Cố Thanh Miên giật mình mất một lúc. Y vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, bất động nhìn người trong gương.
Rồi chợt, có tiếng mở cửa truyền đến, một tay Cố Thanh Miên úp gương xuống mặt bàn. Lòng y như nổi trống, nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tĩnh. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tử Hàm trong Kiếm trủng, vừa lạnh vừa nóng, kìm kẹp tiến thoái lưỡng nan.
Có tiếng bước chân truyền đến, giọng Tử Hàm cũng theo sau: “Trình Chu có chút chuyện, hắn phải đi trước.”
Cố Thanh Miên nghe thấy mình cười hỏi: “Vậy tiền bối trở về thế nào?”
Giọng y như tách rời khỏi thân xác, như thể y đang sống nhờ trong lớp vỏ bọc, rồi nghe lớp vỏ bọc không biết mùi vị này cười.
Nụ cười này không ổn lắm.
Trong lòng y thầm nghĩ, trông giả trân quá rồi.
“Còn có thể về thế nào? Đương nhiên là tự về.” Tử Hàm chẳng nhận ra, đi đến trước mặt y, ngồi xuống, “Luyện thêm cho bản tọa mấy phần Tụ linh tán đi, bản tọa mới duy trì hình người được.”
Hắn bĩu môi, rót trà uống cạn: “Tiểu bối bây giờ thật khó lường, đến bản tọa cũng dám thăm dò.”
Cố Thanh Miên cười.
Tới rồi, y trăm phương ngàn kế muốn giấu bên phía Cố Tam Thanh, nhưng lại bị lộ tẩy bên Vân Trường Ly.
Cố Thanh Miên gật đầu. Y lại rót cho Tử Hàm chén trà, cười: “Vậy bây giờ vãn bối đi luyện.”
Tử Hàm: “Lúc này không vội. Bản tọa có chuyện muốn hỏi ngươi —”
Cố Thanh Miên ngắt lời hắn: “Tiền bối, lời hứa này, vãn bối không nhận được.”
Tử Hàm sửng sốt. Cố Thanh Miên đưa tay sờ tóc, chầm chậm rút bung tơ hồng. Y kéo rất chậm, làm người ta không biết là kết quá phức tạp hay do y không nỡ cởi bỏ. Cuối cùng, y để điệp kết lên bàn. Thật sự là một con bướm rất đẹp, yêu lực của Tử Hàm lưu chuyển trên đó, cánh bướm rực rỡ lấp lánh.
Tử Hàm cười nhạt: “Sao vậy, không đẹp?”
Cố Thanh Miên nói: “Tiền bối, ngài có biết điều này có nghĩa gì — có vài hứa hẹn, không thể tùy ý hứa.”
Tử Hàm nhìn chằm chằm Cố Thanh Miên: “Ngươi đã gặp Giang Thanh, ngươi phải biết, ta chưa từng tùy ý hứa hẹn.”
“Đồng ý là đồng ý, nhận là nhận, dù một ngàn năm, vạn năm, ngàn vạn năm, chỉ cần bản tọa còn đây, thì lời hứa này sẽ không thay đổi.”
“Núi không mồ, sông cạn kiệt. Mưa dông mùa đông, tuyết rơi mùa hạ. Trời đất giao hòa, khi ấy sẽ đủ lòng ly biệt cùng quân*.” Tử Hàm đứng dậy, đứng trước mặt y, “Bản tọa thân là thập giai yêu tôn, đồng thọ cùng đất trời, điệp kết phàm nhân không dám tặng, nhưng bản tọa dám cho. Chỉ cần ngươi dám nhận, bản tọa nhất định sẽ cho.”
Lúc này Cố Thanh Miên vẫn còn ngồi trên ghế, trong tầm mắt y là eo bụng của Tử Hàm. Áo xanh như sương nhuộm một tầng hơi nước, mang theo vẻ lạnh lẽo thấu xương của Minh ngọc, cùng với tuổi tác dài lâu, trĩu nặng đè xuống, áp người ta đến run run rẩy rẩy.
