

Ngụy Chẩm Phong nhanh chóng cho hắn đáp án.

Chàng thiếu niên lại một lần nữa cúi đầu, hôn hắn.

Nước văng tung toé, sương mù mờ ảo, một mảnh hỗn loạn, không hề có chút quy luật nào.

Ngụy Chẩm Phong nói y không biết gì mấy là giả, y là hoàn toàn không biết.

Triệu Miên cảm giác được Ngụy Chẩm Phong nắm lấy bả vai hắn, xoay người hắn để hắn đưa lưng về phía mình. Hắn đối mặt với vách đá của hồ nước, rốt cuộc nhìn không được bộ dáng của chàng thiếu niên, chỉ có thể nhìn thấy đống lửa do y tự tay đốt bên cạnh hồ nước nóng, ngọn lửa như một tấm vải đỏ rách nát không ngừng lay động trong đêm tối yên tĩnh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cơn đau do Thư hùng song cổ phát tác từ từ biến mất, thay vào đó là một kiểu đau đớn khó có thể diễn tả thành lời, Triệu Miên đọc thi thư hơn mười năm, thế nhưng tìm không ra được một câu, thậm chí là một từ để hình dung cảm nhận hiện giờ của hắn.

Triệu Miên cho rằng mình sẽ ngất đi, hắn thậm chí hy vọng mình có thể ngất đi. Nhưng Thư hùng song cổ lại buộc hắn phải duy trì sự tỉnh táo, tỉnh táo đến mức đủ để hắn cảm nhận rõ ràng tất cả mọi việc xảy ra lúc đó.

Hắn chỉ có thể cắn chặt môi mình, hắn sợ hắn vừa mở miệng sẽ bộc lộ sự yếu đuối của mình.

Hắn quyết không cho phép mình mở miệng cầu xin Ngụy Chẩm Phong tha thứ, để lộ bất kỳ tư thái yếu đuối nào.

Nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không chịu buông tha hắn.

"Ngươi không phải muốn giết ta sao, Thái tử Điện hạ." Ngụy Chẩm Phong ở phía sau hắn, dán bên tai hắn châm chọc khiêu khích, không còn là giọng điệu thoải mái của thiếu niên nữa, giọng nói trầm thấp càng giống như một nam tử trưởng thành, "Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, ngươi lấy cái gì để giết ta?"

Lời nói của chàng thiếu niên tuy rằng vẫn là châm chọc hắn, nhưng không còn là vẻ lãnh đạm triệt để như vừa rồi, Triệu Miên thậm chí nghe ra một chút hưng phấn từ trong giọng nói của y.

Không biết vì sao, dường như từ lúc bọn hắn bắt đầu giải cổ, lửa giận của Ngụy Chẩm Phong đã dập tắt hơn phân nửa.

Triệu Miên cố hết sức duy trì kiêu ngạo, cho dù bị người ta ôm vào lòng giày vò vẫn hất mặt sai khiến, rất có tư thế cửu ngũ chí tôn: "Ngậm miệng lại, chuyên tâm.... làm việc của ngươi đi."

Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Ngươi ngược lại nói nghe thử, việc hiện giờ của ta là cái gì."

Triệu Miên nhắm chặt mắt sống chết không lên tiếng. Hắn hiện tại là hổ xuống đồng bằng bị chó khi dễ, tiếp tục đối nghịch với Ngụy Chẩm Phong cũng không phải là hành động sáng suốt. Hắn muốn giữ gìn thể lực, đợi đến sau đó, hắn nhất định, nhất định phải khiến Ngụy Chẩm Phong phải hối hận vì khoản nợ miệng lúc này trong suốt quãng đời còn lại.

"Thế nào, không dám nhìn à? Ta nhớ trong phòng ngươi có một tấm gương, ta đưa ngươi đến đó nhìn được không?"

Triệu Miên gần như muốn nghiến nát hàm răng của mình: "... Ngươi dám?"

