HÀM ĐAN

“Bệ hạ —”

“Bệ hạ —”

Tầm nhìn biến ảo khôn nguôi, bóng người lay động. Cố Triều Ca như vội vàng bước, cung nhân quỳ xuống, không rõ mặt mũi, chỉ nghe từng tiếng “Bệ hạ”.

Hành lang đằng đẵng, bên ngoài là tiếng côn trùng kêu vang chìm sâu trong màn đêm.

“Bệ hạ —”

Loáng thoáng là tiếng Mộ Vạn Thủy, “Bệ hạ!”

Tiếng gió xào xạc, đêm dài yên tĩnh, ngọn lửa trong đèn lồng chập chờn chiếu rọi gò má Mộ Vạn Thủy. Nàng quỳ “bụp” một tiếng, hành đại lễ: “Bệ hạ, phụ thân đã làm sai điều gì mà Bệ hạ bắt ông ấy vào ngục —”

Thốt nhiên nàng im lặng.

Bước thêm hai bước rồi dần dừng lại. Cố Triều Ca đứng đó chắp tay, rũ mắt nhìn nàng.

Tiểu thị đứng bên nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, có —”

Y liếc mắt nhìn Mộ Vạn Thủy, Cố Triều Ca: “Nói.”

Tiểu thị: “Mộ tướng quân cầu kiến.”

Cố Triều Ca không trả lời. Y đứng yên đó, bỗng nói: “Hoàng hậu, thế nào?”

Mộ Vạn Thủy: “Sao cơ?”

Cố Triều Ca phất tay, cung nhân bốn phía lui xuống: “Ngươi đoán xem, ca ca ngốc kia của ngươi tìm trẫm sẽ nói gì?” 

Y chẳng chờ Mộ Vạn Thủy có cơ hội đáp lời: “Trẫm đoán, hắn sẽ nói Mộ Thái úy oan uổng.”

Mộ Vạn Thủy cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Triều Ca. Đêm đen như mực, nhuộm đẫm hai mắt.

Mộ Vạn Thủy nói: “Bệ hạ, phụ thân ta oan uổng.”

Cố Triều Ca cười nhạo, quay người bỏ đi. Tiểu thị đuổi theo, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Bệ hạ, vậy —”

Cố Triều Ca: “Không gặp.”

Trình Chu: “Là sao?”

Tử Hàm: “Bản tọa giống thầy tướng số lắm à?”

Trình Chu: “….”

“Bệ hạ!” Bỗng nhiên Mộ Vạn Thủy đứng dậy, nắm chặt tay áo y. Nàng nhìn chằm chằm Cố Triều Ca, cách rất gần, mới thấy trong mắt nhiễm tơ máu.

Nàng nhỏ giọng: “Vâng, ta biết.”

Nàng không xưng nổi “Thần thiếp”.

Mộ Vạn Thủy luôn không thích từ này, cũng may Cố Triều Ca không để bụng. Hai người bọn họ bằng mặt không bằng lòng, giống như hai cánh diều bị buộc chặt trong thâm cung, gió mạnh tốc lên, chẳng ai kéo được ai.

“Nhưng không phải cha ta nói — là ta, là ta —”

Là tự nàng nhìn ra.

Mộ Trường Đông, thật sự muốn tạo phản.

Ca ca ngốc của nàng cho đến giờ vẫn vô tâm với quyền mưu, làm sao biết được phụ thân đang nghĩ gì sau lưng. Tên tuổi Mộ Trường Đông tạo phản lan khắp triều đình, đương nhiên hắn đâu cam lòng, trực tiếp tiến cung kêu oan; nhưng trong lòng nàng vẫn lờ mờ mấy phần suy đoán, đành phải giả ngu, hỏi phụ thân nàng đã sai điều gì.

Trước giờ nàng vẫn luôn quan tâm đến việc triều chính, đêm tân hôn đã phân tích tình hình đại khái của triều đình, Mộ Trường Đông bị bắt trong cung vì tội danh gì sao nàng có thể không biết? Lời vừa hỏi ra nàng đã thấy không ổn, mà đối phương, cũng quả nhiên nhìn thấu.

