Ngọn lửa tan tiến, hai người lại quay về bóng tối. Trình Chu buông tay, nuốt nước bọt hỏi: “Xong rồi?”
Tử Hàm nhíu mày: “E rằng chưa đâu.”
Lời vừa dứt, bốn phía sáng rõ. Một người xiêu vẹo đi qua, áo trắng như tuyết, lấm tấm hồng mai, uốn lượn thành nhánh.
Trình Chu hít sâu một hơi, “Thanh Hàn quan? Đây là —-”
“Tuyết bào hồng mai?”
Trình Chu hắn bị Thanh Hàn quan truy đuổi đến tận cùng trời đất, bây giờ thình lình nhìn thấy, xuýt chút sặc nước miếng của mình mà chết.
Tử Hàm liếc hắn, ánh mắt càng lạnh.
Tuyết bào hồng mai sao.
Đó là một gian phòng nhỏ với một cái giường đơn giản. Có một người ngồi trên giường, toàn thân quấn vải, không nói một lời.
Người lúc nãy đi qua mặt mày tuấn tú, trường bào áo rộng. Hắn bưng một bát cháo, cúi người nói: “Ăn thêm một chút.”
“Ngươi bị thương quá nặng, phải điều dưỡng cho tốt. Đan tốt tuy mau nhưng tính hung, dùng nhiều không tốt cho tu vi sau này.”
Trong phòng mở một ô cửa sổ, vài tia nắng nhỏ tràn vào, điểm tô người trên giường. Trình Chu: “Đây là?”
Đáy lòng Tử Hàm co thắt.
Cố Triều Ca nghiêng mặt, mờ mịt mở to mắt, không có tiêu cự. Vết bỏng trên má đã lành hơn một nửa, lưu lại từng vết sẹo mỏng, tựa như xăm hình trên mặt.
Tu sĩ kia nhìn y rồi nói: “Mắt vẫn chưa khỏi à?”
Cố Triều Ca không đáp lời.
Tu sĩ đưa tay cầm muỗng múc cháo: “Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Muỗng để ngay môi Cố Triều Ca, nhưng y vẫn ngậm miệng không mở. Hai người giằng co nhau, tu sĩ buông bát, xoa hai đầu lông mày. Giọng tu sĩ lạnh lùng, tựa như huyền băng vạn năm không đổi của Thanh Hàn quan: “Ngươi muốn thế nào?”
Tử Hàm nhìn Trình Chu, đối phương nhìn chằm chằm tu sĩ Thanh Hàn quan kia như có điều suy nghĩ.
Tử Hàm: “Ngươi nhận ra hắn?”
Trình Chu: “Không nhận ra, nhưng ta đã gặp qua — đây là —”
Dường như hắn đã gặp người này, nhưng chỉ lướt thoáng qua nên không nhớ rõ.
Cố Triều Ca hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao ngươi lại cứu ta?”
Tu sĩ buông bát: “Năm đó bần đạo cứu mẫu thân ngươi, cũng chẳng ngại lại cứu thêm ngươi.”
Cố Triều Ca nghe vậy thì đơ ra. Y dành chút thời gian nhớ lại, chần chờ: “Ngươi là đạo trưởng kia, hai viên tiên đan?”
“Không tệ.” Tu sĩ lại giơ muỗng, “Nhìn phân thượng bần đạo cứu mẫu thân ngươi, há miệng.”
Lần này, Cố Triều Ca ăn. Nhưng mới một muỗng y đã nhíu mày muốn nôn ra — từ nhỏ y đã ăn đồ của ngự thiện phòng, dù là cháo thì cũng là gạo ngon tiến cống, kèm với ít thịt. Độ lửa độ ninh được kiểm soát tốt, ninh đến mùi gạo triền miên, vào miệng là tan, còn có người kiểm tra độ ấm nóng vừa phải. Cháo trắng trước mắt vừa ít vừa vô vị, y sợ mình ăn không nổi. Tu sĩ hiểu rõ, lắc đầu. Cố Triều Ca quay mặt sang một bên, vẻ như không muốn ăn nữa, tu sĩ kia cũng không để ý, đưa muỗng, trực tiếp đổ thẳng cho y. Một muỗng đó khiến Cố Triều Ca bị sặc, ho đến dữ dội. Vết thương y chưa tốt, sặc ra cả gạo lẫn máu, đau đến hít hà từng cơn.
Tu sĩ lại đưa muỗng qua: “Bần đạo có tâm muốn thu ngươi làm đồ đệ, người tu tiên, cần khắc chế dục vọng ăn uống.”