Cố Thanh Miên không đáp lời, y nhắm mắt lại. Yêu lực của Tử Hàm lan tỏa, tựa như nước chảy xung quanh. Tay người kia chỉ để trên vai y, cách áo bào, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sức lực. Tử Hàm gằn từng chữ: “Vốn bản tọa cũng chẳng gấp như thế, nhưng nghĩ đến Giang Thanh, bản tọa chỉ đành phải dồn ép.”
Giang Thanh đã nhiều lần nói, tính hắn nóng nảy, không tốt. Giang Thanh đã nhiều lần nói, hắn có tuổi thọ dài lâu, mọi thứ cứ từ từ, từ từ là được — nhưng từ từ thế nào? Đến cùng thì hắn vẫn sợ, sợ một ngày không nói, thì sẽ phải dùng quãng đời còn lại để đợi chờ. Giang Thanh còn có thể hao mòn phần đời còn lại đó, nhưng hắn thì sao? Quãng đời còn lại của hắn là vô tận.
“Nếu như ngươi nguyện ý cùng ta về Kiếm trủng, chúng ta sẽ ngây ngốc sống ở đó; nếu ngươi không muốn, ta sẽ ở ngoài cùng ngươi, chờ đến khi Kiếm trủng mở, rồi lại trở về. Ngươi nhập luân hồi một lần, ta sẽ tìm ngươi một lần, ngươi uống canh Mạnh bà một lần, ta sẽ tìm ngươi một lần, nhất sinh nhất thế, đời đời kiếp kiếp, thế nào?”
Cố Thanh Miên cụp mắt, chẳng chịu nhìn thẳng hắn, vẫn lặp lại câu cũ: “Tiền bối, lời hứa này, vãn bối không nhận được.”
Tử Hàm ngơ ngẩn. Hắn buông tay: “Thế sao?” Sau đó xoay người: “Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi. Ngày mai, đưa bản tọa về Kiếm trủng —”
Nhưng tay áo hắn lại căng chặt — Cố Thanh Miên nắm tay áo hắn, Tử Hàm cười lạnh: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn nghiêng đầu: “Xưa nay bản tọa không làm khó người khác, ngươi không cần lo lắng —”
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Miên đã ôm lấy hắn. Vùi đầu vào sau lưng, hít một hơi thật sâu. Tử Hàm kéo y lên trước, nắm cổ tay y: “Ý ngươi là sao?”
Cố Thanh Miên giương mắt, nhất thời Tử Hàm không nói nổi ánh mắt kia là thế nào — mãnh liệt, dứt khoát, liều lĩnh, giống như Cố Triều Ca trong huyễn cảnh. Tử Hàm chấn động trong lòng, trực giác bảo không ổn: “Hồ Đồ, ngươi còn gạt ta làm chuyện gì?”
Cố Thanh Miên chợt cười, rồi hung dữ nói: “Hi vọng tiền bối nhớ kỹ những gì đã hứa hôm nay.”
Y kéo Tử Hàm qua rồi hôn lên môi hắn. Môi ngọc yêu mỏng mà lạnh, cẩn thận day cắn, cạy mở, xâm nhập. Cả người Tử Hàm cứng đờ như một khúc băng, chẳng biết phải động đậy thế nào cho phải.
“À —” Cố Thanh Miên buông hắn ra, phun ra một câu đầy ẩn ý, rồi lại ẩn ý liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhìn tai Tử Hàm bắt đầu đo đỏ, lan một đường sang gò má. Cố Thanh Miên trêu ghẹo: “Tiền bối tốt là thế, ép người không xong lại còn bị ép lại, cảm giác thế nào?”
Tử Hàm trừng y.
Cái trừng căm tức ấy, đi kèm với mắt phượng cong cong, thế là trừng đến Cố Thanh Miên ngứa ngáy trong lòng.
