HẰNG NGÀY SỦNG ÁI TIỂU GOÁ PHỤ HOÀNG HẬU

Trên đường trở về, Giang Nguyễn thất thần hẳn, bước chân càng đi càng nhanh, Kỳ Diệp sắp theo không kịp nữa.

Vừa bước vào cửa hàng, Giang Nguyễn liền buông lỏng tay Kỳ Diệp, cao giọng gọi: “Hoàn Nhi, Hoàn Nhi?” Đi vào tìm Dung Hoàn.

Dọc đường trở về Kỳ Diệp bị nàng kéo đi, tâm tư đều nằm trên người nàng, không lưu tâm đến bước chân, lúc này nàng đột nhiên buông tay, nhất thời Kỳ Diệp không biết mình đang ở chỗ nào, một lúc lâu sau mới tìm lại được phương hướng, sờ soạng đi đến bàn cạnh đó ngồi xuống.

Giang Nguyễn dường như đã hoàn toàn vứt hắn ra sau đầu, từ ngoài cửa hàng đi vào trong hậu viên tìm một vòng, sau lại từ trong hậu viện vòng ra, nghi hoặc hỏi: “Hoàn Nhi đi đâu rồi?”

Đang nói thì Dung Hoàn từ bên ngoài đi bào: “Ta ở đây.”

Giang Nguyễn nhìn thấy Dung Hoàn thì hai mắt sáng lên, bắt lấy cánh tay cậu lôi cậu vào trong hậu viện.


Dung Hoàn không hiểu chuyện gì đi theo nàng vào trong đại phòng, Giang Nguyễn gấp gáp gỏi: “Hoàn Nhi, đôi mắt của cha ngươi có phải vẫn chữa được hay không?”

Lúc này Hoàn Nhi mới rõ vì sao nàng lại vội vàng như vậy, vừa rồi hắn theo đi phía sau nàng và Tam thúc, cũng nhìn thấy vị Diêm đại phu kia, chắc là lời của vị Diêm đại phu kia đã làm nàng động tâm.

“Đôi mắt cha ta chỉ mới không nhìn thấy mấy tháng trước thôi, lúc trước chúng ta có đến tìm vài đại phu trong thành khám mấy lần rồi, nhưng không có tiến triển gì.” Diêm đại phu kia cũng là một trong số đó, đây cũng là nguyên nhân thời gian kia bọn họ sống quẫn bách như thế.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Giang Nguyễn nghe vậy trong lòng dâng lên một tia hy vọng, nàng chưa bao giờ dám hỏi nhiều về đôi mắt hắn, sợ chạm vào chuyện thương tâm của hắn, nàng cho rằng hắn đã bị mù nhiều năm rồi, hoá ra không phải là như vậy, đôi mắt hắn gần đây mới bị mù, cũng không phải chứng bệnh khó chữa nhiều năm không khỏi, nhớ đến đôi mắt xinh đẹp nhưng lại không có thần thái, lòng nàng như bị dao cứa đau, mặc dù nàng không để ý chuyện hắn nhìn được hay không, nhưng nàng biết hắn để tâm, hơn nữa còn đặc biệt để tâm, mà nàng thì chỉ muốn hắn có thể vui vẻ mà thôi.


Giang Nguyễn gọi Li Nhi đến dặn dò vài câu, sau đó vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Giang Nguyễn đi thẳng từ lúc đó đến bữa tối vẫn chưa về, Li Nhi dọn thức ăn lên, nói: “Tiểu thư nói muộn chút nàng mới về, công tử dùng bữa trước đi.”

Kỳ Diệp ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ngửi mùi đồ ăn, nhưng lại không muốn ăn gì, không phải nói muốn nấu cơm cho hắn sao?

“Tiểu thư nhà ngươi có nói là đi đâu không?” Kỳ Diệp nhàn nhạt hỏi.

Li Nhi lấy thêm cơm cho Dung Hoàn, lắc đầu: “Không ạ, nàng chỉ nói ra ngoài có chút việc.”

