HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO?

Chương 11: Người trúng cổ phải tỉnh táo

Với việc tạm thời chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu giữa hắn và Bắc Uyên tiểu Vương gia, Triệu Miên hài lòng thoải mái trở lại Chu phủ, không ngờ còn có một chuyện càng làm cho người ta vui vẻ hơn đang chờ hắn.

Chu Quảng Thâm nói cho hắn biết: "Điện hạ, nửa canh giờ trước vừa có hai bức mật chỉ từ Thượng Kinh gửi đến, thuộc hạ đã đặt lên bàn trong thư phòng của ngài."

Triệu Miên sửng sốt, khóe miệng không khống chế được giương lên, thế mà lộ ra một nụ cười có thể dùng hai chữ xán lạn để hình dung.

Cho dù là Chu Quảng Thâm hiểu nhiều biết rộng khi nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Bình thường Thái tử Điện hạ nghiêm trang ổn trọng, lạnh nhạt kiêu ngạo, luôn làm cho người ta quên mất hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa nhược quán.

Triệu Miên bước nhanh về phía thư phòng, vài bước cuối cùng gần như là chạy.

Trên bàn có hai bức mật thư, một bức đến từ phụ hoàng của hắn, bức còn lại đến từ Thừa tướng. Triệu Miên gấp gáp mở bức thư của phụ hoàng ra trước.

Chữ của phụ hoàng vẫn trẻ con như ngày nào, đã gần bốn mươi tuổi rồi, chữ viết mấy chục năm vẫn không thay đổi, không khác gì đứa trẻ mới bắt đầu tập viết chữ.

Phụ hoàng lưu loát viết năm trang đầy chữ, tất cả đều là những chuyện vụn vặt, hàng ngày.

"Thượng Thực cục mới có một vị đầu bếp Bắc Uyên, làm ra món ăn Thịnh Kinh tiêu chuẩn, Trẫm đã nếm rồi, xác thực là rất khó ăn."

"Thừa tướng dạo gần đây ngày ngày xử lý công việc, tối cũng làm việc, nhưng vẫn nhín ra thời gian ăn tết Trung thu với Trẫm, tổ mẫu ngươi và đệ đệ ngươi, đáng tiếc ngươi không có ở đây. Tổ mẫu của ngươi luôn nhắc đến ngươi, kêu ngươi phải trở lại trước cuối năm nay."

"Đệ đệ ngươi lại cao lên nữa rồi."

Cuối cùng phụ hoàng còn dặn dò hắn trong thư, ở trên lãnh thổ Đông Lăng nhất định nhất định, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

"Những nơi thích nghiên cứu vũ khí sinh hóa như Đông Lăng quá nguy hiểm cũng quá độc ác, không biết đã khiến cho bao nhiêu anh hùng hảo hán, thần giỏi tướng tài bị lật thuyền trong mương. Miên Miên ngươi tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của Trẫm (gạch bỏ) bọn họ!"

Thay vì nói đây là mật chỉ hoàng đế viết cho Thái tử, không bằng nói là một bức thư nhà do phụ thân viết cho con.

Xem ra, phụ hoàng vẫn chưa biết chuyện hắn bị Vạn Hoa Mộng chọn hạ cổ, chắc hẳn là Thừa tướng không muốn phụ hoàng lo lắng, cho nên không nói cho ông biết.

Hắn tán thành cách làm của Thừa tướng. Nếu phụ hoàng biết được việc này, vì lo lắng có thể sẽ làm ra một vài chuyện không lý trí, nói không chừng sẽ liều lĩnh ngự giá đông chinh luôn.

Tính ra, hắn đã xa nhà nửa năm, Tết trung thu đoàn viên cũng bỏ lỡ.

Triệu Miên đọc đi đọc lại nhiều lần, trong ngực nóng lên. Xuyên qua tờ giấy tỏa ra mùi mực, hắn dường như có thể nhìn thấy phụ hoàng đang đối mặt cười nói với hắn.

Triệu Miên lưu luyến không rời đặt thư của phụ hoàng xuống, cầm lấy thư Thừa tướng, thu lại ý cười, đọc hết sức chăm chú.

Chữ Thừa tướng mạnh mẽ hữu lực, nội dung trong thư cũng lời ít ý nhiều, một tờ giấy mỏng manh chủ yếu nói về chuyện Thư hùng song cổ trong người hắn.

Thừa tướng đồng ý để hắn thử dựa vào chính mình giải quyết chuyện trúng cổ trước, đồng thời Thừa tướng cũng nhấn mạnh:

"Nếu không thể, không được cậy mạnh, thần tự có kế sách lấy được thuốc giải."

"Mong điện hạ vạn sự lấy việc quý trọng bản thân làm đầu."

Nghiễm nhiên là giọng điệu nói chuyện với Thái tử của một quốc gia, ngoại trừ câu cuối cùng của bức thư:

"Trở về sớm một chút, phụ hoàng ngươi rất nhớ ngươi."

Triệu Miên đọc xong thư, giống như ăn một viên thuốc an thần, hoàn toàn yên tâm.

Có Thừa tướng làm sự bảo đảm cuối cùng cho hắn, hắn có gì phải sợ nữa.

Sau khi đêm xuống, cơn mưa mùa thu rơi xuống Kinh Đô, thêm vài phần mát mẻ. Trong nửa tháng tới, Kinh Đô sẽ bắt đầu vào đông.

Mưa đêm rả rích, lộp bộp trên lá chuối, uống trà bên lư hương lượn lờ. Trong thư phòng thắp một ngọn đèn sáng, tỏa ra ánh sáng mông lung giữa đêm tối, phảng phất như ngôi sao dẫn đường cho những kẻ lang thang trở về.

Viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống. Thiếu niên tắm trong ánh nến ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hoàng lịch trên bàn, nghe tiếng mưa trên lá chuối, ngẩn người.

Trên lịch ngày mười lăm tháng này, được hắn dùng bút khoanh tròn.

Chỉ còn lại mười ngày nữa là đến ngày kết hôn mà Vạn Hoa Mộng đã chỉ định cho hắn và Ngụy Chẩm Phong, thời gian còn lại cho hắn không nhiều lắm. Nếu Ngụy Chẩm Phong đã cúi đầu xưng thần với hắn, hắn không cần phải lãng phí thời gian trên người Ngụy Chẩm Phong nữa.

Việc cấp bách trước mắt là giải quyết Vạn Hoa Mộng trước. Mà Ngụy Chẩm Phong cùng với Phụ Tuyết Lâu đằng sau y, hiển nhiên sẽ trở thành nguồn lực hỗ trợ không tồi cho hắn.

