Tử Hàm chống thân lên, cúi đầu nhìn người kia. Gió tuyết bên ngoài ngày càng dữ dội, và ao nước duy nhất kia cũng như đang dần thu nhỏ — không còn nhiều thời gian.
Hắn phất tay áo, một luồng ánh xanh cắm vào bên cạnh ao, tạo ra một kết giới bảo vệ. Bạo tuyết ập đến, chấn động kết giới run lên.
Cố Thanh Miên lại không vội chút nào, y nằm cạnh đứa bé kia cười nói: “Cuối cùng cũng đến ngày này.”
“Kỳ thực ta không muốn nhập ma lắm.” Y cười xùy chế nhạo, “Hôn quân ta đã làm rồi, nếu lại nhập ma, vậy trông ta cũng tệ quá.”
“Àiz.” Nhưng sự chú ý của y nhanh chóng thay đổi, lại nói: “Tiền bối, ngươi nói xem nếu ta nhập ma, có phải có thể luyện đan phương của ma giới —”
“Không.” Tử Hàm ngắt lời, “Có bản tọa ở đây, sẽ không để cho ngươi nhập ma.” Hắn nhíu mày, “Bản lĩnh khác bản tọa không có, nhưng bảo vệ một tiểu bối thì vẫn được.”
Cố Thanh Miên bật cười, y chống người bật dậy bên cạnh Tử Hàm, cười: “Nếu chấp niệm nói buông là buông, thì còn gì gọi là chấp niệm; nếu tâm ma chỉ nhìn chút đã rõ, thì còn gì gọi là tâm ma?”
“Tiền bối, câu này là do ngươi nói.”
Tử Hàm cười lạnh, ấn cái đầu đang lắc qua lắc lại của y: “Đêm đó bản tọa cũng đã nói, không muốn thấy đau khổ thế gian — trước khi vào Hoán Hoa kính sao ngươi không nhớ?”
Cố Thanh Miên: “Vậy tiền bối chịu thiệt rồi.”
Tử Hàm hừ một tiếng. Gió tuyết vẫn đang tàn sát bên ngoài, nghiêng trời lệch đất, còn trong ao nước vẫn gió êm sóng lặng, Cố Thanh Miên cười đến mắt cong cong. Chẳng biết khi ngọc yêu hắn bị ép phải trải qua tâm ma thế nào.
Một đạo tu tiên, hung hiểm nhất là vượt qua tâm ma. Ngay cả tu vi bậc này của Tử Hàm, đến thiên đạo còn phải dùng lệnh cấm trấn hắn, đương nhiên hắn không sợ ngoại vật nào cả. Phàm là hắn thực sự muốn bảo vệ một người, chỉ cần điều khiển căn nguyên yêu tôn, cũng có thể đối đầu với thiên đạo. Chỉ sợ khi đó, Trường Sinh cốc sẽ phái người đến.
Nhưng tâm ma thì khác, nó sinh ra từ sâu thẳm trong lòng người, chẳng thể bị ngoại lực phá vỡ. Nhìn không thấu là nhìn không thấu, nhìn không rõ là nhìn không rõ, không đường để đi. Huống chi là dạng người như Cố Thanh Miên. Người khác chỉ là bụng dạ cách một lớp da, còn y, ngoài cái thân này chỉ sợ trừ bỏ tâm ma thì là da. Đừng nói nhìn thấu, dùng đao đào cũng chưa chắc thấy được.
Đến cuối cùng y còn muốn giả ngốc với người khác: “Sao, ngươi còn có trái tim à?”
Từ từ, da —
Tử Hàm bỗng nhiên cúi đầu nhìn Cố Thanh Miên, đẩy tóc trên trán y qua một bên.
Cố Thanh Miên giương mắt nhìn. Màu mắt y cực đẹp, sâu thẳm như màu mực, tựa như một ao nước tĩnh lặng. Chỉ khi nói đến đan đạo thì mới sáng rỡ hơn mấy phần, giống như thắp lửa trong đêm tối. Ngoài nữa là khóe mắt cong cong, cong nhưng không cười, mang theo vài phần lạnh lùng tản mát. Nếu lại khoác thêm hồng y, thì càng giống liệt diễm lượn quanh nơi suối lạnh, thiêu đốt người khác đến thủy hỏa không còn.
Trước khi Trình Chu vào kính ngây ra một chốc cũng là lẽ thường. Tướng mạo vị này như thế, cũng có thể liên tưởng mẫu phi y là thiên tư quốc sắc cỡ nào, đứng đầu lục cung.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là —
“Bản tọa nhớ khi Kết anh, sẽ có cơ hội thay đổi tướng mạo, sao ngươi lại không đổi?”
