Cố Thanh Miên không hỏi câu này có ý gì. Y chỉ cầm chày gỗ giã thuốc. Đảo tay, y chợt hỏi Cố Thanh Hà: “Ngươi đã bao giờ nghĩ, Cố Tử Thanh như thế nào chưa?”
Cố Thanh Hà liếc nhìn y, lại đảo mắt nhìn mê trận bên ngoài: “Chưa từng.”
“Ông nói ta đừng nên tra việc này, nếu tra, Cố gia sẽ không an bình.”
Cố Thanh Miên im lặng.
Cố Thanh Hà lại nói: “Hơn nữa, ngươi đã biết mưu đồ của bọn hắn, vậy sao còn trở về?”
Cố Thanh Miên quay đầu, chớp mắt, cười: “Vì giường ở Thanh Hàn quan dễ chịu.”
Cố Thanh Hà cứng đầu nhìn cái chiếu rách, lại cứng đầu nhìn Cố Thanh Miên. Hắn chỉa tay, tức muốn tắt thở: “Đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu với ta!”
Cố Thanh Miên ôm ấm thuốc lên chạy: “Thanh Hà yêu dấu, đừng đánh, đừng đánh!”
Nhưng cái đánh mãi không rơi xuống. Cố Thanh Hà nhìn y, tay giơ lên lại có chút hụt hẫng. Hắn mờ mịt ngó xung quanh rồi chợt nói: “Có phải mấy năm nay, ngươi là giả, ta cũng là giả.”
Cố Thanh Miên nhướng mắt cười: “Thế à? Ngươi cũng thấy cái giường này thật sự không thoải mái sao?”
Cố Thanh Hà cười khổ, ngồi xuống, không nói gì.
Ngày thường Cố Thanh Miên luyện đan mài thuốc luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua mấy ngày mấy đêm. Bây giờ bị vây trong động phủ nhỏ xíu này, ngược lại cảm thấy thời gian cứ từ từ trôi, hơi dài. Một vòng rồi thêm một vòng, một vòng lại ít đi một vòng. Nợ nần nhân gian nếu có thể tính toán rõ ràng, vậy thì chẳng còn gọi là nhân gian.
Mê trận ngăn cách phi sương bên ngoài, nhưng vẫn có thể trông thấy núi tuyết nguy nga xa xa. Thanh Hàn kiếm xuyên qua chín tầng trời chỉa xuống, sừng sững giữa không trung. Trong động rất yên tĩnh, mơ hồ của thể nghe thấy tiếng thở của Cố Thanh Hà. Tiếng đảo thuốc, cùng với âm thanh “sột soạt” cầm dược thảo.
Y chợt nghĩ, bây giờ, tiền bối cũng nên đến Thanh Hàn quan rồi nhỉ?
Một lúc, một khoảng, một ngày —
Mặt trời ló dạng rồi chìm trôi, mặt trời chìm trôi rồi ló dạng.
Chưởng môn vẫn chưa đến đây, ngược lại là hai đệ tử thân truyền dưới tọa đến đưa chút đan thư, nói chuyện phiếm vài câu. Trong lúc đó, khách khí kính cẩn, chỉ nói gần đây chưởng môn bận, mời Cố Thanh Miên nghỉ ngơi trong động phủ vài ngày, chờ đại điển qua đi, rồi tính tiếp. Còn nói chưởng môn vừa được một danh kiếm mới, dự định mài bén rồi đưa y. Cố Thanh Miên cười đáp ứng, thế nên họ còn hỏi y có cần món gì gấp, thì có thể đưa đến, ngay cả Bạch Minh ngọc cũng đưa về tay y.
Tứ đệ tử còn cười: “Đều do những sư huynh như chúng ta, bình thường không chú ý mà thiếu sót. Quên dạy ngươi nhiều thứ, hại ngươi chịu khổ ở thế gian.”