Chỉ cần Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu ngoan ngoãn nghe lời, hắn miễn cưỡng có thể tạm thời không nhắc đến hiềm khích trước kia, cùng bàn bạc đại kế.

Ngày hôm sau, Triệu Miên lại một lần nữa đi tới "hẻm ngoại thất". Hắn đến cùng canh giờ hôm qua, Ngụy Chẩm Phong lại không giống như hôm qua nhàn nhã lười biếng nướng cá ở trong sân, mà là ủ rũ ăn mì với nước dùng chay, mí mắt sụp xuống, thần sắc mệt mỏi, bộ dạng một đêm không ngủ ngon, khẩu vị cũng không được tốt.

Quả nhiên là thiên đạo luân hồi.

Khi đó hắn bị Ngụy Chẩm Phong ép quỳ xuống, cũng là một đêm không ngủ, vừa tức vừa giận vừa ủy khuất. Lúc tắm rửa còn dùng hết sức lực, để lại mấy vết bầm suốt vài ngày không tan.

Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Ngụy Chẩm Phong thê thảm gần bằng hắn lúc trước, hắn liền yên tâm.

Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên không mời mà đến, chọc tức nói: "Ngươi tới mỗi ngày, chẳng lẽ không sợ người khác cho rằng ngươi chính là người có sở thích kỳ lạ, nuôi ta làm ngoại thất hay sao?"

"Không sợ." Triệu Miên liếc mắt nhìn chiếc mũ che Chu Hoài Nhượng cầm thay hắn, trước khi vào cửa hắn vẫn đội, "Ta cũng không ngu, ta che mặt lại."

Ngụy Chẩm Phong nhất thời nghẹn họng.

Tiểu thiếu gia hôm nay lại mặc một bộ y phục lộng lẫy màu cam, tay áo rộng có thắt lưng, nhìn như thưởng nguyệt trong sương, phảng phất không vướng bụi trần, nhìn đẹp mắt nhưng lại khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Miên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, thấy Ngụy Chẩm Phong không chớp mắt, hơi có vẻ nghiên cứu nhìn mình, nói: "Bắc Uyên các ngươi không có đạo tiếp khách sao. Ngẩn người ra đấy làm gì, pha trà."

Ngụy Chẩm Phong liền đi tới trước mặt hắn, tiện tay xách ấm trà đầu rồng trên bàn lên, vừa rót trà vừa nói: "Ta biết các ngươi thông thạo lễ nghi nhất. Cái gọi là có qua có lại, ta đã tự báo gia môn, có phải ngươi cũng nên nói gì đó hay không?"

Suy nghĩ của Triệu Miên xoay chuyển. Ngụy Chẩm Phong muốn chơi, hắn chơi với y cũng không phải là không thể, nói không chừng còn có thể đưa ra tin tức gì mà hắn không biết.

"Gia môn hả ..... Ngươi ở bên cạnh ta làm tiểu tốt lâu như vậy, hẳn đã sớm có suy đoán." Hắn tiếp nhận chén trà Ngụy Chẩm Phong đưa tới, cúi đầu nhẹ nhàng thổi, "Nói thử một chút, ngươi đoán thế nào, ta rửa tai cung kính lắng nghe."

Ngụy Chẩm Phong đứng trước mặt hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tỏ vẻ suy nghĩ kỹ càng.

Triệu Miên mặt vô biểu tình nghĩ, Ngụy Chẩm Phong còn nói hắn thích làm bộ làm tịch, rõ ràng y giả vờ còn nhiều hơn mình.

Ngụy Chẩm Phong trầm tư một lát, đột nhiên búng ngón tay một cái: "Có rồi."

Triệu Miên: "Nói."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi có vẻ ngoài đẹp, thủ hạ người nào cũng tướng mạo đoan chính. Nam Tĩnh từ xưa đến nay sinh ra mỹ nhân, ta đoán các ngươi là người Nam Tĩnh."

Triệu Miên đã quen tranh cãi với Ngụy Chẩm Phong, mỗi lần Ngụy Chẩm Phong bất thình lình khen hắn, hắn đều có chút không được tự nhiên: "Quan hệ của chúng ta lại không tốt lắm, ngươi đừng có lúc nào cũng khen ta."

Ngụy Chẩm Phong không hiểu gì: "Ta có khen ngươi hả?"

Triệu Miên xoay mặt đi: "Tiếp tục nói."

Ngụy Chẩm Phong thong thả đi dạo trong phòng: "Ngoại trừ gương mặt, thân thủ của bọn họ cũng là nhất đẳng, đặc biệt là vị huynh đệ họ Thẩm kia, gia tộc nho nhỏ bình thường không nuôi nổi hộ vệ như vậy. Còn nữa, bộ y phục lộng lẫy trên người ngươi vừa nhìn đã biết là giá trị liên thành, chỉ riêng chiếc đai lưng bằng ngọc trên hông ngươi đã là ngàn vàng khó đổi. Cho nên ....."

Ngụy Chẩm Phong dừng bước, đối diện với Triệu Miên hỏi: "Nổi danh nhất Nam Tĩnh, bốn danh môn vọng tộc quyền khuynh triều dã, Tiêu, Hạ, Dung, Lý —— Ngươi là tiểu thiếu gia của gia tộc nào?"

Triệu Miên nhàn tản uống một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.

Ngụy Chẩm Phong hai tay chống lên tay vịn hai bên ghế mà Triệu Miên ngồi, cúi người tới gần hắn, rũ mắt nói: "Hay là nói những gia tộc này đều không phải, ngươi là họ ..... Triệu?"

Triệu Miên dùng khuỷu tay bưng trà đẩy tên da đen trước mắt ra, nhấc mí mắt bốn mắt nhìn nhau.

Hai người mới quen biết nhau chỉ vài ngày ít ỏi ở lứa tuổi 18, trong ánh mắt của nhau thế mà lại có vài phần ý vị hiểu rõ nhưng không nói ra.

Vào giờ khắc này, hai người rốt cục đã đạt thành sự ăn ý ngầm —— Có vài chuyện tạm thời không so đo với ngươi, vạn sự lấy chuyện giải cổ làm đầu, nợ nần còn lại sau này tính tiếp.

"Chơi đủ chưa?" Triệu Miên bình tĩnh nói, "Chơi đủ rồi thì nói chính sự."

Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Đủ rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên, đề tài nói đổi liền đổi: "Lần trước Vân Ủng và Hoa Tụ đêm khuya xông vào Nam Cung, tuy nói kết quả là bỏ chạy trối chết, nhưng coi như có chút thu hoạch."