Trong những lần tranh cãi vài ngày nay, Ngụy Chẩm Phong quá rõ cách làm thế nào để tra tấn tinh thần Thái tử Điện hạ, lời nói lãnh khốc đánh thẳng vào điểm đau của Triệu Miên: "Ta cảm thấy ta dám."

Triệu Miên nhất thời hoảng hốt, hắn cũng cảm thấy Ngụy Chẩm Phong dám.

Ngụy Chẩm Phong cảm giác được người trong ngực đột nhiên cứng đờ, y vừa nghĩ có phải mình đã ép người ta quá tàn nhẫn rồi hay không, lại vừa hùng hổ ôm Triệu Miên lên, giả vờ muốn lên bờ.

Nỗi sợ hãi khổng lồ cuốn đi sự quật cường cuối cùng của Triệu Miên, hắn gắt gao nắm lấy cánh tay Ngụy Chẩm Phong, bất chấp mọi thứ nói ra lời thật lòng: "Khoan đã! Ngụy Chẩm Phong, ta..... ta cũng không phải thật lòng muốn giết ngươi." Trong giọng nói của hắn mang theo sự ủy khuất mà chính hắn cũng không nhận ra, nói đứt quãng, "Ta không muốn ngươi chết trên tay ta, ta nghĩ, ta muốn cùng ngươi đồng thời sống sót. Ngụy Chẩm Phong, ta không có ý muốn giết ngươi."

Ngụy Chẩm Phong từ từ an tĩnh lại, mặt nước cũng dần dần trở lại yên ả.

Âm thanh xung quanh đã trở lại, tiếng gió, tiếng lửa cháy. Triệu Miên được nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhịn không được tiếp tục tố cáo: "Ta cũng không có trộm thuốc giải của ngươi, cũng không đẩy ngươi ra... Ta không gạt ngươi."

"Nói thật dễ nghe." Ngụy Chẩm Phong khẽ nói, "Ngươi đẩy không được thì có."

Ngữ khí chàng thiếu niên không còn lạnh lùng nữa, tựa như đã trở lại dáng vẻ bình thường. Chứng kiến Ngụy Chẩm Phong mới vừa rồi, Triệu Miên mới nhận ra Ngụy Chẩm Phong nhưthế này bình dị gần gũi đến mức nào: "Ta quả thật không đẩy ra được....."

Ngụy Chẩm Phong hỏi hắn: "Nếu ta không dỡ bỏ dịch dung, có phải ngươi sẽ giết ta không?" Chàng thiếu niên mỉa mai nói, "Dù sao thì Thái tử Điện hạ ngươi nhìn thấy nam nhân xấu xí thì ngay cả cơm cũng ăn không nổi mà"

Triệu Miên do dự một lát, nhẹ nhàng lắc đầu trong lòng thiếu niên: "Không phải, ta không giết ngươi, ngươi da đen ta cũng không giết."

Ngụy Chẩm Phong nhướng mày, lại hỏi: "Còn ta da trắng thì sao?"

Triệu Miên không biết Ngụy Chẩm Phong là có ý gì, trong lúc nhất thời không trả lời câu hỏi của y. Ngụy Chẩm Phong lại giở chiêu cũ: "Nước suối có phải rất nóng hay không, ta thấy ngươi đổ rất nhiều mồ hôi, chúng ta vẫn là về phòng......"

Trốn trong suối nước nóng, Triệu Miên còn có thể giả như đà điểu tự lừa mình dối người, tất cả những chuyện này chỉ là để giải cổ. Nếu để cho hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, hắn chịu không nổi, hắn chắc chắn chịu không nổi.

"Không cần, ở chỗ này là được rồi." Triệu Miên vừa tức vừa đau, càng không cam lòng, nước mắt suýt nữa tràn ra hốc mắt. Nhưng hắn bị ép đến không còn cách nào khác, đành phải nói: "Ngươi...... so với sáu năm trước cao hơn rất nhiều, rất tốt, ta không ghét bỏ ngươi, ta nhìn thấy ngươi có thể ăn cơm......"

Bình luận

Truyện đang đọc