Cố Thanh Miên cười: “Sao lại khách khí thế? Thật sự là do bần đạo đi lạc, không trách người khác.”
“Ài — sao có thể nói vậy? Nếu Song Đồ sư đệ muốn thứ gì cứ nói, sư huynh đảm bảo sẽ chuẩn bị cho ngươi.”
Cố Thanh Miên cười: “Đan thư đi.”
Người của chưởng môn đến rồi đi, đi rồi đến. Người Cố gia thì thường tới hơn, ra ra vào vào. Ai ai cũng rất nhiệt tình, ai ai cũng nói cười vui vẻ với y. Nhưng ngoài mê trận, thủ vệ ngày càng nhiều. Đầu tiên là tuyết bào, tiếp đó thêm hồng mai. Ba bước một tốp, năm bước một trạm, canh giữ chặt chẽ nghiêm mật.
Qua thêm vài ngày, Cố Thanh Miên có thể nhìn thấy bên ngoài có đệ tử cầm hộp quà, từng hàng ngự kiếm mà đi. Linh hạc nhanh nhẹn lướt giữa không trung, ngậm mai mà qua. Tiên nhạc mù mịt, tin lành lượn lờ.
Cố Thanh Miên niêm phong kỹ một hộp thuốc, chợt thấy mê trận run lên, một con trùng bay vào. Trùng kia bay vào thì thoắt cái biến thân, hóa thành mèo đen ngồi xuống, miệng nói tiếng người: “Đạo trưởng, đại điển bắt đầu rồi.”
Cố Thanh Hà giật mình.
Cố Thanh Miên cười: “Đa tạ.”
Mèo đen: “Không cần.”
Mèo đen nhìn Cố Thanh Hà, rồi chuyển qua Cố Thanh Miên. Cố Thanh Miên nói: “Đi thôi, bần đạo tự có biện pháp.”
Mèo đen gật đầu, ưu nhã đứng dậy. Đuôi dài vung lên, biến mất không thấy. Động tác mèo đen quá nhanh, Cố Thanh Hà còn chưa kịp phản ứng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, ngăn trước mặt Cố Thanh Miên: “Ngươi định động tay vào đại điển?”
Cố Thanh Miên cẩn thận cất dược liệu mình đã luyện. Y chợt hỏi: “Nếu có một ngày, ngươi biết Cố Tử Thanh bị ai giết, ngươi muốn báo thù không?”
Cố Thanh Hà: “Ý ngươi là, ông thật sự bị người hạ độc thủ?”
Cố Thanh Miên: “Ngươi tra?”
Cố Thanh Hà: “Ngươi biết?”
“Là ai?” Hắn dừng lại, “Có phải — Cố Tam Thanh? Có phải vì Cố Thanh Liêu?”
Cố Thanh Miên sững sờ, y nhìn Cố Thanh Hà, lắc đầu cười: “Thanh Hà à Thanh Hà — Ngươi nhìn người chỉ luôn nhìn bề ngoài. Khi đó Tam Thanh mới Phân Thần, làm sao hắn diệt trừ Cố Tử Thanh đã là Đại Thừa được?”
“Ngươi suy nghĩ kỹ thêm đi, có thứ gì, trong một thời gian dài, có thể lặng yên diệt trừ người khác?”
Để ân oán đời trước đời này, dừng bước ở nơi đây.
Cố Tam, ngươi bảo vệ Tử Hàm, ta bảo vệ ngươi.
Hai chúng ta, từ đây thanh toán xong.
Cố Thanh Miên cười: “Đan.”
“Là ta, giết Cố Tử Thanh.”
Trong đầu Cố Thanh Hà “ầm” một tiếng. Hai mắt hắn đỏ hoe, còn đang muốn hỏi thì chợt bị một đòn mạnh, ngã lăn ra đất. Hắn mở to mắt, nhưng Cố Thanh Miên chỉ cúi đầu cười: “Ngươi xem, giờ ngươi không làm gì được ta.”