Triệu Miên hỏi: "Thu hoạch gì vậy."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chính là Nam Cung rộng lớn như mê cung, khắp nơi là cơ quan và cổ độc, chúng ta không thể tấn công bằng vũ lực, chỉ có thể dùng mưu mẹo."

Triệu Miên nhíu mày: "Ngươi lại nói nhảm với ta, có tin ta nhét ấm trà vào không ....."

"Hành động vào ngày mười hai tháng này của chúng ta như thế nào."

Triệu Miên ngẩn người một chút, cực nhanh phản ứng lại: "Vì sao là mười hai tháng này?"

"Bởi vì ngày này, cựu Đông Các đại học sĩ đã cáo lão hồi hương của Đông Lăng, Cổ Hòe, sẽ chạy tới Kinh Đô, cùng với những quan viên Đông Lăng bất mãn với Vạn Hoa Mộng yết kiến Thái hậu. Vạn Hoa Mộng có bản lĩnh tới đâu đi nữa, lúc quần thần cùng nhau can gián, gã cũng không biết thuật phân thân, đến lúc đó Nam Cung thích hợp để lợi dụng xâm nhập."

Lúc Ngụy Chẩm Phong nói chính sự giống như biến thành một người khác, nói năng ràng mạch, phân tích tỉ mỉ, Triệu Miên nhìn y vậy mà lại sinh ra một ý nghĩ tên da đen này cũng không phải khiến cho người ta không thể chịu đựng nổi.

Giả Hòe này, Triệu Miên cũng nghe thấy một chút. Nguyên lão tam triều, học giả uyên thâm về Nho giáo, nhất hô bách ứng trong đám người đọc sách Đông Lăng, rất có uy thế, cho dù là Thái hậu Đông Lăng cũng không thể không nhượng bộ ba phần.

Triệu Miên hỏi: "Giả Hoè cũng là bút tích của ngươi?"

Ngụy Chẩm Phong cười cười: "Vạn Hoa Mộng tự gây nghiệt không thể sống, ta chẳng qua chỉ là thổi mấy ngọn gió mà thôi. Kỳ thật, trà trộn vào Nam Cung không khó, khó chính là Nam Cung rộng lớn như vậy, chúng ta nên đi đâu tìm thuốc giải. Ta vốn còn đang phiền não việc này, hiện tại có ngươi rồi, hẳn là ta sẽ không có việc gì đúng không?"

Triệu Miên "Ừ" một tiếng.

Hắn tin tưởng Bạch Du sẽ không làm hắn thất vọng.

Nói đến cũng trùng hợp, Triệu Miên vừa bàn bạc xong với Ngụy Chẩm Phong, Bạch Du đã trở về báo cáo nhiệm vụ với hắn.

Bạch Du chính là con gái của thái y trong triều đình Nam Tĩnh, thuở nhỏ học y, học có sở trường, không thua gì con cháu gia tộc nào, nhưng bởi vì là nữ nhi, có sẵn một đôi tay diệu thủ hồi xuân lại chỉ có thể bị trói buộc trong đình viện thâm sâu, bị ép làm bạn với nữ công gia chính hàng ngày.

Thánh thượng sau khi nghe nói việc này, dùng danh nghĩa của Thái hậu triệu nàng vào cung, cười tủm tỉm hỏi nàng có muốn đi theo mấy vị lão thái y học thêm vài năm hay không, sau đó đến Đông cung làm việc cho Thái tử Điện hạ: "Thân tín bên cạnh Thái tử hiện giờ có một văn một võ, tuổi đều nhỏ hơn ngươi. Nếu ngươi đi Đông Cung, chính là tỷ tỷ lớn nhất của bọn họ."

Bạch Du tất nhiên là vui mừng khôn xiết, vui vẻ đồng ý.

Nàng mười sáu tuổi vào cung, hai mươi tuổi vào Đông Cung. Hiện giờ nàng đi theo bên cạnh Thái tử Điện hạ, đã tám năm.

Thái tử Điện hạ chịu ảnh hưởng của thánh thượng, đừng nói là đối với nàng, cho dù là đối với cung nữ Đông Cung cũng được tiếng là hiền hòa. Điện hạ thỉnh thoảng mắng Chu Hoài Nhượng ngốc, trách móc Thẩm Bất Từ nói quá ít, nhưng chưa từng nói nàng cái gì.

Lần này đi về phía đông, nàng vốn đi theo bên cạnh Điện hạ, phụ trách chăm sóc quý thể. Khi đi qua Sùng Châu, Điện hạ nghe nói trong núi sâu có một danh y ở ẩn, y thuật được xưng là giỏi nhất Đông Lăng, có thể làm người chết sống dậy. Điện hạ liền bảo nàng đi thăm hỏi, tìm một liều thuốc tốt cho một vị lão sư thân thể ốm yếu nhiều bệnh tật của hắn.

Không ngờ nàng mới rời đi ngắn ngủi mấy ngày, thế mà Điện hạ lại vô tình bị Vạn Hoa mộng hạ cổ, nếu như tìm không thấy thuốc giải, còn phải cùng phòng với một người lạ quắc lạ quơ, thật là vô lý.

Sau khi biết được tin tức, nàng hận không thể lập tức chạy về bên cạnh Điện hạ, nhưng nàng vô cùng rõ ràng, nếu thật sự là cổ dưới tay Vạn Hoa Mộng, cho dù nàng trở về cũng vô ích, không bằng trước tiên lẻn vào Nam Cung, tìm kiếm manh mối thuốc giải cho Điện hạ.

"Công tử." Bạch Du nhìn thấy Triệu Miên, hành lễ qua loa, không đợi Triệu Miên nói một tiếng "Miễn lễ" đã gấp gáp đi tới trước mặt hắn, "Mau cho ta xem tay ngươi một chút."

Sau khi phát hiện mình trúng cổ, Triệu Miên vì không muốn bại lộ mình là người xui xẻo, vẫn chưa mời danh y đại phu ở Đông Lăng xem qua. Hắn không tin được người bên ngoài, tình nguyện chậm trễ một thời gian cũng phải chờ Bạch Du trở về.

Triệu Miên vén ống tay áo lên, vươn tay về phía Bạch Du: "Ngươi trở về vội vàng, đã dùng bữa chưa?"

"Thuộc hạ không đói." Bạch Du nhìn thấy trên cổ tay Triệu Miên có một đường chỉ đỏ tươi như máu, hai mắt giống như bị đâm đau, giữa mày nhíu lại, hai ngón tay vội vàng để lên.

"Làm vậy cũng vô dụng." Triệu Miên gọi Thẩm Bất Từ, "Ngươi đi làm chút đồ ăn đơn giản."

Thẩm Bất Từ gật gật đầu, xoay người đến nhà bếp nấu cơm.