“Thói quen này của ngươi không tốt, nên sửa.”
Cố Triều Ca chẳng chịu ăn, nhưng lại nhìn không thấy, thế là vươn tay nắm muỗng. “Tiên nhân” thoạt nhìn không quan tâm người khác, muỗng cháo ấy nóng hổi, bỏng đến Cố Triều Ca phải run rẩy. Y lại ho khan, “Thu đồ đệ? Tu tiên?”
Tu sĩ nói: “Ừ.”
Năm đó hắn đi tìm Phần Cầm, tình cờ đi ngang qua Nam Cố, vô tình phát hiện có một đạo kiếm khí ẩn sâu trong long mạch, ẩn ẩn hiện hiện. Đến gần đánh giá, hóa ra là tiên thiên kiếm tâm. Kiếm hướng về đạo, tiên thiên kiếm tâm trân quý bực nào, đương nhiên là hắn vui mừng khôn siết. Chỉ tiếc tiên thiên kiếm tâm này quấn chặt chẽ với long mạch, hắn không thể nhúng tay. Không nghĩ bây giờ tự tách ra, lại là tiên duyên của đứa bé này.
“Năm đó bần đạo thử qua, ngươi là tiên thiên kiếm tâm, là hạt giống tốt để luyện kiếm. Tuy ngươi là phàm nhân, nhưng ngày sau vào Thanh Hàn quan, có được chữ Thanh là không thành vấn đề.”
Trình Chu: “Sao cơ?”
“Tiên thiên kiếm tâm? Chẳng phải y nói không biết sao?”
Tử Hàm không muốn nói gì nữa.
Trình Chu đảo ngược lại nắm trọng điểm: “Thanh tự Thanh Hàn quan? Y là người Thanh Hàn quan?”
Tử Hàm: “Có lẽ y quên.”
Trình Chu: “…. Thật á? Chuyện này cũng quên được?”
Tử Hàm không còn gì để nói. Hắn cảm thấy lúc trước mình bị lừa, cũng trông ngốc ngốc thế này.
Cố Triều Ca chẳng nhúc nhích, cũng không biết có nghe vào mấy lời tu sĩ nói hay không. Gió cuốn những chiếc lá úa bay vào phòng. Đột nhiên y mở miệng: “Vậy, có thể học tiên đan không?”
Tu sĩ không hiểu: “Đan?”
“Sở trường của ngươi ở kiếm đạo, sao lại hỏi đan?”
Cố Triều Ca kinh ngạc: “Không có gì, chỉ hỏi chút —”
Nếu có tiên đan, có phải mẫu phi vẫn còn sống không.
Nếu có tiên đan, có phải phụ hoàng sẽ không luyện máu người nuôi đan, có phải những cung nhân kia sẽ không tạo phản, có phải — huynh trưởng của y cũng sẽ không chết.
Dù có tệ đến đâu, nếu có tiên đan, khi đó, có phải y sẽ cứu được Cố Triều Tùng.
Nếu có tiên đan….
Nếu có….
Tiên đan….
Ý niệm này hiện lên trong đầu y, giống như một viên sỏi rơi xuống ao nước, gây ra một đợt gợn sóng nhấp nhô.
Không ngừng không nghỉ.
Bỗng trong tay y mát lạnh. Cố Triều Ca mờ mịt nhìn bốn phương, như thể lúc này mới phát giác hai mắt mình đã không còn thấy nữa. Y nghe tu sĩ kia nói bên tai: “Cũng không phải không thể. Tiên đan trong Huyền môn quý giá, hiếm có tu sĩ chuyên đan đạo. Rất nhiều kiếm tu cũng học chút đan thuật. Nhưng tu hành nặng ở một lòng, bần đạo không kiến nghị ngươi tu đan đạo.”
Hắn vừa nói, vừa nắm ngón tay Cố Triều Ca lướt qua hoa văn trên đan dược: “Đây là Tuyết đan, cả viên màu trắng, ẩn chứa mộc khí, ẩn chứa đạo tái sinh, ngươi cảm nhận thử xem.”
Ngón tay Cố Triều Ca khẽ nhúc nhích. Lòng bàn tay y bị bỏng, lúc này mới cảm giác được chút mát lạnh lướt qua từng ngón tay. Chưa gì, đã có chút tan rã.
Làn mi y khẽ run, đặt Tuyết đan vào lòng bàn tay mình, cẩn thận ước lượng. Một luồng khí mộc tản ra, mang theo linh lực thuần khiết của Thanh Hàn quan xoay quanh, giây lát lan tràn khắp cơ thể Cố Triều Ca.
Y không biết đây là gì, chỉ biết nó không đau.