Đây là cảnh tượng cuối cùng Cố Thanh Hà nhìn thấy. Sau đó thì nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
Cố Thanh Miên nâng tay, hồn phách Giang Thanh phân ra ẩn ẩn chấn động, khẽ gọi trường kiếm sau vạn năm.
Kiếm của Giang Thanh.
Thanh Hàn kiếm.
Gió rít nổi lên, hàn vân chập chờn.
Chưởng môn phòng ngừa cẩn mật, hứa hẹn của đệ tử thân truyền, phù thuật mê trận, thủ vệ tuyết bào hồng mai nghiêm ngặt. Chỉ đáng tiếc, trong tay y hiện giờ không phải chỉ nắm một nửa kiếm khí Thanh Hàn kiếm, mà là toàn bộ.
Cố Thanh Miên nói: “Tổ sư, chỉ mong hôm nay, ngài phù hộ đệ tử.”
“Thanh Hàn kiếm — khởi.”
Sắc trời chợt đổi, đất rung núi chuyển. Trên Thanh Hàn điện, từng lớp từng lớp băng rung động. Bông tuyết tung bay, băng đăng vỡ vụn, hàn mai phiêu diêu.
Đại điển tiến hành được một nửa, sắp trao chữ “Hàn”. Nhưng huyền băng rơi xuống liên tục từ trời cao, kiếm khí tuôn ra từng tầng từng tầng.
Đồ Mi là khách quý, ngồi ngay ngắn trên đài. Chợt nàng quay người, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh đệ tử Hoán Hoa kính, sau lưng là lụa đỏ phất cao, bảo vệ bốn phía. Đồ Mi che môi cười: “Tống chưởng môn, hôm nay ấy nha, hình như có mưa đá rơi nhỉ.”
Người Thanh Hàn quan đã sớm phát hiện không ổn. Tống Thanh Hàn cười: “Chút việc nhỏ, Cảnh chủ chê cười. Đệ tử Thanh Hàn quan sẽ tự xử lý, mong Cảnh chủ trở về chỗ cũ.”
Lão lén truyền âm: “Song Kỳ, ngươi đi nhìn kỹ Cố Song Đồ, muốn gì cứ đồng ý trước, đừng để y giở trò quỷ.”
Song Kỳ lui về phía sau, truyền âm: “Vâng.” Dứt lời, hắn xoay người đã hóa thành một đạo hàn quang bay đi.
Mà phía bên kia, sau lưng Đồ Mi, Cố Tam giữ chặt Tử Hàm: “Cố đạo hữu muốn đi đâu? Đứng ở đây đi.”
Xưa nay Hoán Hoa cảnh lấy lụa xanh che mặt, Tử Hàm đã che hai bên má, duy chỉ lộ ra một đôi mắt phượng. Hắn nghiêng đầu, “Ta khuyên các ngươi cách xa một chút.”
Cố Tam cười: “Ồ?”
Tử Hàm: “Đây chính là Thanh Hàn kiếm.”
Lời còn chưa dứt, mây đen đã bao phủ đỉnh đầu, huyền băng rơi xuống từng cái bén nhọn như kim châm. Mặt đất bỗng nứt toác, núi non sụp đổ, lờ mờ tiếng khóc thê lương bi ai, như khóc như kể. Chợt âm sắc bén nhọn, tựa như vạn quỷ cùng bi, quần yêu rít gào, chấn động thần hồn đệ tử tiểu bối đến đau nhức.
Đáy mắt Đồ Mi lạnh lẽo, lụa đỏ bên tay như máu, đánh bay băng nhọn. Tông chủ Vân Tiêu tông chấp tiêu mà tấu, tiếng tiêu quay lại, từng tiếng từng tiếng rung chuyển băng châm.