Cố Thanh Miên khẽ giật mình, cười: “Thế à, ta thật đúng là không biết.”
Y suy tư: “Trần thế hay đổi thay, giữ lại vẻ ngoài, để còn biết mình là ai.”
Y dùng quá nhiều Dịch dung đan, đổi từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. Có mấy khi đứng bên suối lạnh Thanh Hàn quan, y không nhận ra đây là ai. Y vừa ghét Cố Triều Ca, vừa dùng chút dáng vẻ ấy để nhắc nhở mình là ai, sao lại ở đây.
Cho nên y biết tâm ma, nhưng cũng không thoát được.
Ba chữ “Cố Thanh Miên” này, con người này, đủ loại tính cách, đều là dựa vào Cố Triều Ca mà tồn tại. Y muốn đi ngược lại, ít nhất phải có vật tham chiếu để nhìn.
Mâu thuẫn là thế.
Như tàn ảnh kia đã nói.
Nếu Cố Triều Ca đã chết, vậy Cố Thanh Miên sẽ chưa bao giờ sống.
Nhưng Tử Hàm lại chợt nói: “Vạn biến cầu bất biến?”
Gió tuyết càn quấy, từng tiếng từng tiếng đập lên kết giới. Sương xanh mù mịt bao phủ khắp mặt ao.
“Đúng.” Tử Hàm, “Ngươi không giống tiểu nhạn yêu kia, ngươi có hậu thiên kiếm tâm — hậu thiên kiếm tâm là thể chất hiếm có, đại bi đại thống, đại triệt đại ngộ. Mà chữ “ngộ” này, là thiên đạo ghi lại cho ngươi.”
Cố Thanh Miên: “Nên?”
“Nên, ngươi không hẳn không biết tâm ma của mình phải phá thế nào, ngươi chỉ không cần thôi. Vạn biến cầu bất biến, lấy bất biến ứng vạn biến —” Tử Hàm nói, “Tâm ma của tiểu nhạn yêu kia cũng là tử cục nhỉ? Ngươi phá thế nào?”
Cố Thanh Miên không trả lời, chỉ nhìn Tử Hàm, “Bần đạo không rõ.”
Tử Hàm: “Không, ngươi rõ — tâm ma vốn là điều đau đớn nhất thế gian, nhưng cũng có thể trở thành con đường đúng. Nhưng giải thích thế nào —”
Ý chết của tiểu nhạn yêu từ tâm ma mà thành, nhưng tâm ma cũng giúp nàng sống sót.
Tâm ma của Cố Thanh Miên là “Cố Triều Ca”, vậy — “Phá tâm ma nhất định phải giết Cố Triều Ca? Nếu vẫn để Cố Triều Ca sống thì sao?”
Cố Thanh Miên cười: “Tiền bối, Cố Triều Ca vẫn luôn sống —”
“Đúng chưa?” Tử Hàm lại cúi đầu, tóc rơi tản mát, quanh quẩn một khoảng nhỏ hẹp, chỉ bao dung ánh mắt hai người, “Ngươi thật sự thừa nhận y còn sống?”
Cố Thanh Miên sững sờ, y nghe Tử Hàm nói tiếp: “Vậy, những điều trong huyễn cảnh tâm ma ngươi không muốn cho ta xem thì sao?”
Cố Thanh Miên khẽ quát: “Tiền bối!”
Tử Hàm không nhường một bước: “Ngươi thấy có đúng không? Ngươi luôn miệng nói, y tức là ngươi, ngươi tức là y, vậy ngươi có thực sự nhìn thẳng vào mỗi một việc y làm không. Ngươi có thực sự nhìn thẳng vào y không?”
“Muốn giết y, vậy ngươi phải thừa nhận y tồn tại trước đã, nhưng ngươi thực sự thừa nhận à? Ngươi hết lần này đến lần khác giết chết đứa bé này trước khi mọi thứ bắt đầu, che giấu việc y làm, là không muốn cho ta thấy, hay ngươi vốn không muốn cho bất kỳ kẻ nào thấy? Bất kỳ kẻ nào này, có phải cũng gồm cả Cố Thanh Miên —”
“Tiền bối!” Cố Thanh Miên đột ngột bật dậy, xuýt nữa va trán vào trán Tử Hàm. Y cau mày: “Ngươi đang khích tướng?”
Tử Hàm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi đã nói, nếu ta hỏi, ngươi nhất định sẽ nói thật.”