Bạch Du chẩn mạch xong, sắc mặt ngưng trọng: "Đây xác thật là bút tích của Vạn Hoa Mộng."

Triệu Miên hừ lạnh: "Bằng không còn có thể là ai."

"Công tử hiện giờ có gì không thoải mái không?"

Triệu Miên lắc đầu: "Không có." Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Chỉ là, gần đây ta có tức ngực khó thở, chán ăn, còn luôn không khống chế được muốn nổi giận, cũng không biết có phải cổ độc trong cơ thể đang quấy phá hay không."

Bạch Du trầm ngâm một lát, hỏi: "Chẳng lẽ công tử bị người nào đó làm cho tức giận sao?"

Đột nhiên, một cánh tay bất thình lình xuất hiện trước mắt Bạch Du: "Phiền cô nương cũng xem giùm ta một chút."

Bạch Du lúc này mới phát hiện thì ra đứng bên cạnh Điện hạ còn có một vị nam tử nàng chưa từng thấy qua, tướng mạo bình thường, nhưng khí chất lại xuất chúng một cách bất ngờ: "Ngươi là?"

Nam tử nho nhã lễ độ nói: "Ta là kẻ xui xẻo trúng cổ cùng với công tử nhà ngươi."

Bạch Du trong nháy mắt ngây dại, nhìn hai người trắng đen rõ ràng, suýt nữa không thở được.

Chu Hoài Nhượng thấy thế, vội vàng đưa trà cho vị đại tỷ tỷ Đông Cung nhìn bọn họ lớn lên: "Bạch thần y ngươi gắng gượng nha!"

Bạch Du uống đủ hai chén trà, mới hơi bình tĩnh lại một chút, muốn nói lại thôi với Triệu Miên.

Triệu Miên nói, "Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Bạch Du thở dài một tiếng, nói: "Công tử, ngươi phải biết rằng Thư hùng song cổ không phải là xuân dược."

Triệu Miên nhíu mày: "Ngươi đây là ý gì."

Hắn đương nhiên biết Thư hùng song cổ không phải xuân dược, xuân dược sẽ không làm chết người, còn song cổ sẽ gây chết người.

Bạch Du giải thích: "Ý của ta là, cổ độc không có hiệu quả thúc tình."

Triệu Miên vẫn không hiểu lắm, nhưng hắn không thể hỏi nữa, nếu không sẽ có vẻ như hắn không thông minh lắm: "Nói tiếp."

"Cổ độc sẽ không làm cho các ngươi mất đi lý trí, cũng sẽ không gây ra bất kỳ ...... phản ứng gì trên người các ngươi. Người trúng cổ phải tỉnh táo, dựa vào sức mạnh bản thân để làm chuyện kia."

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong cùng lúc lộ ra biểu tình giống nhau.

Loại biểu tình đó không cách nào hình dung, rối rắm phức tạp, có chút muốn giết người.

Triệu Miên đã hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. Ngụy Chẩm Phong tốt hơn hắn một chút, ho khan hai tiếng, hỏi: "Theo lời nói này của ngươi, lỡ như .... ta nói lỡ như, người trúng cổ đều là nam tử, lại hoàn toàn không có cảm giác với nhau thì làm sao đây."

Đôi môi đỏ thắm của Bạch Du khẽ mở ra: "Nếu không có thuốc giải, hoặc là cứng lên, hoặc là chết."

1

Ngụy Chẩm Phong: "......"

Triệu Miên: "......"

————————————————————

Tác giả có điều muốn nói:

+

Ai thành công trước, người đó là công.

Thẩm Bất Từ không hổ là nam nhân từng học ở Thượng Thực cục của Nam Tĩnh, tài nấu ăn vô cùng cao, chỉ mất nửa canh giờ, đã bưng ra năm món ăn một món canh màu sắc hương vị đầy đủ cho đám người Triệu Miên.

Mọi người lần lượt vào bàn. Triệu Miên dẫn đầu ngồi xuống ghế chủ vị, Bạch Du ngồi bên trái hắn, sau đó là Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ.

Ngụy Chẩm Phong thuận miệng hỏi: "Ta có thể ăn được không?"

Triệu Miên nói, "Không thể." Hôm qua không mời hắn ăn cá, hôm nay còn muốn ăn đồ ăn do Thẩm Bất Từ nấu, thật biết nằm mơ.

Ngụy Chẩm Phong nhún nhún vai: "Vậy ta ở đây chờ các ngươi ăn xong."

Khí tràng cực thấp của Thái tử Điện hạ làm cho mỗi người ngồi ở đây đều như ngồi trên kim châm, nhất là còn có một người ngoài đứng ở bên cạnh xem bọn họ ăn cơm, bầu không khí trong bữa tiệc rất là lo lắng.

Để làm dịu bầu không khí, Bạch Du khen ngợi tài nấu nướng của Thẩm Bất Từ: "Tay nghề của tiểu Thẩm sắp bắt kịp đầu bếp rồi."

Thẩm Bất Từ: "Quá khen."

Bạch Du: "......"

Nàng thật ngốc. Tại sao phải cùng Thẩm Bất Từ nói chuyện, muốn làm dịu bầu không khí cũng nên tìm Chu Hoài Nhượng chứ.

Bỗng nhiên, Triệu Miên bộp một tiếng dằn đũa xuống, mọi người đều giật mình, nhao nhao dừng đũa theo. Triệu Miên giương mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, cảm xúc ghét bỏ tràn ngập trong lời nói: "Gương mặt này của ngươi còn phải dùng đến khi nào?"

Ngụy Chẩm Phong nhíu mày: "Sao ngươi lại đột nhiên hỏi chuyện này? Gương mặt này của ta là tốn không ít công sức mới đặc biệt chế tạo ra, trong thời gian ngắn ta cũng không tìm ra nước thuốc có thể tẩy được, ngươi chịu đựng thêm mấy ngày nữa."

Triệu Miên nhịn không được hỏi: "Bản chất ngươi cũng đen như vậy sao?"

Ngụy Chẩm Phong đáp: "Dù sao cũng không trắng như ngươi."

Sắc mặt Triệu Miên càng kém.

Ngẫm nghĩ cũng đúng. Quanh năm đi ra ngoài, hở một chút là phơi nắng phơi gió, cho dù lúc nhỏ trời sinh da trắng, lớn lên cũng có thể bị phơi nắng thành da đen.

Hắn thực sự không thích da đen.

Triệu Miên nhắm mắt lại, chậm rãi phun ra một cơn nghẹn trong ngực.

Đừng tức giận, không sao cả, hắn sẽ không sa sút tới mức phải dựa vào Ngụy Chẩm Phong để giải cổ, Ngụy Chẩm Phong đen hay trắng cũng không quan trọng.