Trường kiếm thét gào, kiếm minh réo rắt, trấn trụ quỷ yêu khóc thảm. Nó bay thẳng khắp phương trời, thẳng lên chín tầng mây, những nơi nó đi qua, mây xanh thành băng, cuồng phong thành tuyết. Ánh lạnh vòng quanh kiếm khí, tám phương rối loạn.
Tông chủ Vân Tiêu tông cả giận: “Thanh Hàn quan có ý gì đây?”
“Thanh Hàn quan không có ác ý. Là vãn bối làm theo ý mình.”
Tử Hàm bỗng quay đầu, hai chữ “Hồ Đồ” ngậm trong miệng, nhưng vẫn chưa phát ra. Đã thấy người kia chắp tay mà đến, đứng trước Thanh Hàn điện. Thanh Hàn kiếm khí vờn quanh bên cạnh y, nhưng người lại chẳng mảy may thương tổn. Trời cao nứt nẻ, mây lạnh khó lấp. Thanh Hàn kiếm đột ngột rơi xuống, lại tan ra như tuyết, từ từ hóa nhỏ.
Cố Thanh Miên đưa tay, cuối cùng tiếp được Thanh Hàn kiếm.
Y giơ tay cười: “Chư vị sợ hãi.”
Tống Thanh Hàn thầm nghĩ, sao có thể như thế?
Trong khoảnh khắc, Tử Hàm như thể nhìn thấy Giang Thanh, đứng sau lưng Cố Thanh Miên, nhìn mảnh Thanh Hàn đại địa này. Nhưng đáy mắt hắn vô hỉ vô bi, tựa như ngày ấy dựng nên Kiếm trủng. Người như kiếm, kiếm như người.
Bần đạo sẽ trợ giúp ngươi một lần, Thanh Hàn kiếm, là của ngươi.
Nhưng nhớ lấy, chỉ có ba lần.
Chỉ có — ba lần.
Cố Thanh Miên cười — nhưng ba lần, cũng đủ rồi.
Kiếm thứ nhất.
Y cảm giác có người đỡ y từ phía sau, vung một kiếm. Một kiếm này chẳng có kết cấu gì, nhưng Thanh Hàn kiếm được bao bọc trong ánh kiếm lạnh lẽo, bổ cho màn trời nứt toác, sông núi cuồn cuộn.
Một kiếm đơn giản ấy gần như rút sạch linh lực toàn thân y. Nhưng cũng may Thanh Hàn kiếm xuất thế, chấn động đến pháp tắc hỗn loạn, linh khí mạnh mẽ tràn lan. Cố Thanh Miên chống lại cơn đau nhức kịch liệt, ngước mắt cười nói: “Vãn bối bất tài, may mắn có thể sử dụng Thanh Hàn kiếm, nên thử trước một kiếm.”
Nhưng hiệu lực của một kích này, làm cho tam đại tiên môn phải tái xanh mặt. Môn phái nhỏ lùi về phía sau, bị chấn đến tiến thoái lưỡng nan.
Tống Thanh Hàn đè Quý Dao lại, cười: “Song Đồ, ngươi làm gì vậy?”
Cố Thanh Miên cười, y chấp kiếm nói: “Hôm nay vãn bối rút Thanh Hàn kiếm tại đại điển Thanh Hàn quan, là thỉnh chư vị tông môn Cửu châu một sự kiện.”
Thanh Hàn quan tích lũy kiếm khí Thanh Hàn vạn năm, lúc này trong tay y là Thanh Hàn kiếm, đại quyền sát sinh tụ trên người. Chưởng môn to to nhỏ nhỏ nhìn nhau, nhưng cũng không ngốc đến mức rời đi.
Tử Hàm nhìn y vận tuyết bào, hồng mai lạnh lẽo. Chợt thấy tim đập thật nhanh, càng lúc càng nhanh, gần như đè hắn thở không nổi. Hắn hỏi Cố Tam: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc y muốn làm gì?”