“Vậy thì, bây giờ ta muốn biết.”
Gió tuyết ngày càng mạnh, tán loạn ngoài kết giới, nhuộm trắng xóa cả một vùng trời.
Cố Thanh Miên nhìn chằm chằm Tử Hàm. Đáy mắt y đỏ ngầu tơ máu, hai tay siết chặt, như thể linh hồn đang run rẩy không ngừng. Cố Thanh Miên chợt nở nụ cười, “Ngươi muốn biết?”
Tử Hàm: “Ừ.”
“Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, làm thế nào mà một người như Cố Triều Tùng lại có thể sống sót trong hoàng cung đầy bùn?” Cố Thanh Miên nói: “Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, một phụ hoàng hỉ nộ vô thường, có mới nới cũ, thì Cố Triều Ca độc sủng dài lâu như thế nào?”
“Vì những kẻ muốn ám hại Cố Triều Tùng đều bị Cố Triều Ca xử lý. Vì dù Cố Triều Ca đã sớm phát hiện phụ hoàng mình dùng máu người luyện đan, y cũng không ngăn cản. Vì y biết phụ hoàng kiêng kị đoạt quyền, cho nên giả vờ ngu ngơ đẩy mình đi thật xa. Vì tay y có máu người không lau được, có mạng người đếm không hết, bởi vì y ích kỉ gặp sao hay vậy, bởi vì y nịnh nọt, bởi vì y cũng bẩn thỉu như những kẻ trong cung — Mẫu thân y thích hoa sen, y lại là hoa sen hôi tanh mùi bùn.”
Y nói một hơi rồi thở dốc. Như thể y có ngàn vạn lời muốn chỉ trích Cố Triều Ca, nhưng đến khi tâm tư tích tụ ngay đầu lưỡi, lại không thốt ra được chữ nào.
Tử Hàm: “Vậy à? Đây là đánh giá của ngươi dành cho y?”
Cố Thanh Miên bật cười, tiếng cười này chưa xong Tử Hàm lại nói: “Đây là đánh giá của ngươi về bản thân mình?”
Cố Thanh Miên chấn động, y còn chưa kịp nghĩ xong Tử Hàm đã tiếp tục: “Kỳ thật ta cũng chẳng muốn trấn thủ Kiếm trủng chút nào.”
Cố Thanh Miên không hiểu vì sao hắn bỗng đổi chủ đề, chỉ ngẩng đầu nhìn, nhìn ngọc yêu rũ mắt phượng nói: “Phàm là người đi đến trước kiếm kia, đều là kiếm tu đại đỉnh cấp đương thời. Nhưng ngươi biết không, rất nhiều người trong bọn họ đều phải dừng bước nơi này.”
“Một vạn năm, vết kiếm trên tấm bia kia chỉ có hơn mười vết. Có bao nhiêu người mang hùng tâm mà đến, gãy kiếm mà đi.”
“Lúc mới đầu khi ta còn nhỏ, ta muốn xóa trí nhớ của họ, để họ cho rằng vẫn chưa tìm được Kiếm bia, thì họ sẽ không thất bại, sẽ không từ bỏ luyện kiếm.”
Giang Thanh thích nhất là kiếm, nó là tâm huyết nửa đời mà hắn dựng nên, hắn không muốn nó làm ai khổ sở.
“Kết quả có một năm, không ít người cho rằng kiếm thuật của mình nông cạn, ngay cả Kiếm bia cũng không chạm tới đã bẻ kiếm mà đi.” Tay Tử Hàm khẽ động, ánh xanh vẫn áp chế gió tuyết bên ngoài, “Thế là ta nghĩ, có phải ta đã làm sai rồi không, có phải ta không nên ngây ngốc ở nơi đó. Dù sao nguyên thân của ta cũng là vật tử sát, sẽ ảnh hưởng đến tâm trí người khác.”
Cố Thanh Miên: “Không phải, đó chỉ là — đó chỉ là, gặp khoảng cách không thể vượt qua quá sớm mà thôi, quá sớm để gặp thành tựu cuối cùng của đời. Lịch sử đằng đẵng, tháng năm lâu dài, ấn ký cứ thế lưu lại, có bao nhiêu người bỏ cuộc giữa chừng? Sơn ngoại hữu sơn, bọn họ không thể kiên trì đạo của mình, cái này không thể trách tiền bối.”
“Ồ, còn nói giúp cho bản tọa?” Tử Hàm đến gần y, đổi lời, “Vậy còn ngươi? Có phải ngươi cũng gặp đích cuối sớm quá rồi không?”