Đế vương trẻ tuổi đứng trước mặt, mắt hơi cụp xuống, không rõ thần sắc. Nàng đã đọc rất nhiều chính sử dã sử, trong sử sách có bao nhiêu quân có bao nhiêu vương, hết triều đại này đến triều đại khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Nhưng y không giống ai hết —— đúng, y không giống một quân vương. Kỳ thực y chẳng màng đến lễ tiết, cũng không quá quan tâm đến quân quyền, y không ngang ngược giống tiên đế, cũng chẳng có lời đồn nhân đức như Thái tử ngày trước. Y không ác, nhưng cũng không thiện, không ngu ngốc, nhưng cũng tuyệt không tài đức sáng suốt. Y đứng, ngồi, tựa như một vật bài trí trên hoàng tọa, một vật trang trí tinh xảo.

Giang sơn mỹ nhân, y nói y đều không cần.

Vậy y muốn gì?

Đến ngay cả lúc này, đến tột cùng y đang nghĩ gì?

Đến tột cùng, y muốn gì?

“Bệ hạ đã biết tính toán của cha.” Mộ Vạn Thủy kiên trì tiếp tục, “Vậy sao còn?”

Cố Triều Ca nở nụ cười, y cao hơn nàng, thế nên cúi xuống nhìn nàng, hồng bào như lửa, rực cháy trong cung điện này.

“Vậy ngươi nói, nên thế nào?”

Mộ Vạn Thủy nuốt nước bọt, thấp giọng đáp: “Bàn tính lớn này cha ta đã trù tính lâu thế rồi, tuyệt sẽ không tùy tiện ra mặt, thậm chí vừa ra đã góp cả mình vào, cho nên —”

Trán nàng rịn mồ hôi lạnh. Hành lang u ám, đèn đuốc lờ mờ, ai cũng không nhìn ra, chuyện hai người thảo luận lại là trọng tội tru cửu tộc.

“Cho nên —- cho nên —-”

Cố Triều Ca nói tiếp lời nàng: “Cho nên lao ngục đã bị hắn kiểm soát.”

“Đi vào một chuyến là có thể thử trẫm, có thể nói trẫm tàn hại trung lương; có thể nhân cơ hội diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, có thể thuyết phục huynh trưởng ngốc kia của ngươi.”

Cũng không biết tối nay bao nhiêu người phản bội Mộ phủ.

Cố Triều Ca nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nở nụ cười: “Ngươi nói xem, sao lại không làm?”

Mộ Vạn Thủy: “Nếu ngươi đã biết, thì sao lại —”

“Sao cái gì?” Cố Triều Ca liếc nhìn, “Nào có vì sao.”

“Trẫm thích.”

Mộ Vạn Thủy mở to mắt, gần như không dám tin.

“Vậy đã là gì.” Cố Triều Ca giễu cợt, “Sắp đến lễ đội mũ của trẫm, cha ngươi gấp, thì không cho trẫm được gấp theo à?”

Một khi y làm lễ đội mũ, lấy lại quyền lực, Mộ gia muốn đẩy ngã y nhất định sẽ tốn rất nhiều công sức. Nếu y ngang ngược hung tàn giống phụ hoàng, có khi Mộ gia còn thấy không sao, càng có lý do để phản; còn nếu y giống Cố Triều Tùng cần chính yêu dân, có lẽ Mộ gia sẽ cẩn thận, giấu tài. Ngặt nỗi y lại là đứa nửa vời, lơ lửng ở giữa, Mộ Trường Đông không rõ y ngốc thật hay giả ngốc, cũng chẳng rõ y có chuẩn bị hậu chiêu gì hay không. Hoàng vị vốn đã nằm trong tầm tay, rồi lại như xa không thể với, nên cuối cùng ông không nhịn được nữa, tự mình thử y.

Nếu như Cố Triều Ca không thấy rõ điều này, đương nhiên không có gì phải lo lắng, giội một thau nước bẩn là xong; nếu như Cố Triều Ca muốn giết người ngay tại trận, vậy nhóm thị vệ kia sẽ phản ngay lập tức, giết quân đoạt vị; còn nếu Cố Triều Ca nhìn ra nhưng lại vờ như không biết, vậy thì sẽ bắt đầu phòng bị Mộ gia…

Vô luận thế nào, mục đích sau cùng vẫn là — hoặc là trực tiếp soán vị, hoặc là ly gián y và Mộ Thiên Sơn.