Dung Hoàn ngước mắt nhìn Kỳ Diệp, sau đó lại cúi đầu, yên lặng ăn cơm, hắn cũng đoán được nàng muốn đi đâu, mấy tháng trước hắn cũng vội vàng giống như nàng lúc này, chỉ là sau khi đã tìm hết đại phu trong thành đến xem cho Kỳ Diệp xong thì niềm hy vọng dần dần lắng xuống, đến bây giờ thì tâm ý đã nguội.


Kỳ Diệp cầm đũa lên, dừng lại một chút rồi buông xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Li Nhi kêu hắn: “Công tử người đi đâu vậy, không ăn cơm sao?”

Không nghe được câu trả lời của Kỳ Diệp, Li Nhi không biết làm sao, Dung Hoàn thong thả dùng cơm: “Chúng ta ăn trước đi.”

Lúc Giang Nguyễn trở về trong viện đã thắp đèn, ánh trăng non cong cong treo trên ngọn cây, lộ ra góc sắc, cửa sổ nửa mở nửa đóng, nhìn thấy ánh nến, Kỳ Diệp đang ngồi trên án viết gì đó.

Giang Nguyễn vào cửa, Kỳ Diệp nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở cửa.

Giang Nguyễn bước đến trước án thư, ngữ khí nhẹ nhàng: “Ta về rồi.”

Kỳ Diệp đứng lên: “Có chuyện gì mà vui vậy?” Hắn nghe ra được trong giọng nói của nàng có niềm vui khó che giấu.
Giang Nguyễn chỉ cười không nói, ngửa đầu lo lắng nhìn hắn: “Ta nghe Li Nhi nói chàng còn chưa dùng cơm chiều? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Kỳ Diệp từ sau án thư đi ra, lắc đầu: “Không phải, chỉ là muốn đợi nàng về cùng ăn thôi.”

Giang Nguyễn vui vẻ mỉm cười: “Ta đi hâm nóng lại đồ ăn, chàng đợi chút.”

Kỳ Diệp nghe bước chân dần xa, ngón tay ở sau lưng hơi cuộn tròn, nàng đi đâu? Sao trở về lại vui vẻ vậy? Mấy ngày này, chưa thấy nàng vui như này, cảm xúc vui mừng này còn lớn hơn cả ngày mà hai người họ thành hôn.

Mà nàng, hình như không có ý nói với hắn.

Hai người lẳng lặng dùng bữa tối, Giang Nguyễn lại cầm sách ra bàn đọc cho hắn nghe, thanh âm vẫn uyển chuyển nhu hoà như trước, nhưng rõ ràng tối nay nàng có chút thất thần, trong giọng đọc có hơi nóng nảy, rất dễ nhận ra nỗi lòng không yên của nàng.
“Không đọc nữa, đi ngủ thôi.” Kỳ Diệp đột nhiên mở miệng.

Giang Nguyễn ngước mắt nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cũng đồng ý buông sách, cởi giày lên giường, ngoan ngoãn xốc chăn chui vào, thật sự nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, ngày mai nàng còn muốn dậy thật sớm, nay đi ngủ sớm cũng tốt. (Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Kỳ Diệp dựa trên khung giường nghe tiếng hít thở ngày một trầm ổn bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm, nếu tính ra thì bọn họ mới thành hôn được có hai ngày, đây là hắn bắt đầu bị vắng vẻ sao?

Qua một lúc, Kỳ Diệp chậm rãi nằm xuống, xoay người, cánh tay vòng sang ôm lấy eo nàng, ngực dán vào lưng nàng, môi nhẹ nàng tiến đến bên tai, giọng nói trầm thấp: “Nơi đó... Còn đau không?”

Giang Nguyễn run bật lên, gương mặt không nhịn được ửng hồng, cảm nhận được hơi thở cận kề của hắn, trái tim nhanh chóng nhảy bang bang.
“...Tiên sinh, hôm nay nguyệt sự của ta tới.” Giọng nói Giang Nguyễn mỏng như sợi.

Kỳ Diệp phát hiện vật nhỏ dưới thân mình rúc vào lòng hắn, nàng không có ý cự tuyệt thậm chí còn thân mật, nhưng mà...

“Nguyệt sự tới... Là ý gì?” Kỳ Diệp hơi nhíu mày lại.

