HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO?

Tiểu viện giam giữ Hoắc Khang Thắng nằm đối diện phòng của Triệu Miên. Khi đêm khuya yên tĩnh, nếu nghiêng tai lắng nghe, có thể bắt được một vài động tĩnh lớn.

Hoắc Khang Thắng cho dù bị giam cầm, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, bất kể là người Nam Tĩnh hay là Ngụy cẩu, trước khi lấy được manh mối về kho báu Tây Hạ từ chỗ hắn thì sẽ không giết hắn. Nếu hắn đã rơi vào bẫy của kẻ địch, thì nhất định phải phát huy tối đa tác dụng của mình.

Hoắc Khang Thắng cố nén đau đớn, một đường vịn tường, vất vả di chuyển đến bên cửa sổ, mở ra một khe hở, nhìn sang phía đối diện.

Vừa nhìn, quả nhiên là hả lòng hả dạ.

Đầu tiên là hắn thấy Ngụy cẩu gõ cửa phòng Tiêu Giác, sau khi vào phòng không bao lâu, trong phòng đã truyền ra tiếng đánh nhau.

Ánh nến vừa vặn chiếu bóng dáng của hai người trong phòng lên cửa sổ, một người cầm kiếm liên tiếp tiến công, người kia né tránh nhường nhịn, đồng thời tìm cơ hội đoạt lấy trường kiếm từ trong tay đối phương, sau đó một tay cầm kiếm, tay kia...... ôm eo đối phương, thuận thế kéo người nọ vào trong ngực mình?

Hoắc Khang Thắng nhìn thấy mà có chút khiếp sợ, nhưng hắn rất nhanh tìm được lời giải thích.

Không đúng, chắc chắn là do vấn đề góc độ, Ngụy cẩu hẳn là đấm cho người Nam Tĩnh một quyền thật mạnh.

Tóm lại, Ngụy cẩu thật sự đánh nhau với sứ thần Nam Tĩnh, tình hình chiến đấu còn vô cùng kịch liệt. Không uổng công hắn hao tổn tâm tổn trí, tương kế tựu kế.

Hoắc Khang Thắng cảm thấy vui mừng, hắn còn muốn nhìn thêm một lát, đáng tiếc ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt ngúm, hai bóng người trên cửa sổ cũng biến mất theo đó.

Hoắc Khang Thắng kiên nhẫn chờ một lát, không đợi được động tĩnh khác.

Chẳng lẽ, Ngụy cẩu muốn giết người diệt khẩu? Nếu thật sự như thế, mối liên kết giữa Bắc Uyên và Nam Tĩnh, xem như đã triệt để kết thúc.

Hoắc Khang Thắng trở lại giường nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Kế ly gián của hắn, chung quy vẫn có hiệu quả. Rất tốt, rất tốt.

Điều Hoắc Khang Thắng không biết chính là, nửa canh giờ sau, ngọn đèn trong phòng Triệu Miên lại một lần nữa sáng lên.

Ánh sáng bất thình lình khiến cho Triệu Miên cực kỳ không thích ứng, hắn theo bản năng nheo mắt lại, muốn lấy mu bàn tay che mắt, lại bị người kia nắm cổ tay.

Triệu Miên ngồi trên đùi Ngụy Chẩm Phong, bất mãn oán giận: "Sáng quá..... Ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Muốn nhìn ngươi."

Ánh nến thật ra cũng không sáng lắm, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ nơi hai người đangchồng lên nhau. Triệu Miên tắm trong ánh nến, ánh mắt tan rã, hai cánh môi hé mở, hai má và chóp mũi đều ửng đỏ, khóe mắt còn có chút ướt át ngấn nước.

Ngụy Chẩm Phong thở gấp gáp.

"Đủ rồi, Ngụy Chẩm Phong." Rất khó nói giọng của Triệu Miên là đau đớn hay là sung sướng, nhưng ngay cả vào thời điểm này, lời nói của hắn vẫn là hình thức mệnh lệnh và uy hiếp, "Không được lớn hơn nữa."

Ngụy Chẩm Phong: "....... "

Triệu Miên chỉ đạo: "Cô kêu ngươi nhỏ lại một chút, nghe không hiểu à?"

Ngụy Chẩm Phong giơ tay lên, vén mái tóc dài loà xoà trước ngực Triệu Miên ra phía sau hắn: "Hay là, ngươi đừng nói gì nữa được không."