Cố Thanh Miên sững sờ, lại nghe Tử Hàm nói: “Phàm nhân cũng tốt, cả đời ngắn ngủi trăm năm. Trăm năm trôi qua thì xuống Hoàng tuyền, qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, rồi gì cũng quên hết. Nhưng ngươi thì không giống, ngươi được cứu, cho nên mới có thể đứng đây — đứng ở đích điểm của cái gọi là “Cố Triều Ca”, nhìn lại cuộc đời.”
“Nhưng ngươi phải biết, ngươi đang đứng trên một cái kết hỏng bét, quay đầu lại nhìn thì thấy chỗ nào cũng sai.”
“Như thể có rất nhiều chuyện chưa làm, như thể có rất nhiều lời nên nói, như thể có rất nhiều rất nhiều cơ hội để sửa chữa, như thể — như thể mỗi một chuyện đều có thể làm tốt hơn. Như thể tất cả mọi người đều có thể có kết quả tốt.”
“Nhưng mà, Hồ Đồ. Trên tốt hơn còn có tốt hơn nữa —” Tử Hàm gằn từng chữ, “Tốt hơn không có điểm cuối cùng.”
Dù cho ngươi có thể quay lại bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu người và vật, ngươi vẫn sẽ cảm thấy, còn một kết thúc tốt đẹp hơn nữa.
Cố Thanh Miên mở to hai mắt, nhìn Tử Hàm chăm chú, Tử Hàm cũng nhìn y: “Ta ngây ngẩn ở Kiếm trủng bấy lâu nay, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng bọn họ vẫn nản lòng thoái chí như thường. Sau này ta mới rõ, có vài việc, làm không được là làm không được. Dù là yêu tôn thập giai, cũng không làm được.”
Ngươi cho rằng mình không cố hết sức trong quá khứ, nhưng kỳ thật đã vô kế khả thi.
“Ngươi đừng nhìn y từ trên cao xuống, mà hãy quay đầu lại, nhìn Cố Triều Ca thật kỹ, nhìn thật kỹ quá khứ của mình. Ngươi nói y vô năng, nhưng y bảo vệ hoàng huynh y, còn hoàng huynh y lại che chở bao nhiêu bách tính; ngươi nói y khiếp nhược, y lại sẵn sàng cầu đan dược vì mẫu phi y, che chở cho Hạm Đạm Cảnh, ngỗ nghịch phụ hoàng vì Mộ Vạn Thủy; ngươi nói y ích kỷ, nhưng Mộ Thiên Sơn chịu vì y mà không cần Thái tử vị, tuyệt thực mà chết — Mộ Thiên Sơn chẳng phải người cứng nhắc. Hắn là phàm nhân, hắn muốn điều gì? Chẳng qua chỉ là quân lấy lòng son đợi ta, ta lấy lòng son đáp quân.”
“Không phải, tiền bối!” Cố Thanh Miên ngắt lời hắn. “Hắn đối tốt với hoàng huynh, chỉ vì hoàng huynh đối tốt với hắn, chỉ vì tương lai hoàng huynh là quân vương, chỉ vì — chỉ vì — ta không bày mặt xấu của hắn cho ngươi xem —”
“Vậy còn ngươi? Ngươi có muốn thể hiện mặt tốt của y cho bản thân xem không?” Tử Hàm ép sát từng chữ, “Cố Thanh Miên! Vì sao ngươi không chịu hòa giải với chính mình?”
“Đừng nói nữa!” Cố Thanh Miên đột ngột đẩy hắn ra, nhưng lại không đẩy được. Uy áp của yêu tôn thập giai gắt gao trấn áp không gian này, bão tuyết điên cuồng, kiếm khí tứ tung, như tiễn bay đá ném lên trên kết giới.
Tử Hàm siết chặt hai tay y, trầm giọng: “Hồ Đồ —”
“Ngươi có thể buông hoàng vị, có thể buông Nam Cố, vậy cớ sao không thể buông tha cho mình?”
“Vì sao ngươi không thể thừa nhận ngươi đã cố hết sức, ngươi không làm được!”
Nam Cố, triều đình mục nát, hoàng tộc hết cách xoay chuyển. Đó là tháng năm xế chiều, chết chóc, bách tính thống khổ, quyền quý hàng đêm sênh ca.
Lệnh không ra được cửa cung, thuế má vào túi riêng. Lầu son rượu thịt, đường đầy xương trắng.