Có chút man mát, tựa như gió thoảng, giống đêm trăng, như nước giếng giữa hè, tưới lên hồn phách mệt mỏi khô cằn của y.
Rất thoải mái.
“Đan đạo nhiều nhánh, bác đại tinh thâm.” Tu sĩ nói: “Tuyết đan này từ Tụ linh đan diễn hóa mà thành, lại dùng đan thuật Thanh Hàn phong bế. Cho tiểu đệ tử trong môn phái đeo chơi. Linh lực không nhiều, nhưng thắng ở dài lâu, lặng lẽ nhuận vật.”
“Ngươi còn chưa có căn cơ, không thể cầm lâu.” Tu sĩ cầm Tuyết đan lại, lại thấy Cố Triều Ca vồ tới, tựa hồ không nỡ. Hắn suy nghĩ, lấy một cái chén sứ, đổ nước lạnh, bỏ tuyết đan vào.
Hắn nhớ lại dáng vẻ ngày trước của Cố Triều Ca: “Ngươi thích hoa sen?”
Cố Triều Ca sững sờ, chưa kịp nói thì trong tay đã được cầm một chén sứ.
Cố Triều Ca mở to mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Trình Chu: “Đây là?”
Tử Hàm: “Tuyết đan gặp nước suối Thanh Hàn thì tan, gặp linh lực Thanh Hàn thì đọng. Người này hẳn là dùng linh lực để ngưng tụ hoa băng.”
Tuyết đan là do Giang Thanh năm đó rãnh rỗi nặn ra chọc hắn cười. Nếu giờ còn ở đây, nói không chừng nhiều thế hệ đệ tử Thanh Hàn quan một vạn năm nay đều sẽ chơi cái này mà lớn.
“Thanh — Hàn — quan” Cố Triều Ca chạm tay lên chén sứ, cảm thấy đóa hoa kia nho nhỏ, mềm mềm, cánh hoa ôm trong lòng bàn tay còn đung đưa, giống như thật, “Ta thật sự có thể vào sao? Vào — là có thể học luyện, luyện Tuyết đan này thế nào sao?”
Tu sĩ kia nói: “Không chỉ Tuyết đan.”
“Thế này đi, bần đạo xuống núi mấy chục năm, đến khi về thì nói ngươi là tôn tử của bần đạo. Ngươi muốn học cái gì thì học, muốn có cái gì thì có.”
Đạo trưởng này nhìn qua chỉ mới ngoài hai mấy, mày dài mắt đẹp, tóc đen buộc lên. Hắn trông khá gầy, nhưng góc cạnh rõ ràng, có một đôi mắt rất đẹp, nhưng màu mắt lại hơi nhạt, tựa như nước ngâm trong tuyết, lúc cụp mắt như mang theo một cỗ ngạo khí không vương bụi trần.
Nhưng ngạo khí này quá sắc bén, giống như lưỡi kiếm xuất vỏ, đâm người.
Một người như vậy, tự nhận muốn làm ông?
Trình Chu xuýt chút lại sặc.
Tu sĩ trong đầu Cố Triều Ca vẫn là một lão đạo trưởng, đương nhiên cũng không có cảm giác gì. Y chỉ cau mày nói: “Tổ tiên không thể nhận bừa —”
“Huống hồ, đạo trưởng đâu nhất thiết phải đối tốt với ta như vậy nhỉ?” Y nói, “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Ngươi cũng không có gì để ta lợi dụng.” Tu sĩ: “Bần đạo cứu ngươi là xem ở thiên tư phi phàm của ngươi, có hi vọng thành tựu song trọng kiếm tâm. Ngươi không giống những con kiến vô dụng kia, trời sinh nên cầm kiếm, trảm nhân quả, hỏi tiên lộ.”
“Nhận bần đạo là ông, cũng chỉ vì thuận tiện sau này ngươi học kiếm.”
Mắt Tử Hàm lạnh như sương tuyết.
Cố Thanh Miên — rõ ràng y biết song trọng kiếm tâm.
Từng tầng từng tầng, người này đang che giấu bao nhiêu thứ?
Vậy tên của y, có phải cũng là giả hay không?
Trình Chu đứng bên cạnh suy tư hồi lâu, đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Hàm: “Ta nhớ hắn là ai rồi!”
Giọng điệu nói chuyện kiểu này, mở miệng thái độ với phàm nhân là con kiến.
Năm đó hắn ở Thanh Hàn quan nghe nói có người sắp độ kiếp, đi qua nhìn thì ra là vị này. Chẳng qua lúc đó hắn trẻ hơn bây giờ nhiều.