Nếu không phải ngày thường Kỳ Diệp ít khi cười cười nói nói thì nhất định Giang Nguyễn sẽ cho rằng hắn đang nói giỡn với nàng, hắn là nam nhân đã từng thành thân một lần rồi, còn có hài tử nữa, thế mà không biết nguyệt sự là cái gì?

Giang Nguyễn nghiêng đầu, môi hắn lướt qua gò má nàng, nóng bỏng mà mềm mại, Giang Nguyễn mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú không biểu cảm của hắn, không xác định được hỏi: “Tiên sinh thật sự không biết nguyệt sự là gì sao?”

Kỳ Diệp trầm tư một lát, lắc đầu: “Thật sự không biết.” Nghĩa phụ thường nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hiểu biết của hắn trong thế gian này như muối bỏ biển, vốn hắn vẫn luôn tự phụ mình uyên bác tinh thông nhiều thứ, vậy mà giờ lại bị nương tử mình hỏi khó.
Bộ dạng nghiêm túc của hắn, chắc chắn không phải đang cố tình giỡn với nàng, Giang Nguyễn ngơ ngác ngồi dậy, nhìn hắn: “Chàng... nương tử trước của chàng, chính là mẫu thân Hoàn Nhi không nói cho chàng chuyện này sao?” Giữa phu thê thân mật như vậy, sao lại không hiểu việc này.

Kỳ Diệp cũng ngồi dậy, bởi vì đồng tác này mà tà áo lỏng ra, lộ ra vòm ngực trắng nõn, Giang Nguyễn vội dời mắt đi, ánh đỏ lan đến tận tai.

“Nương Hoàn Nhi không phải là nương tử của ta.” Kỳ Diệp chậm rãi giải thích.

“Cái gì?” Giang Nguyễn kinh ngạc há to miệng.

Không để Giang Nguyễn nghĩ nhiều, Kỳ Diệp lại nói: “Hoàn Nhi là hài tử của huynh trưởng ta, trong nhà gặp hoạ, huynh trưởng cùng tẩu tẩu đã tạ thế, cho nên Hoàn Nhi mới theo ta, ta là Tam thúc hắn.” Kỳ Diệp lời ít ý nhiều giải thích thân phận và quan hệ của Dung Hoàn cùng hắn.
Dung Hoàn từng nói mẫu thân cậu không còn trên nhân thế, cho nên nàng vẫn luôn cho rằng Kỳ Diệp là một người goá vợ mang theo hài tử bôn ba, goá phụ cùng người goá vợ, cũng xem như là xứng đôi, giờ hắn lại nói Hoàn Nhi là hài tử của huynh trưởng hắn, mà bản thân hắn đến nguyệt sự là cái gì cũng không biết, vậy chẳng phải là...

“... Không phải trước đây chàng chưa từng thành thân chứ?” Giang Nguyễn hơi thấp thỏm mở miệng, trong mắt là thần sắc bất an.

Kỳ Diệp không nhìn được mặt nàng, nhìn không tới đôi mắt nàng, cũng không đoán được tâm ý nàng lúc này, chỉ nghe ra được ngữ khí nàng có gì đó khác khác, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Đúng vậy.”

Giang Nguyễn như bị đả kích nặng nề nằm liệt ra giường, cắn môi hít sâu mấy cái, trong mắt có ánh sáng mờ mờ, nháo nửa ngày trời, cuối cùng hắn lại không phải là người goá vợ.
Hắn có dung mạo tuấn lãng, phong thái nhẹ nhàng, có tài học cao, biết viết chữ, biết vẽ, biết bói toán, trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, những cuốn sách tối nghĩa nàng xem còn không hiểu hắn chỉ cần nghe đã thông, nam tử tài mạo như vậy sao có thể cưới một goá phụ được?

Giang Nguyễn nghĩ vậy, lập tức cảm thấy ủy khuất thay cho hắn.

Kỳ Diệp nghe thấy hô hấp nhàn nhạt của nàng, hình như còn có tiếng khóc nức nở, mày nhíu chặt lại, sao lại khóc rồi, chỉ vì hắn không biết...nguyệt sự là cái gì sao?

(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình?

Bình luận

Truyện đang đọc