Mộ gia đời đời nho tướng, lại nuôi lệch một Mộ Thiên Sơn thẳng tính. Nói chuyện chỉ biết đánh đấm, làm việc không biết cong quẹo, cũng chẳng biết thắng trận trên chiến trường thế nào. Cố Triều Ca làm hoàng tử, làm Thái tử, làm Hoàng đế, ít nhiều gì cũng thay đổi ba khuôn mặt, duy chỉ có đồ ngốc Mộ Thiên Sơn không biết lớn nhỏ vẫn xem y như huynh đệ, tiếp tục chọc y, chê cười y, lòng dạ thẳng đuột có gì nói đó, không tìm được cô nương để ái mộ cũng lải nhải với y.

Mộ Thiên Sơn chinh chiến từ nhỏ, một thân công huân, là chiến thần Nam Cố. Người cầu thân xếp cả hàng dài, gia thế hiển hách, nhưng hắn lại không cần. Một người như vậy, kiêu ngạo bao nhiêu, cố chấp bao nhiêu, được tướng sĩ kính yêu bao nhiêu, không chừng đến hắn cũng chẳng biết.

Một người như vậy, nói không phản chính là không phản, ngươi chém hắn hắn cũng không phản. Lòng dạ hắn thẳng thừng, ngươi cong cong quẹo quẹo, khẳng định hắn sẽ không nghe hiểu.

Hiển nhiên, Mộ Trường Đông cũng rõ. Mộ Thiên Sơn là trưởng tử ông ta thương yêu nhất, trong tay cầm một chi quân Nam Cố tàn nhẫn nhất, mạnh nhất. Ông muốn tạo phản, nhất định sẽ kéo con trai qua.

Cho nên theo lý thuyết, lúc y phát hiện chuyện đã muộn, hẳn sẽ vờ như không hiểu rồi lôi kéo Mộ Thiên Sơn. Nhưng —

Y nuốt không trôi cơn này.

Hoàng huynh của y, ngày đó chết trước mắt y, ngã lên người y. Máu nhuộm đỏ cả mắt, mùi tanh xộc vào mũi. Dù cho không phải Mộ Trường Đông tự mình ra tay, dù cho mục tiêu vốn không phải Cố Triều Tùng, nhưng ông ta tuyệt đối có nhúng tay vào đó.

Ở phút giây còn trong gia yến ấy, Cố Triều Ca thật đã động sát tâm. Thế nhưng y không giết được ông. Mộ Trường Đông xuất thân tướng môn, y lại lâu rồi chưa động vào kiếm. Thế nên y chỉ có thể đánh cược một lần, tống Mộ Trường Đông vào ngục. Mà trong ngục có ám đạo, vốn là do phụ hoàng y làm ra để tiện xử lý vài chuyện không mang được lên mặt bàn.

Y đã cho tử sĩ mai phục trong đó, đánh cược lần cuối xem có thể giết Mộ Trường Đông hay không. Mặc kệ sau này, mặc kệ phản ứng của Mộ gia, mặc kệ giang sơn này, mặc kệ lê dân thương sinh gì, y chỉ muốn trả thù.

Y chỉ muốn giết Mộ Trường Đông.

Cố Triều Ca nghĩ lại không nhịn được cười. Y nhìn Mộ Vạn Thủy mướt mồ hôi lạnh lại cố gắng bình tĩnh, nghĩ đến Mộ Thiên Sơn một lòng cầu kiến bên ngoài.

Cố Triều Ca cảm tưởng mình cười đến chết lặng, cười không biết vì điều gì, cười đến mức y chợt muốn bẻ gãy đầu ngón tay.

Song thân đều chết, huynh trưởng cũng chết, đến giờ.

Cuối cùng thê ly, hữu tán.

Cố Triều Ca phất tay, Mộ Vạn Thủy lảo đảo quỳ trên đất. Nàng ôm mặt, không rõ thần sắc. Cố Triều Ca quay người đi thẳng về phía trước, đi vào bóng tối mênh mông.

Lẻ loi một mình, cô đơn chiếc bóng.

Chờ đến khi bóng tối tan đi, chỉ còn lại hương rượu.