Tử Hàm: “Ai?”
“Gia chủ Cố gia đời trước – Cố Tử Thanh.”
Trình Chu chợt bừng tỉnh: “Chẳng trách, năm đó ta nghe bọn họ nói Cố Tử Thanh rõ ràng không có con trai, nhưng lại có đến vài cháu trai — ai ai cũng là kỳ tài kiếm đạo.”
Nói đến đây hắn dừng lại: “Không đúng, ta nhớ còn có một người luyện đan.”
Chiến thắng cuộc thi đan sư, cũng là cháu trai ruột thịt của Cố Tử Thanh.
Danh hào hình như là —
Song Đồ.
Cố Song Đồ.
Đan tu Cố gia tuyết bào hồng mai kia.
Một thân tiên khí, một cái nhấc tay đan hỏa triền miên Cố Song Đồ.
Á?
Sắc mặt Trình Chu đổi xoành xoạch, thành trắng, rồi biến đỏ. Ý nghĩ tới Cố Thanh Miên, lại nghĩ tới Cố Đồ, nghĩ tới Cố Triều Ca, lại nghĩ tới Cố Đồ. Hắn càng nghĩ càng thấy sai, hai người kia rốt cuộc là thế nào mà trộn thành một Cố Đồ? Thế là sắc mặt Trình Chu đổi tới đổi lui, giống như người ta bóp cổ hắn rồi buông, buông rồi bóp, lặp đi lặp lại, liên tục không nói nên lời.
“Y y y…”
Tử Hàm liếc: “Nói.”
Trình Chu: “Y thế mà là Cố Thanh Miên!”
Hắn chợt nhớ tới ngọc đại gia không biết người này, định giải thích: “Chính là —-”
“Ừm.”
Tử Hàm đáp lời, đáp rồi hắn chợt nghĩ có vẻ Trình Chu còn chưa biết, thế là bổ sung: “Chắc là vậy đi.”
Trình Chu: “……”
“Chắc là?”
Cái gì gọi là chắc là?
Ngươi cho là ta không nghe thấy tiếng “ừm” kia sao?
“Chuyện này có gì lạ đâu.” Tử Hàm chê hắn phiền, “Câm miệng.”
Trình Chu thành thật ngậm miệng. Nhưng hắn cảm thấy trong giọng điệu của đối phương ngoài không kiên nhẫn còn có mấy phần đắc ý, cũng chẳng biết đắc ý cái gì.
Trong huyễn cảnh, Cố Triều Ca đột nhiên hỏi: “Những đan dược cứu mạng kia, ta cũng có thể học?”
Cố Tử Thanh: “Đương nhiên có thể.”
“Ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, chờ mắt ngươi khỏe lại, bần đạo có thể dạy ngươi đan phương đơn giản, nhưng muốn luyện, còn phải chờ sau khi nhập môn.”
Cố Triều Ca im lặng. Một vệt linh lực trong Tuyết đan kia tựa như một cái móc tinh tế, khơi gợi lên chút sinh khí của y. Y lặng lẽ mở mắt, nhìn bóng tối mênh mang trước mặt, thấp giọng đáp: “Được.”
Cuối cùng y cũng không kêu ông. Thương thế trên người còn chưa hết, y cứng người thi lễ: “Đa tạ — đạo trưởng.”
Đó là đại lễ long trọng nhất trong cung, đời này của y, cũng chỉ hành lễ với phụ hoàng mấy lần.
Cố Tử Thanh gật đầu, tiện đà nói: “Chẳng qua là vào tiên môn, những chuyện xưa kia của ngươi cũng đừng hỏi nữa. Tên này của ngươi cũng nặng khói lửa nhân gian, vẫn nên đổi. Thế nào?”
Xưa kia —
Cố Triều Ca ngẩng đầu: “Ta, ta còn muốn gặp một người.”
Cố Tử Thanh: “Có thể.”
“Nhưng sau khi gặp, thì không thể quay lại.”
Cố Triều Ca: “Đạo trưởng nói đùa.”
Y còn có thể đi đâu.
Cố Tử Thanh gật đầu, suy tư nói: “Thế này đi. Tuy vô bạch nhật tam thanh nhạ, doanh đắc thanh tiêu nhất chẩm miên.” (Mặc dù ban ngày không được ba tiếng vâng dạ, nhưng có ban đêm được một giấc ngủ say.)
“Lấy chữ Miên đi. Chờ ngày sau thêm chữ Thanh, thì gọi là Thanh Miên.”
Cố Thanh Miên.
Cố Triều Ca rũ mắt.
“Được.”