......

Lúc Triệu Miên tỉnh lại lần nữa, tầm nhìn rốt cục đã không còn chuyển động lắc lư. Trong một chớp mắt, hắn thế mà còn có chút....... không quen lắm?

Triệu Miên một lần nữa nhắm mắt lại, nhiều lần cảm nhận, sau khi xác định không cảm thấy được có thứ gì đó trong thân thể mình, lẩm bẩm tự nói: "Rốt cuộc, đã kết thúc rồi sao?"

Nói xong, Triệu Miên nghe được một tiếng cười kềm nén.

"Đúng vậy, đúng vậy" Giọng nói của Ngụy Chẩm Phong bởi vì không ngủ đủ mang theo cảm giác lười biếng hiếm thấy, "Đã kết thúc rồi."

Triệu Miên theo tiếng nhìn về phía cạnh giường.

Chàng thiếu niên ăn mặc chỉnh tề giơ tay chào hỏi hắn: "Chào buổi sáng, Thái tử Điện hạ."

Triệu Miên quan sát Ngụy Chẩm Phong ăn mặc gọn gàng sạch sẽ cùng mái tóc buộc đuôi ngựa cao, khàn khàn hỏi: "Ngươi đã đi ra ngoài?"

"Ừm, đi tìm cho ngươi chút đồ ăn."

Triệu Miên lúc này mới chú ý tới trên bàn đầy đồ ăn, cháo mới nấu cùng các loại bánh hấp tinh xảo, đều là một vài món ăn sáng mà hắn thường dùng.

Ngụy Chẩm Phong ngồi ở bên cạnh bàn, múc cháo vào trong chén cho hắn: "Đến ăn một chút nhé?"

Triệu Miên xốc chăn lên, nhìn xuống thân mình: "Ngươi có giúp ta tẩy rửa không?"

"Đương nhiên." Ngụy Chẩm Phong nói, "Ngụy Chẩm Phong ta chưa bao giờ ngã hai lần ở cùng một chỗ."

Triệu Miên đúng là có thể cảm giác được thân thể mình tuy là có mệt mỏi, nhưng không có cảm giác dính dính gì, rất sảng khoái. Hắn coi như hài lòng gật gật đầu: "Ngươi đích xác tiến bộ không ít."

Chàng thiếu niên được khen ngợi nở một nụ cười: "Đã nói ta đã học tập qua rồi, ngươi còn không tin."

Triệu Miên nhìn y: "Nhưng tại sao ngươi không ẵm ta đến dùng bữa?"

Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra: "Ta còn phải ẵm ngươi đến dùng bữa á?"

Trong "Phong Nguyệt Đàm" cũng không viết như vậy nha.

"Thắt lưng ta mỏi nhừ, tạm thời không muốn tự mình cử động." Triệu Miên dừng lại một chút, "Ngươi không muốn ẵm ta sao?"

1

"Đương nhiên không phải, ta là lo lắng ngươi không chịu." Ngụy Chẩm Phong giải thích cùng với vẻ bối rối mà chính mình cũng không phát hiện ra, "Với tính tình của ngươi, nếu ta hở một chút lại ẵm ngươi, thì ngươi sẽ không cảm thấy đó là sự sỉ nhục đến uy nghi của Thái tử ngươi hay sao?"

Triệu Miên cúi đầu, chần chờ hồi lâu, mới cực kỳ gian nan thừa nhận: "Thật ra, ta rất thích được ôm."

1

Ngụy Chẩm Phong đột nhiên mở to hai mắt.

Sự thật xấu hổ nhất đều đã nói ra, phần còn lại cũng không khó mở miệng như thế.

"Khi còn bé đã rất thích, thích được phụ hoàng ôm, cũng thích được Thừa tướng ôm. Lớn hơn một chút, ta thích ôm đệ đệ của ta." Triệu Miên chậm rãi nói, "Về sau, trưởng thành rồi, hiểu phép tắc lễ nghi, rất ít khi có tiếp xúc thân mật với bọn họ."

Lần trước được người thân ôm, chính là lúc Triệu Miên rời khỏi nhà. Đệ đệ ôm hắn không chịu buông tay muốn hắn sớm về nhà, hắn ngoài mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng lại thích.

"Có lẽ là do bản tính tự nhiên chăng?" Triệu Miên tự suy đoán, "Ta cũng không bài xích việc thân thiết một chút với người thân bạn bè, chỉ tiếc......"