Cố Tam: “Ta cũng không biết.”
Cố Thanh Miên cũng chẳng chờ câu trả lời từ ai, cười nói: “Vãn bối bêu xấu, hôm nay dục luyện một viên đan.”
Thật ra ngày ấy y nói với Giang Thanh, y không cần đan phương Bách xuyên tán. Cũng bởi vì, y đã nghĩ thông suốt.
Từ xưa âm dương hòa hợp, phúc họa tương y. Hồng trần là chốn đi đi lại lại giữa âm dương phúc họa. Tiên ma nhất niệm, thực giả tương sinh, song trọng kiếm tâm… Lý lẽ vốn đã là thế.
Bách xuyên tán cũng vậy.
Hoa Hải Lan tự tạo âm dương, Huyễn ảnh tàn hà khinh thiên giấu địa, dĩ thư đại đạo. Hơn vạn vật cực hung cực sát, cũng không phải dùng để luyện vào trong đan, mà là để trấn thủ bên ngoài, ép Tính giáo thành nơi đại phúc đại quý, cân bằng phúc họa. Chỉ tiếc, khi đại phúc đã hết lại biến thành tai họa.
Bách xuyên tán là phúc của Tính giáo, phúc cũng dẫn tới họa diệt môn, họa lại thành Thanh Hàn nhất kiếm, ghi lại phúc báo kiếm đạo… Cứ thế lặp lại, phúc họa luân hồi, sinh tử vô thường, hợp thành một thiên đạo không thể nhìn thấu.
Cố Thanh Miên tự cười nói với mình: “Đan hôm nay, không có tên. Vậy cứ gọi là Vô danh đan.”
Đã sinh ở thiên địa này, thì vạn vật như phù du; đã thế sự xoay vần, thì hậu sự không thể kéo dài. Vậy y, y sẽ đan đạo vào thiên đạo. Y muốn một đạo về đan, y muốn tất cả đan phương đan thuật, không dựa vào một người, một tộc, một môn hay một nước, mà là gửi lại thiên địa, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn lưu truyền.
Phôi hoa lấy từ hoa Hải Lan, lấy Huyễn ảnh tàn hà làm mực, viết kiếm vì dương, ghi đan vì âm. Thanh Hàn kiếm và Bách Kiếm trủng đều do một người làm ra, kiếm khí giao hòa. Phong ấn kiếm này vào đó, được dương.
Kiếm thứ hai.
Hợp với một kiếm trước đó, gạch đá Thanh Hàn điện vỡ vụn, lưu lại từng vết. Kiếm khí vạn năm Thanh Hàn quan tích lũy phóng hết đợt này đến đợt khác, ứng hòa vào nhau, tiếng gió thê lãnh, thiên địa khóc gào. Hàng loạt môn phái lùi lại mấy bước, Tử Hàm muốn tiến lên, lại bị Cố Tam kéo xuống.
Cố Thanh Miên cảm thấy hồn mình như than khóc, như thể muốn rách toạc. Máu loãng dâng lên, nhưng bị y cắn răng nuốt xuống.
Một kiếm này, hội tụ kiếm khí vạn năm, nổ tung, xé mở quy luật đất trời.
Cố Thanh Miên ngửa mặt lên trời cười to, gằn từng chữ: “Vãn bối là người đứng đầu cuộc thi đan sư mấy năm gần đây, Cố Thanh Miên. Hôm nay ở nơi này, vãn bối đem sở học suốt đời, tất cả đan phương đan thuật trong đầu, phong nhập vào toàn bộ vào Kiếm trủng. Ngày sau phàm là Kiếm trủng mở, tất cả đan tu đều có thể đi vào.”
“Trong đó có một cánh đồng hoa Hải Lan, sẽ ghi lại hết những gì ta biết. Đương nhiên, tất cả đan tu trong thiên hạ, nếu muốn, cũng có thể ghi lại hết đan thuật của mình vào trong đó.”