Triệu Miên dưới ánh mắt chăm chú của mọi người bất ngờ mở mắt ra, ngữ khí kiên định và quyết tuyệt chưa từng có: "Chúng ta phải lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, bất kể giá nào cũng phải lấy được thuốc giải của Thư hùng song cổ. Cho dù là mạo hiểm tính mạng, cũng không tiếc!"

Những người còn lại khí thế hừng hực, đồng thanh nói: "Dạ, công tử!"

"Mạo hiểm tính mạng?" Ngụy Chẩm Phong sờ sờ cằm, hơi không tỏ rõ cảm xúc nói, "Quyết tâm to lớn đột ngột này của ngươi từ đâu ra vậy?"

"Còn ngươi nữa," Triệu Miên quay sang Ngụy Chẩm Phong, lạnh lùng nói, "Mấy thủ hạ bị thương của ngươi vẫn còn nằm à? Nhanh chóng đưa các nàng ấy đến cho Bạch Du xem, vết thương lành rồi thì nhanh chóng làm việc."

Ngụy Chẩm Phong: "... Ồ."

Không quá nửa ngày, Vân Ủng và Hoa Tụ đã được đón tới.

Hai người này cách đây không lâu đã xông vào Nam Cung, muốn thử vận may dò tìm đường một chút. Các nàng hoá trang thành nữ sứ giả phụ trách mua sắm để trà trộn vào Nam Cung, tự cho là kín kẽ không chút sơ hở, trăm triệu lần không nghĩ tới các nàng vừa mới đi vào không bao lâu, chưa thăm dò xong một con đường, đã bất ngờ bị người ta phát hiện.

Hai người ra sức phá vòng vây, tuy rằng may mắn có thể thoát thân, nhưng bị thương bởi một loại chướng khí không biết tên nào đó, tĩnh dưỡng mấy ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn.

Đợi các nàng được chủ nhân đón tới, nhìn thấy đại phu sắp trị bệnh cho các nàng, hai người đều sửng sốt.

Vân Ủng hai mắt khẽ mở ra: "Là ngươi...?"

Hoa Tụ kích động đến mức không dằn được mình, chỉ vào Bạch Du nói: "Chủ nhân, chính là cô ta! Lúc ấy ở Nam Cung chính là cô ta dẫn người bắt chúng ta! Cô ta là người của Vạn Hoa Mộng!"

Ngụy Chẩm Phong gật đầu: "Ta biết."

Hoa Tụ ngớ ra: "Ngài đã biết?"

Bạch Du mỉm cười, cực kỳ dịu dàng hào phóng: "Ai vì chủ người nấy, phụng mệnh làm việc, mong hai vị muội muội chớ để ý."

Vân Ủng và Hoa Tụ trợn mắt há hốc mồm, bối rối.

Ngụy Chẩm Phong giải thích đơn giản tình hình hiện tại cho các nàng, kêu các nàng nghe lệnh làm việc là được. Hai người mặc dù vẫn đề phòng Triệu Miên, nhưng sau khi nghe lời chủ nhân để Bạch Du chữa trị, thì cảm giác khó chịu vì bị chướng khí ăn mòn lại thật sự giảm bớt, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể khỏi hẳn.

Mùng mười tháng mười, còn năm ngày nữa là đến ngày độc phát của Thư hùng song cổ. Bạch Du bận rộn thật lâu, rốt cục đã vẽ ra bản đồ địa hình hoàn chỉnh của Nam Cung.

Nam Cung là phủ đệ do Thái hậu Đông Lăng đặc biệt ban cho Quốc sư, được xây dựng dựa núi cạnh sông, đình đài lầu các, san sát nhau. Trong đó, đường lớn đường nhỏ nhiều vô số kể, chưa kể còn có những lối đi bí mật ẩn trong bóng tối, cho dù là thị nữ Nam Cung, hơi bất cẩn một chút là rất có thể sẽ lạc vào trong đó.

Với bản đồ địa hình rõ ràng và chi tiết này, vấn đề lạc đường đã được giải quyết.

Bạch Du chỉ vào một góc không đáng chú ý trên bản đồ, nói: "Nơi này tên là "Yểm Nguyệt Cư", thuốc giải mà chúng ta muốn tìm ở đó. Ngày mười lăm hàng tháng, Vạn Hoa Mộng sẽ đi Tụ Viên xem lễ tân hôn, sau khi trở về sẽ ở lại Yểm Nguyệt Cư vài ngày. Thư hùng song cổ và thuốc giải, đều do gã tự tay điều phối cất giữ ở Yểm Nguyệt Cư."

Bạch Du là người Nam Tĩnh, thân phận ở Nam Cung cùng lắm là học sinh đến học tập, mặc dù đã từng được Vạn Hoa Mộng khen ngợi, nhưng cũng chỉ có thể là "người ngoại môn". Cũng may lần trước nàng có công nhìn ra được Vân Ủng Hoa Tụ, đạt được sự tín nhiệm của một vài đệ tử nội môn, mới có cơ hội xâm nhập Nam Cung, tra được và chứng thực những manh mối này.

Nàng định trực tiếp lấy trộm thuốc giải ra giao cho điện hạ. Đáng tiếc, Vạn Hoa Mộng dường như rất coi trọng Yểm Nguyệt Cư, mặc dù gã không thường xuyên ở nơi đó, ngày thường cũng sẽ phái trọng binh canh giữ. Bạch Du mấy lần thử lẻn vào không có kết quả, có một lần còn suýt nữa làm chính mình bại lộ, đành phải bỏ qua.

Ngụy Chẩm Phong nhìn chằm chằm vào điểm đen tượng trưng cho Yểm Nguyệt Cư trên bản đồ, như có điều suy nghĩ: "Nơi này....."

Triệu Miên: "Nói."

Ngụy Chẩm Phong trầm tư một lát, cười nói: "Không có gì, trước tiên chúng ta phải sống sót đến được Yểm Nguyệt Cư rồi nói cái khác." Y đưa bản đồ cho mọi người học thuộc, nói với Triệu Miên: "Trước khi hành động, chúng ta còn một chỗ phải đi."

Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Tự Viên."

Vạn Hoa Mộng làm bà mối, người thành thân do gã chỉ định, địa điểm thành thân cũng phải do gã chỉ định ở Tự Viên. Nếu bọn họ chậm chạp không xuất hiện ở Tự Viên, tất nhiên sẽ khiến Nam Cung chú ý.

Mặt khác, Tự Viên chắc chắn cất giấu một vài manh mối liên quan đến sở thích kỳ quái của Vạn Hoa Mộng.