Tử Hàm không ngờ được Hồ Đồ bây giờ không chè không rượu, trước kia lại là một tên tửu quỷ. Mấy ngày sau đó, lúc nào y cũng uống rượu.

Dường như chỉ cần thấy y, là cũng thấy luôn bầu rượu trong tay.

Y càng ngày càng say, rượu uống càng ngày càng nhiều. Y phái tất cả tử sĩ trong tay, hầu như là dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng làm Mộ Trường Đông trọng thương. Đối phương biết y sẽ hạ độc thủ, nhưng đâu ngờ y lại liều mạng thế này, giữ được mệnh, nhưng bệnh cũng không dứt.

Về sau chúng thần cầu tình, thế là Cố Triều Ca sảng khoái đáp: “Được, thả ông ta.”

Thả ông ta.

Để ông sống trong nhà, kéo dài hơi tàn, được tháng ngày phú quý quyền thế  mà không thể hưởng.

Thả ông, thả ông.

Không phải ngươi muốn ngồi lên hoàng vị à?

Vậy thì cho ngươi ngồi, rồi làm ngươi không ngồi vững được. Để ngươi phòng bị trưởng tử thịnh niên của ngươi, để ngươi không ngày an ổn.

Cố Triều Ca bật cười, y ngửa đầu rót rượu vào miệng. Y cũng không phê tấu chương, cứ thế chậm rãi tùy ý đi dạo trong cung. Sau lưng là nhóm cung nhân bưng rượu, nơm nớp lo sợ.

Mộ Thiên Sơn không tới, cũng không bao giờ đến nữa. 

Mộ Vạn Thủy cũng không tới, nghe cung nhân nói, Hoàng hậu nương nương hay đi gặp thú nữ kia. Nàng còn cho người nghe ngóng, dường như muốn đưa nàng ấy về nhà.

Trong cung càng ngày càng lạnh, mắt thấy trời sắp vào đông. Mây trôi vội vàng, tường son loang lổ.

Cố Triều Ca nhớ mùa đông trong cung rất đẹp.

Có lẽ mùa đông ngoài cung cũng rất đẹp, chỉ là y không biết. Y chưa từng được thấy.

“Ta sinh vào mùa đông.” Bỗng nhiên Cố Triều Ca mỉm cười, nói với cung nhân bên cạnh, “Mẹ ta nói, khi đó rất lạnh, nên muốn đốt thật nhiều thật nhiều lửa. Vốn dĩ bà không quá thích mùa đông, bà hi vọng ta sinh vào mùa hè.

“Sinh vào mùa hè tốt biết bao, có sen nở đầy ao, có tiếng ve kêu, cất tiếng khóc sẽ rất náo nhiệt.”

Cố Triều Ca đi hai bước, lúc được lúc không nói.

Y say lắm rồi, nên câu đầu không dính đến câu sau: “Nương tốt với ta lắm, bà rất chiều chuộng ta. Bà tốt với ta đến nỗi ta không nhớ về bà nhiều lắm.”

Người mang thù thì dễ, nhưng luôn khó nhớ chút chuyện vui vẻ đời thường. 

“Ca ta cũng rất tốt, cha ta cũng rất tốt.”

“Hồi nhỏ ta rất thích ăn bánh quế, xuýt ăn đến hỏng cả răng. Thế là cha không cho ta ăn nữa, rồi ca cõng ta đến ngự thiện phòng trộm.”

“Hầy, không ngờ được ca ta cũng làm ra loại chuyện này.”

Cố Triều Ca nói xong thì bật cười ha hả, y cười một hồi bỗng phát hiện chẳng ai cười cùng mình. Y mờ mịt: “Không buồn cười à?”

Nhưng cung nhân kia chỉ run rẩy không ngừng, cắn răng: “Bệ hạ, thân phận nô tài hèn mọn, bí sử trong cung, nô tài —”

Cố Triều Ca hiểu, gã sợ biết nhiều quá, sống không lâu.

Thế là Cố Triều Ca không bao giờ nói nữa.

Y dùng nhiều giờ gian để uống rượu hơn.

Mấy ngày sau, đến tảo triều y cũng không vào.