Mọi người đều có thể đi, chỉ y là không thể. Mệnh y gắn liền với Nam Cố, y nhìn Nam Cố chết đi, cũng mang theo y đi cùng.
Y nhìn tấu chương thành bó, nhìn chữ phổ thông đầy giấy. Thật sự, không biết phải làm thế nào.
Cố Thanh Miên mở mắt to hơn, nhưng khi mở to đến một mức nào đó thì y chỉ còn lại mờ mịt. Y nghiêng đầu nhìn đứa bé kia. Nếu có thể, y tình nguyện dùng phồn hoa phú quý cả đời, dùng tuổi thọ ngàn năm của tu sĩ, dùng cái gọi là song trọng kiếm tâm, đổi cho y trở về ngày đó, trở về ngày y được huynh trưởng ôm trong lòng.
Còn Mộ Thiên Sơn thì đứng cười ngây ngô bên cạnh, miệng nói: “Nhị điện hạ, chào ngươi nha.”
Kỳ thật y có chút không nhớ được dáng vẻ mình khi còn nhỏ thế nào, vậy nên gương mặt đứa bé kia rất mơ hồ, căn bản chẳng nhìn thấy rõ. Cố Thanh Miên ngơ ngẩn nói: “Kỳ thật ta không muốn làm Hoàng đế.”
Tử Hàm: “Ta biết.”
Cố Thanh Miên: “Đây có phải là tìm cớ giải vây không?”
Tử Hàm: “Chẳng lẽ lại tìm cớ bôi đen. Cả đời còn rất dài, nếu ngươi thật sự cảm thấy mình có tội vậy thì chuộc tội, từ từ chuộc, chuộc đến khi nào ngươi hài lòng mới thôi.”
Gió lạnh tuyết reo, vô biên vô tận. Tựa như hồng trần cuồn cuộn, lúc đến bóng đêm, khi đi cũng là từ từ nhắm hai mắt. Đi về phía trước chẳng rõ phương hướng, nhưng khi quay đầu lại là tiếc nuối khôn nguôi.
Khi nói chuyện, Tử Hàm chợt thấy mu bàn tay mát lạnh, hắn sững sờ, cúi đầu nhìn Cố Thanh Miên, nhưng người kia nghiêng mặt sang một bên không chịu quay lại. Cố Thanh Miên thấp giọng: “Bây giờ ta lớn rồi, không có hoàng huynh che chở, có phải không được khóc nữa không?”
Tử Hàm trầm mặc, hắn cúi người ôm Cố Thanh Miên.
Đứa bé kia dần dần lớn lên, quần áo cũng dần thay đổi. Mặt mũi đã rõ ràng hơn, tiếp theo mở hai mắt, nhìn Cố Thanh Miên. Mắt bé rất đẹp, giống mẫu thân mình.
Tiếng gió nhỏ dần, bông tuyết thê lương. Thiếu niên nhìn xung quanh, nhìn Cố Thanh Miên. Tiếp đó cậu mỉm cười, hồng y, ngọc diện, lờ mờ bóng dáng năm nào.
Cố Thanh Miên khẽ nói: “Nhị điện hạ, xin chào nha.”
Thiếu niên gật đầu. Cậu cười nhợt nhạt, giọng nói, dáng vẻ dần tan, hóa thành một luồng ánh sáng, lui vào nội thể Cố Thanh Miên.
Cuối cùng bạo tuyết cũng ngừng, Cố Thanh Miên thấp giọng: “Tiền bối, ngươi nói xem, bây giờ ta là ai?”
“Là Cố Triều Ca, hay là Cố Thanh Miên?”
Tử Hàm muốn buông tay, nhưng Cố Thanh Miên lại chợt giữ chặt hắn: “Tiền bối, ta nhớ hoàng huynh, ôm ta chút đi — Ta đã cứu ngươi đó, ngươi phải trả ân.”
Tử Hàm: “Bản tọa đã trả lâu rồi.”
Nhưng hắn nghĩ nghĩ lại đáp: “Thôi quên đi.”
Hắn làm ra vẻ ghét bỏ: “Vậy thì ôm ngươi thêm xíu nữa.”
Ánh trời rực rỡ, gió mát nhẹ bay, băng tuyết lất phất.
Tử Hàm nói: “Thật ra ngươi vẫn biết.”
Cố Thanh Miên: “Ừm?”
Ngươi là khúc ca của nắng mai, là giấc mộng trong veo của đêm lạnh. (Triều Ca, ngoài là chữ Triều 朝 trong triều đình, còn là chữ triều 朝 trong sớm mai)
“Ngươi là ban trưa ngày mới.”