Triệu Miên lần này đi Tự Viên, cần chú ý ba điểm: giản dị, giản dị, vẫn là giản dị. Hắn phải biểu hiện giống như một người dân Đông Lăng bình thường được quốc sư "tứ hôn", không thể mang theo quá nhiều người hầu, tránh thân phận bị nghi ngờ, gây ra phiền toái ngoài ý muốn.

Chu Hoài Nhượng xung phong muốn cùng điện hạ đi Tự Viên, bị Bạch Du uyển chuyển thông báo "Ngươi không thích hợp". Triệu Miên lựa chọn để Bạch Du đi cùng, thứ nhất trong bọn họ nàng hiểu rõ Nam Cung nhất, thứ hai nàng cũng là người cẩn thận nhất.

Trước khi xuất phát, Bạch Du cố ý nhắc nhở Triệu Miên cố gắng không mặc những màu sắc mà hắn thường thích mặc, nếu không liếc mắt một cái sẽ bị người ta nhìn ra hắn là tiểu thiếu gia nhà giàu. Triệu Miên liền mặc một bộ y phục màu trắng tinh khiết, nhưng Bạch Du vẫn không hài lòng.

"Điện hạ," Bạch Du ở trước mặt hắn xoè lòng bàn tay, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Ngọc bội của ngài."

Ngọc bội cũng không thể đeo hả? Vậy hắn thật sự không khác gì thứ dân, đây còn là ngọc bội lão sư tặng cho hắn.

Triệu Miên trầm mặt cởi ngọc bội đặt trên tay Bạch Du.

"Điện hạ trước tiên nhẫn nhịn, đợi sự việc chấm dứt, Điện hạ muốn đeo mười cái ngọc bội trên người cũng được." Bạch Du kiên nhẫn dỗ dành, "Ta lại giúp Điện hạ dịch dung (hoá trang) cho giản dị hơn nhé?"

Bạch Du giày vò hơn nửa ngày mới khiến cho Thái tử Điện hạ không còn vẻ xinh đẹp thịnh khí lăng nhân (khoa trương) kia nữa, nhìn qua chỉ là một tiểu công tử xinh đẹp bình thường, không đến mức khiến người ta chú ý nhiều quá.

Hai người hẹn gặp Ngụy Chẩm Phong ở tiền sảnh. Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy Triệu Miên dịch dung, một thân bạch y, nhíu mày, vừa định nói gì đó, Triệu Miên đã ném ngay một câu "Câm miệng" vào mặt y.

Tự Viên nằm ở Kinh Đô náo nhiệt, chỉ cách hoàng cung Đông Lăng hai dãy phố, có thể nói là chân chính dưới chân thiên tử.

Trên cánh cửa màu đỏ thẫm treo tấm bảng ghi hai chữ "Tự Viên", bốn phía treo đèn kết hoa, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chữ hỉ đỏ tươi, làm giống như thật.

Bọn họ báo thân phận lên nữ sứ giả, ánh mắt nữ sứ giả nhìn bọn họ lập tức trở nên đề phòng: "Người khác biết mình được Quốc sư lựa chọn, trong vòng năm ngày tất sẽ đến Tự Viên báo cáo, tại sao các ngươi bây giờ mới tới?"

Bạch Du nghiễm nhiên đã hoá trang thành hình tượng một đại tỷ quản lý một gia đình bình thường: "Đệ đệ nhà ta không muốn thành thân với một người bán cá, ở nhà đòi chết đòi sống, ta mất rất nhiều công sức mới mang hắn đến đây."

Nữ sứ giả nhìn sang hai người phía sau Bạch Du, một người da trắng như tuyết, một người da đen như than, một người xinh đẹp, một người bình thường, hoài nghi trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.

Đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, nếu nàng là vị tiểu lang quân có vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú kia, cũng không muốn thành thân với một gã da đen cao lớn thô kệch.

Nữ sứ giả nói: "Đưa đường chỉ đỏ trên tay cho ta xem."

Nữ sứ giả kiểm tra đường chỉ đỏ của hai người, xác nhận không nhầm lẫn, hỏi: "Tên của các ngươi là gì?"

Triệu Miên nói: "Tiêu Giác." Đây là biệt danh mà hắn thường sử dụng khi ra ngoài.

Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên một cái, nói: "Lý Nhị."

Nữ sứ giả đánh giá Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá hai con thỏ đang chờ làm thịt: "Các ngươi trễ như vậy mới đến, đến lúc đó có gì chịu nấy nhé."

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong liếc nhau, không biết ý của nữ sứ giả là gì.

Nữ sứ giả nói: "Đi theo ta."

Sau khi tiến vào Tự Viên, Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong được lần lượt dẫn đi hai hướng. Bạch Du vì là tỷ tỷ của tân nhân (cô dâu/chú rể), nên được phép ở lại bên cạnh Triệu Miên.

Nữ sứ giả dẫn đường cho bọn họ thần sắc đờ đẫn kể lại quy củ trong viện: "Các ngươi tốt nhất là ở trong phòng của mình, không được gọi thì không ra, một ngày ba bữa có người đưa đến phòng cho các ngươi. Ngày mai, sẽ có hỉ nương dạy các ngươi quy trình và quy củ đại hôn, nhất định phải ghi nhớ kỹ, lúc đại hôn không được có bất kỳ sai sót gì."

Bạch y trên người Triệu Miên là được may bằng vải vóc bình thường, hắn mặc cực kỳ không quen, chỗ nào cũng cảm thấy cọ xát vào người. Hắn nhịn suốt một đường, nhịn đến khi vào phòng, nữ sứ giả cũng đi rồi, mới nói: "Bạch.....,"

Bạch Du vội vàng lắc đầu với hắn, chỉ chỉ về phía cửa sổ và cửa đi, ánh mắt mang theo vẻ nhắc nhở, ý nói cho hắn biết vách tường có tai.

Triệu Miên khựng lại một chút, không vui sửa miệng: "Tỷ tỷ, quần áo này rất khó mặc."

Bạch Du mỉm cười, trong khóe mắt đều là ánh sáng dịu dàng.

Ở trong lòng nàng, thật sự đối đãi với Thái tử Điện hạ như tiểu đệ đệ nhà mình, tuy rằng nàng vĩnh viễn sẽ không, cũng không dám nói ra miệng phần tình nghĩa tỷ đệ này.

Tỷ tỷ của Thái tử chỉ có thể là công chúa, mà nàng chỉ là một tiểu y quan mà thôi.