Hắn đã trưởng thành, không thể làm nũng với phụ hoàng như khi còn nhỏ, cũng không thể dính lấy Thừa tướng luôn bận rộn công vụ. Đối mặt với Chu Hoài Nhượng và Bạch Du, một câu "tiểu Nhượng" và "tỷ tỷ" sống chết cũng không kêu ra được.

Triệu Miên còn chưa dứt lời, thân thể chợt nhẹ hẫng, thế mà lại được Ngụy Chẩm Phong ẵm lên. Triệu Miên bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng ôm choàng lấy cổ chàng thiếu niên.

"Ngươi nói sớm là được rồi." Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Nếu sáng sớm ngươi nói cho ta biết ngươi thích được ẵm, ta mà để ngươi đi thêm một bước thì xem như ta thua được không?"

Triệu Miên cười khẽ, trong nụ cười hiếm thấy không có ý trào phúng: "Sáng sớm nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ cười nhạo ta."

Ngụy Chẩm Phong muốn nói y sẽ không cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu lúc mới vừa quen biết để y phát hiện ra Thái tử Điện hạ Nam Tĩnh biểu hiện ngoài mặt khác với suy nghĩtrong lòng, thì quả thật y sẽ cười nhạo. Nhưng bây giờ...... y không muốn cười nhạo, chỉ muốn cười, cười chính mình đây là đã gặp được đại bảo bối gì.

Y ẵm Thái tử Điện hạ đi tới bên cạnh bàn, đặt người lên ghế, rồi lấy áo khoác lông cáo khoác lên cho hắn: "Vậy tại sao bây giờ lại bằng lòng nói cho ta biết?"

Câu hỏi này Triệu Miên trước đó cũng đã nghĩ tới, hắn nhanh chóng đưa ra đáp án: "Bởi vì đã bại lộ trước mặt ngươi rồi, không phải sao? Nếu ngươi thích nghe sự thật, vậy ta và ngươi nói vài câu thật lòng thì có sao. Bình thường ta luôn phải mang phong thái của Thái tử quá mệt mỏi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không quá đáng." Triệu Miên im lặng, hạ quyết tâm nói: "Ngụy Chẩm Phong, sau này mỗi lần chúng ta lên giường, đều cố hết sức nói lời thật với nhau đi."

"Được nha." Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời, "Ngươi biết không, Triệu Miên, lúc ngươi nói với ta những lời này, trong nháy mắt đó, ta vậy mà lại có một ảo giác rằng ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, thật đáng sợ."

Triệu Miên còn lâu mới ngốc đến mức tin tưởng vào lời quỷ quái của nam nhân vừa mới lên giường xong, hắn nhìn lướt qua Ngụy Chẩm Phong một cái, nhẹ nhàng nói: "Vậy sao? Thế thì kho báu Tây Hạ của ngươi đều đưa hết cho ta đi."

Ngụy Chẩm Phong đã đoán được Triệu Miên sẽ nói chuyện này, cười nói: "Cho nên ta mới nói là "ảo giác". Ngươi rất đáng yêu, nhưng Bắc Uyên cũng rất quan trọng."

Triệu Miên gật gật đầu: "Hiểu được"

Ngụy Chẩm Phong thiếu niên phong lưu, kinh tài mạo dật (tài năng ngoại hình đều xuất sắc), hắn rất thưởng thức. Nhưng đứng trước lợi ích của Nam Tĩnh, chút thưởng thức này còn chưa đủ để hắn nhượng bộ.

Hai người nhất thời không nói gì, sau đó ăn ý nhìn nhau cười.

Ngụy Chẩm Phong thúc giục nói: "Ăn cơm trước, lấp đầy bụng rồi mới nói chính sự."

"Đi thư phòng nói chuyện?"

"Hoặc là lên giường nói chuyện?" Ngụy Chẩm Phong chỉ chỉ tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, "Bên ngoài rất lạnh."

Đêm qua tiêu hao quá nhiều, hai người đều rất đói. Sau khi ăn uống no đủ, hai thiếu niên trở lại giường, ngồi trong cùng một cái chăn...... bàn chính sự.

"Để tránh cho tương lai chúng ta tranh cãi vì kho báu Tây Hạ, từ đó dẫn đến Nam Tĩnh Bắc Uyên sinh ra hiềm khích, ta đề nghị bây giờ chúng ta cứ nói cho rõ ràng." Ngụy Chẩm Phong thẳng thắn nói, "Sau khi tìm được kho báu Tây Hạ, ta tám ngươi hai, thế nào?"