Y cứ dạo chơi bên ao một ngày rồi một ngày, lấy trong khố phòng ra mấy món đồ y chơi hồi nhỏ. Y bắt đầu ăn bánh quế không ngừng, cũng không sợ ai hạ độc trong đó. Có một ngày, y vẫn say sưa như thường lệ, đi ngang qua hậu hoa viên, thì bỗng thấy một cái lồng sắt.

Y uống đến say mèm, nghe thấy có người quát tháo với cái lồng. Vì vậy y bước đến.

Từng tiếng “Bệ hạ”, đám người quỳ xuống.

Dường như có người nói, đây là hạ lễ Mộ tướng quân đưa lên.

Đúng rồi, sắp đến sinh nhật y.

Y sắp hai mươi tuổi.

Là ai đưa, y như thể cũng chẳng nghe rõ. Y nhìn cũng không nhìn, tùy ý nói: “Thả đi.”

Thả đi.

Bất kể là ai đưa, mặc kệ là quan chính gì, đều thả đi.

Không một ai, sinh ra đã nên sống ở trong lồng.

Về sau nữa Mộ Vạn Thủy đến tìm y, nói cho y biết, huynh trưởng nàng bị Mộ gia giam lỏng.

Nàng lo lắng không thôi: “Người của ta nói, đã giam lỏng lâu rồi —-”

Cố Triều Ca xùy cười. Khó được khi y ngồi trong ngự thư phòng, trước mặt là chồng tấu chương như núi, trên đất là từng vò từng vò rượu.

Y để râu ria xồm xoàm, nhưng vẫn tuấn mỹ như cũ, chỉ là bốc mùi rượu, tinh thần suy sụp. Y nấc rượu một tiếng, bỗng nói: “Hoàng hậu, mai là sinh nhật trẫm.”

Mộ Vạn Thủy: “Bệ hạ —”

Cố Triều Ca chợt bình tĩnh bảo: “Mai lại nói sau.”

Tử Hàm đứng đó nhìn y, nhìn y đuổi Mộ Vạn Thủy đi, nhìn y đuổi cung nhân đi. 

Nhìn trời dần xẩm tối, nhìn Cố Triều Ca bê tấu chương ném xuống đất.

Sau đó y bắt đầu uống rượu, ngửa đầu uống.

Rượu trơn trượt, nhỏ giọt xuống hàm, tích tụ bên gáy.

Y chỉ uống không ngừng, lại như không uống, rượu tung tóe trên đất, vẩy bẩn nền nhà. 

Y uống rồi uống, ngửa đầu, nhìn nóc nhà cao cao — như một cái lồng.

Y cầm đĩa, bắt đầu từ từ ăn bánh quế. Đĩa kia là sứ hoa sen, bên trên có một bông sen tinh xảo.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng người: “Không ổn, đi lấy nước!”

Lửa cháy.

Lập tức thiêu đốt mọi ánh nhìn.

Trình Chu chỉ biết che hai mắt.

Tử Hàm vẫn chẳng nhúc nhích, hắn trơ mắt nhìn người kia như chợt nhớ tới điều gì đó, y đột ngột đứng lên, đưa tay, rút kiếm trên tường — Là thanh kiếm Mộ Thiên Sơn đưa y năm đó.

Lửa bén hồng bào, bên ngoài vang tiếng kêu mơ hồ, nhưng Cố Triều Ca lại mắt điếc tai ngơ. Liệt hỏa trên thân, rút kiếm múa, mang theo vinh hoa phú quý tột bậc nhất thế gian. Đường kiếm không có kỹ xảo gì, nhưng giữa khai khai hợp hợp, lại lộ ra vẻ bi thương.

Giang sơn, Nam Cố.

Đại mộng hai mươi năm.

Một mồi lửa, đốt sạch.

Vội vã một chuyến nơi thế nhân, không mang theo được gì, không lấy đi được gì.

Cố Triều Ca càn rỡ cười to, cắm kiếm xuống đất. Một kích này dùng hết tất cả khí lực của y. Một tiếng bi thương, kiếm gãy.

“Hôm nay là sinh nhật Triều Ca.” Cố Triều Ca cười, “Lễ vật này, Triều Ca thích.”

Hoa sen của mẹ, bánh quế của cha, kiếm của Thiên Sơn.

Đầy đủ hết.

Đều đầy đủ hết.

Bình luận

Truyện đang đọc