Nghe Chu Hoài Nhượng nói, năm sáu tuổi Điện hạ còn có thể gọi hắn là "Tiểu Nhượng". Đáng tiếc lúc nàng vào Đông Cung Điện hạ đã là một tiểu thiếu niên mười tuổi, thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là Thái tử một nước, sẽ không gọi tiểu danh của thanh mai trúc mã nữa, càng sẽ không gọi nàng là tỷ tỷ. Bỏ lỡ Điện hạ ở lứa tuổi đó, vẫn là một tiếc nuối của nàng.

Một tiếng "Tỷ tỷ" của Thái tử Điện hạ hôm nay, chẳng phải là làm cho giấc mơ nho nhỏ của nàng được trọn vẹn hay sao.

Bạch Du khó có thể che dấu niềm vui trong lòng, Triệu Miên nhìn thấy được phản ứng của nàng, không khỏi cong khóe môi.

Bạch Du cười nói: "Ta còn mang theo mấy bộ quần áo, có muốn đổi bộ khác không?"

"Thật ra cũng không cần." Triệu Miên giơ tay lên nới lỏng cổ áo, "Ta vẫn có thể nhịn được." Hắn nhìn quanh bốn phía, tầm mắt lần lượt xẹt qua đồ đạc trong phòng, hạ thấp giọng nói: "Ngươi có cảm thấy có gì đó không đúng không?"

Bạch Du nhìn một vòng liền hiểu ý điện hạ: "Hình như..... quá cũ?"

Bất kể là bàn ghế rèm cửa trong phòng, hay là ấm trà cốc chén, đều giống như đồ cũ đã dùng mười mấy năm. Vạn Hoa Mộng nhận hết vinh sủng, gia sản phong phú nhất định người bình thường khó có thể tưởng tượng, tại sao không chịu lấy ra một ít để tu sửa Tự Viên?

Nếu nói Tự Viên đối với Vạn Hoa Mộng chẳng qua chỉ là một nơi không quan trọng, không cần phải tu sửa, thì tại sao Vạn Hoa Mộng lại muốn người gã ép hôn thành thân ở Diễm Viên?

Đều là lỗi của Ngụy Chẩm Phong, trước đó chậm trễ quá nhiều thời gian của hắn, thế cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng không có thời gian điều tra tỉ mỉ.

Lúc hoàng hôn, quả nhiên có người mang thức ăn đến. Đưa tới cùng với bữa tối, còn có một bộ hỉ phục kiểu dáng của Kinh Đô.

Vì thế, lại đến lúc Triệu Miên cười nhạo trình độ thưởng thức và thẩm mỹ của người Đông Lăng.

Khi người Đông Lăng thành thân, hai bên nam nữ đều mặc màu huyền huân, tức là màu đen pha đỏ nhạt, hơn nữa màu đen chiếm nhiều, chỉ có viền áo dùng màu đỏ nhạt bao quanh, nhìn chẳng ra chuyện vui gì cả, trông trang nghiêm đứng đắn nhiều hơn, khiến cho không giống kết hôn, mà càng giống kết bái nghĩa khí ngút trời hơn.

Nữ sứ giả đưa hỉ phục nói với Triệu Miên: "Ngươi thử xem có vừa người hay không."

Triệu Miên nói: "Chút nữa."

Nữ sứ giả vô cùng cứng rắn: "Không được, thử ngay bây giờ."

Triệu Miên rất muốn hỏi nữ sứ giả này đang dạy ai làm việc vậy, nhưng hắn đang ở Tự Viên, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà gây thêm rắc rối. Tóm lại bất quá chỉ là hỉ phục của Đông Lăng, hắn coi như tùy tiện nhặt một miếng vải rách mặc vào.

Triệu Miên ở trong phòng thay hỉ phục. Hỉ phục đối với hắn mà nói có hơi lớn, thắt lưng và cổ áo lỏng lẻo, chiều dài ngược lại vừa vặn thích hợp.

Bạch Du mặt mày cong cong nhìn Điện hạ một thân đen tuyền. Hôm nay nàng có may mắn, có thể nhìn thấy Điện hạ mặc hai màu đen trắng bình thường hắn rất ít mặc.

Màu đen trang nghiêm, tăng thêm vài phần cảm giác thâm trầm. Điện hạ lúc nãy mặc bạch y, thanh đạm cao nhã, rất có phong cách ngạo cốt của văn nhân. Nhưng mà thích hợp nhất với Điện hạ, vẫn là màu sắc nổi bật xán lạn, vô cùng tôn quý.

"Eo nhỏ quá, nhất định phải ăn cho mập lên một chút." Nữ sứ giả nói, "Từ hôm nay trở đi, bữa ăn của ngươi mỗi ngày từ ba bữa tăng lên năm bữa, ăn đến khi bộ hỉ phục này vừa vặn với thân hình của ngươi mới thôi."

"Chuyện này......" Bạch Du lộ vẻ khó xử, "Đệ đệ nhà ta từ trước đến nay lượng cơm ăn không nhiều."

Nữ sứ giả lạnh lùng ngắt lời: "Đó là chuyện của các ngươi. Ăn không được, thì nhét vào bụng."

Sự nghi ngờ của Triệu Miên càng sâu hơn.

Từ trước đến nay đều là y phục theo người, nào có lý người theo y phục. Hôn lễ hàng tháng của Tự Viên, quả nhiên chỗ nào cũng lộ ra điểm kỳ quái.

Sau khi nữ sứ giả rời đi, Triệu Miên không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo. Bạch Du tiến lên muốn hỗ trợ, hắn lùi về sau một bước, xoay người nói: "Ta tự mình làm."

Triệu Miên không quen có nữ tử hầu hạ bên người mình, trong Đông Cung cũng chỉ có một vài cung nữ phụ trách quét dọn khâu vá, hầu hạ bên ngoài. Hắn cởi áo khoác ra, đưa cho Bạch Du: "Ngươi xem thử."

"Hỉ phục này là hoàn toàn mới, nhưng vẫn là kiểu dáng cũ." Bạch Du cầm lấy vạt áo cẩn thận sờ sờ, cảm nhận chất vải của hỉ phục, nói: "Mười mấy năm trước quý tộc Kinh Đô đều dùng loại vải này, về sau bọn họ thấy được vải lanh của Nam Tĩnh, nên không coi trọng vải lanh của địa phương nữa."

Triệu Miên hỏi: "Ngươi còn nghiên cứu những thứ này?"

Bạch Du cười nói: "Trước kia thường ở trong khuê phòng không được làm theo ý mình, không nghiên cứu những thứ này thì nghiên cứu cái gì, cũng may bây giờ đã khác rồi."

Triệu Miên nghĩ đến phụ hoàng đã làm cho Bạch Du bây giờ trở nên khác biệt, khóe môi hơi nhếch lên: "Ừm."