Ngụy Chẩm Phong tự nhận mình đã vô cùng hào phóng. Tây Hạ là do bọn họ tiêu diệt, đúng như Hoắc Khang Thắng nói, khắp cả nước Bắc Uyên vì chuyện đó mà trả giá rất lớn, tướng sĩ chết trên chiến trường vô số kể, quốc khố cũng trống rỗng bởi nhiều năm chinh chiến, không thể không tăng thêm thuế của dân chúng để lấp đầy.

Mọi thứ của Tây Hạ lẽ ra phải thuộc về bọn họ. Y bằng lòng chia cho Nam Tĩnh hai phần, một là vì Nam Tĩnh từng tài trợ lương thảo quân giới khi bọn họ tấn công Tây Hạ, hai là vì dựa vào Triệu Miên và Nam Tĩnh mới có thể tìm ra được những manh mối này, trong đó không hề xen lẫn tình cảm cá nhân của y.

Không đợi Triệu Miên trả lời, y lại nhấn mạnh: "Lần này ta chỉ làm một lần, ngươi bớt lấy số lần để nói chuyện."

Triệu Miên thầm nghĩ thời gian một lần này của ngươi lâu bằng thời gian hai lần của tháng trước, có khác biệt sao?

"Vương gia nghĩ gì vậy." Nói đến chính sự, tật xấu cũ của Thái tử Điện hạ lại tái phát, dựa vào bả vai tiểu Vương gia vẫn ngạo nghễ ngang ngược như trước, "Chuyện lớn cỡ này chẳng lẽ có thể nhập chung với chuyện lăn giường hay sao? Cô phải lấy năm phần."

Ngụy Chẩm Phong tức đến bật cười: "Thái tử Điện hạ còn thật sự nói thách ha. Năm phần á, may mà ngươi nói ra."

"Vương gia tự mình suy nghĩ đi." Triệu Miên không chút bối rối nói, "Nhưng Cô muốn nhắc nhở Vương gia một câu, cho dù Vương gia có cách biết được vị trí kho báu từ Hoắc Khang Thắng, nhưng không có "chìa khóa" mà tiểu Nhượng đang nghiên cứu thì cũng chưa chắc vào được."

Ngụy Chẩm Phong càng tức giận hơn.

"Ngươi nói với ta cũng vô dụng." Y lạnh nhạt nói, "Chuyện lớn như vậy, ta không làm chủ được."

Chuyện mà Ngụy Chẩm Phong không thể làm chủ, hắn lại có thể không cần bẩm báo với phụ hoàng và Thừa tướng, muốn làm thế nào thì làm thế nấy. Dù sao Thừa tướng đã từng nói, hắn có thể ở bên ngoài làm bất kỳ chuyện gì hắn muốn.

Điều này một lần nữa chứng minh ai là đứa trẻ được cha mẹ sủng ái.

"Như vậy, Vương gia nên thông báo với Thịnh Kinh càng sớm càng tốt đi." Triệu Miên một lần nữa nằm vào trong chăn, "Cô buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lát nữa, mời Vương gia tự nhiên."

Ngụy Chẩm Phong vốn định xốc chăn lên rời đi, nhưng vừa nghĩ đến lần sau muốn chung giường với Triệu Miên còn phải đợi thêm một tháng nữa, y rối rắm hồi lâu, vẫn là khá kiên cường bước xuống giường, trở về Đại sứ quán Bắc Uyên viết tấu chương.

Viết xong tấu chương, y gọi người nhanh chóng đưa về Thịnh Kinh, người đến chính là người trẻ tuổi lần trước bởi vì mới kết hôn không bao lâu bị Bạch Du cảnh cáo "làm chuyện ấy quá nhiều". Ngụy Chẩm Phong thấy mũi hắn vẫn còn đen, không khỏi cảm khái: "Chuyện phong nguyệt, quả nhiên rất dễ nghiện nhỉ."

"Yên tâm đi tiểu Vương gia, không có khoa trương như vậy đâu." Người thanh niên tự tin nói, "Ta làm hàng ngày mà cũng không thấy nghiện."

1

Ngụy Chẩm Phong: "...... Ồ."

Bình luận

Truyện đang đọc