Thật trùng hợp làm sao, tổ sư.
Hoa Hải Lan là hoa đạo, trời sinh dung nạp hết thảy đạo có được.
Có phải, ngài đã sớm đoán được sẽ có một ngày thế này.
Thôi thì cứ để người đi trước che chở màn trời muốn sập này, để người sau đi đường thuận lợi hơn.
Sắc mặt Tống Thanh Hàn biến đổi, các đại môn phái cũng vừa mừng vừa sợ, nói không nên lời. Dự cảm trong lòng Tử Hàm càng thêm không ổn, hắn gần như muốn lao về phía trước.
Nhưng Cố Thanh Miên chợt nhìn về phía hắn. Hai người cách không đối mặt. Cố Thanh Miên cười, nâng điệp kết trong tóc.
Đa tạ ngươi, tiền bối.
Xin lỗi.
“Song Đồ tự biết, tiết lộ đan thuật môn phái, ứng như tội đồ trong môn. Không cầu chưởng môn khoan thứ, nguyện tự mình chấm dứt. Nhưng cầu chư vị tông môn thông báo rộng rãi —”
“Bất luận xuất thân, bất luận nam nữ, bất luận tiên phàm, bất luận tuổi tác.”
Kiếm thứ ba.
Thanh Hàn khởi kiếm, ngàn vạn kiếm khí đâm vào trong cơ thể. Máu phun như thác nước, tuôn ra quanh người. Linh lực khổng lồ nhấn chìm uy lực thần binh, phóng mở hồn phách.
Sở học suốt đời ghi chép trên thân, lấy thân làm đan, được âm.
Đến tận đây, đan thành, sửa thiên mệnh. Kiếm trủng đan kiếm cân bằng, cùng sinh cùng trưởng, vĩnh viễn không có điểm cuối.
“Từ nay về sau, đan tu thiên hạ, đều có chỗ để đi.”
Ngọc yêu gần như đã hóa thành ánh xanh, muốn lao về phía trước. Nhưng hắn vì bỏng mà phải đành lùi lại, khó tiến về phía trước — Lửa Phần Cầm vô hình. Tam vị chân hỏa, trời sinh khắc yêu tà hung thần.
Cố Tam: “Xin lỗi, là y dặn dò ta. Y nói ngươi nhất định sẽ đến. Nói ta trông chừng, không muốn để ngươi làm chuyện điên rồ.”
Mà những gì y nói, Tử Hàm đều sẽ nghe.
Ngọc yêu ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trước mặt đã loạn thành một bầy. Nơi đó, người kia, cái gì cũng không để lại cho hắn — Cho dù chỉ là điệp kết.
Duy chỉ còn tuyết máu cô độc, duy chỉ còn đất trời cô đơn.
Thanh Hàn kiếm mất người khống chế, lại bay ngược về phía trời cao, trở về trạng thái ban đầu.
Cố Tam: “Ngươi —”
Tử Hàm lui về sau hai bước.
Khó trách y lại không nhận lời hứa kia, khó trách.
Hồn phi phách tán dưới Thanh Hàn kiếm. Đi cầu tà kết ở nơi nào?
Cố Thanh Miên. Cố hồ đồ.
Sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế.
Ngay cả luân hồi, ngươi cũng không chịu lưu lại cùng ta.
Cùng trời cuối đất, lục đạo luân hồi. Hắn không tìm được y nữa.
“Ha ha ha —” Tử Hàm chợt cười, hắn nhìn thẳng vào Cố Tam, sát khí tán loạn, hai mắt đỏ hồng, “Ngươi biết không. Đời này của bản tọa cực hận Thanh Hàn quan.”
Thật sự hận cực kỳ.
Chẳng qua chỉ là hai kẻ song trọng kiếm tâm Thanh Hàn quan.
Một người cho hắn trường sinh bất lão.
Một người làm hắn đau nhói tim gan.