Sau khi trời tối, Triệu Miên ngủ một mình trong phòng, Còn Bạch Du thì ở phòng bên cạnh hắn.

Hoàn cảnh xa lạ khiến Triệu Miên mãi không thể ngủ được. Hắn nằm trên giường mở to hai mắt, nhìn bóng trăng lạnh lẽo len vào cửa sổ, ở trong đầu sắp xếp lại những suy nghĩ nghe và thấy hôm nay.

Sắp tới mười lăm, trăng sáng chiếu rọi, trong phòng không có đèn vẫn sáng. Bỗng nhiên, Triệu Miên nhìn thấy trên tấm bình phong trước giường có thêm một bóng đen, hình dáng cao ráo, rất là quen mắt.

Triệu Miên không chút hoang mang ngồi dậy: "Ai?"

"Là ta." Ngụy Chẩm Phong từ phía sau tấm bình phong đi ra, thoải mái như đang tản bộ ở vườn hoa phía sau nhà mình, "Vẫn chưa ngủ à? Vừa khéo, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Triệu Miên nhìn lướt qua ngoài cửa sổ: "Không phải nói không thể tùy ý đi lại sao."

Ngụy Chẩm Phong không cho là đúng: "Những người đó có thể ngăn cản ai chứ."

Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong đi về phía giường, cho rằng y muốn ngồi trên giường mình, đang định đuổi người đi, Ngụy Chẩm Phong lại trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đứng dựa lưng vào cột giường, duy trì một khoảng cách không mất lễ nghi với hắn: "Ngươi có phát hiện Tự Viên cổ quái không."

Triệu Miên nuốt lời định mắng người trở về: "Ngươi cũng phát hiện ra?"

Ngụy Chẩm Phong gật gật đầu, hỏi: "Ngươi có từng suy nghĩ tại sao Vạn Hoa Mộng nhất quyết bắt những người xui xẻo mà gã chọn phải thành thân ở Tự Viên không?"

Triệu Miên từng nghĩ tới, nhưng hắn cho rằng đây không phải là chuyện nhất định phải làm rõ, cũng không giúp ích gì lắm đối với việc tìm kiếm thuốc giải của hắn. Nhưng bây giờ không khó để nhận ra, trong Tự Viên có thứ gì đó.

Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận với Ngụy Chẩm Phong rằng mình đã sơ sẩy điểm này. Chẳng những không thừa nhận, còn phải ném hết lỗi lầm lên đầu Ngụy Chẩm Phong.

Bớt suy ngẫm về bản thân, chỉ trích người khác nhiều hơn, biết sai sửa sai nhưng không nhận sai, như vậy mới có thể bảo vệ uy nghi của Thái tử hắn.

"Từng nghĩ tới, còn chưa kịp điều tra." Triệu Miên thờ ơ nói, "Ngươi lãng phí quá nhiều thời gian của ta."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chuyện này có thể trách ta hết à? Là ai cứ luôn giữ giá không chịu làm hòa với ta?"

Triệu Miên liếc xéo y: "Chuyện đến bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì không? Ngươi rất thích lật lại các khoản nợ cũ?"

Ngụy Chẩm Phong bị bản lĩnh phản công của tiểu thiếu gia làm cho choáng váng. Y cúi đầu nhìn Triệu Miên đang ngồi trên giường, biết rằng nếu tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ tổn hại đến liên minh yếu ớt như băng mỏng, mà bọn họ thật vất vả mới thành lập được, không bằng lui một bước, trước tiên vạch trần việc này đã.

"Tóm lại, ta đã tra được một vài thứ." Ngụy Chẩm Phong nói, "Mười sáu năm trước, Tự Viên không phải là dinh thự dưới danh nghĩa Vạn Hoa Mộng, mà là phủ đệ của cựu Đông Các đại học sĩ Giả Hòe."

Triệu Miên nhanh chóng tiến vào trạng thái nói chính sự: "Đã như thế, vì sao Tự Viên lại rơi vào trong tay Vạn Hoa Mộng?"

"Vạn Hoa Mộng cướp được. Chính xác mà nói, là gã nhìn trúng Tự Viên, xin Thái hậu ban thưởng cho gã. Giả Hòe ở Tự Viên hơn nửa đời người, phủ đệ này còn là do tiên đế ban cho ông ta, vài câu nói của Vạn Hoa Mộng đã khiến ông ta không thể không dẫn một nhà già trẻ dời sang nhà mới, còn dời thẳng đến cách phía nam kinh thành năm dặm, mỗi ngày lên triều đều phải dậy sớm hơn một canh giờ." Ngụy Chẩm Phong chậc chậc cảm thán, "Đáng thương mà, nhiều năm như vậy Cổ lão phải ngủ ít đi bao nhiêu là canh giờ."

Triệu Miên hiểu ngay: "Thì ra là như thế."

Khó trách Giả Hòe vì buộc tội Vạn Hoa Mộng, không tiếc gắng gượng bộ xương già ngàn dặm trở lại Kinh Đô, hóa ra bên trong còn có mối thù riêng cướp nhà.

Ngụy Chẩm Phong nói tiếp: "Sau đó ta lại điều tra xem ở Tự Viên có tổ chức hỉ sự nào trước Vạn Hoa Mộng không, tổng cộng tra ra được ba hôn lễ, theo thứ tự là trưởng tử của Cổ lão cưới vợ vào năm Thiên Võ thứ tám, thứ tử cưới vợ vào năm Thiên Võ thứ mười, con trai út cưới vợ và năm Tả Hi thứ nhất."

Triệu Miên trầm ngâm nói, "Ngươi nghi ngờ sở thích làm mai cho người ta của Vạn Hoa Mộng có liên quan đến mấy hôn sự này?"

"Đúng vậy."

Triệu Miên hỏi: "Còn gì nữa?"

Ngụy Chẩm Phong nhún vai: "Không có. Ngươi coi ta là Bách Hiểu Sinh à, cái gì cũng biết chắc."

Triệu Miên nhíu mày, rất là không vui: "Ngươi muốn điều tra cũng không điều tra triệt để một chút."

"Sao nói vậy nha, Tiêu công tử." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười mời mọc hắn, "Có muốn bây giờ cùng ta đi điều tra rõ ràng hay không?"

Triệu Miên hơi kinh ngạc: "Bây giờ?"

Ngụy Chẩm Phong nói, "Bây giờ."

Đêm khuya một màu đen, chỉ có đôi mắt của thiếu niên đặc biệt sáng ngời, mang theo sự hưng phấn khám phá những điều chưa biết, dưới ánh trăng nhìn về phía hắn.

- ----------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Đưa vợ đi làm chuyện xấu.jpg

Bình luận

Truyện đang đọc