Cố Thanh Miên cười khẽ, y trở tay phóng ra mấy đạo phù lục, tạo thành kết giới. Y nắm tay ngọc yêu, đan từng ngón một, cuối cùng là mười ngón đan xen. Y khẽ cười bên tai hắn. Y khẽ hôn ngọc yêu, mang theo vui vẻ, mang theo khao khát, mang theo hết thảy dục vọng sấm rền gió giật. Tử Hàm muốn tránh để nói chuyện rõ ràng với y, rồi lại sợ làm y bị thương, chỉ có thể nói: “Ngươi muốn — shhh —”
Cố Thanh Miên đẩy hắn lên giường. Tử Hàm chỉ cảm thấy gấp quá không kịp chuẩn bị, như thể giây trước vừa cát vàng khô cạn, giây sau đã lũ lụt ngập tràn. Trong lúc đó suy nghĩ vụt nhanh, hắn nghi ngờ, xoay người, nắm lấy bàn tay đang bừa bãi của Cố Thanh Miên: “Đến cùng chuyện là thế nào? Ngươi đã không thích ta, thì đừng chọc ta —”
Cố Thanh Miên dừng lại, ngước mắt lên nhìn hắn thật sâu. Hiếm khi Cố Thanh Miên đứng đắn thế này, y cứ thế nhìn chằm chằm hắn, giọng nói thì thầm: “Thích, sao lại không thích?”
Sao lại không thích, là quá thích.
Quá thích.
Dù có trăm vạn lời cũng chẳng thể nói ra, vậy thì cứ như lúc này, từng giờ từng phút từng giây tim đập mạnh, bùm bụp bùm bụp, nảy lên nảy xuống, tích tụ thành sông núi, trôi dạt ra ngoài đại dương mênh mông.
Hắn đối xử tốt với y, tôn trọng y, ủng hộ y. Hắn nhớ mỗi một câu y nói, nguyện làm cho y mỗi một chuyện. Như thể hắn thần thông quảng đại, như thể không gì không làm được, như thể lúc nào cũng che chở cho y, nhưng cũng có thể buông tay y, bảo y cứ vui vẻ thoải mái mà đi.
Hắn chấp nhận cái ác của y, cũng chấp nhận cái thiện của y, hắn đứng ở giao giới âm dương, chỉ nóng lòng rồi lại kiên nhẫn chờ đợi.
Một trái tim chân thành như thế đặt ở trước mặt, ai lại không muốn?
Sao có thể bỏ qua mà không cần.
“Chỉ là lời hứa này quá nặng — vãn bối —” Y cười khẽ vài tiếng, “Thôi mặc kệ, ta đồng ý. Đồng ý.”
Y lặp lại hai lần, lại sấn lên hôn hắn. Miệng gọi tên không ngừng: “ Tử Hàm — Tử Hàm —” y gọi từng tiếng từng tiếng, gọi không ngơi nghỉ, trầm thấp luyến lưu, như thể muốn khắc sâu hai chữ này vào trong hồn phách, đưa vào luân hồi. Như thể muốn ngậm hai chữ này, ngậm đến mức canh Mạnh bà cũng không xóa được.
Tử Hàm được y hôn đến không bình tĩnh nổi, dứt khoát vung linh lực, hạ màn.
Ngày dần muộn hơn, trăng treo giữa trời, ánh trăng soi rọi dục niệm giữa môi răng gắn kết, soi rọi từng lớp y phục rơi ra. Chạm vào, là khát khao trầm lắng.
Da thịt cận kề, ngón tay quyện hòa nơi đầu lưỡi, đỏ hồng, thiên đường địa ngục.
Như đá sôi trong nước, như sương đọng mịt mờ.
Tiếng than, tiếng thở, tiếng môi hôn triền miên.
Vui thích, mồ hôi, niềm đê mê xen lấn.
Đoạt lấy, sát phạt, điên cuồng.
Sương mù xanh xanh mênh mông, bướm đỏ nâng cánh chập chờn. Mây đến mây đi, lượn lờ không trôi, dây dưa không ngớt.
Ánh lửa lập lòe không dứt, lửa cháy lan tràn trên đồng cỏ đêm yên.
Phàm nhân sống trăm năm, tu sĩ lưu ngàn năm.
Kiếp người ngắn ngủi, hồng trần dài lâu.
Trường sinh trống trải, ấp ôm vui vầy, là niềm vui trong tuyệt vọng vô bờ.
Màn sen êm ấm, đêm xuân ngắn ngủi.