Giang Nguyễn lấy rau dưa buổi sáng nàng mang về ra rửa sạch, Li Nhi muốn tới hỗ trợ, bị Giang Nguyễn từ chối, nàng phát hiện ra có đôi lúc lòng dạ Kỳ Diệp có hơi hẹp hòi, giống như bữa cơm này, hắn nhớ lâu như vậy, nếu hôm nay lại mượn người khác giúp đỡ, sau này nhỡ đâu chàng lấy đấy làm lý do gây chuyện với nàng thì sao.
Hôm nay Giang Nguyễn chỉ làm mấy món thanh đạm, làm vài món rau mới, rau luộc qua với nước, rồi xào lại với muối và chút dầu, sau đó để nguội thêm dấm gạo trộn lên, màu sắc không quá đẹp nhưng hương vị thì đầy đủ, thanh đạm dễ ăn, có thể làm giảm vị sáp trong miệng Kỳ Diệp.
Trong thời gian đó Hoa Diễm có vào một lần, nhìn Giang Nguyễn nấu cơm, nhìn một hồi sau đó không nói gì đi ra ngoài.
Lúc dùng cơm trưa, theo lệ thường thì phải uống thêm chén thuốc, ở trước mặt mọi người, Kỳ Diệp xem như là phối hợp, tuy có cau mày nhưng cũng chỉ hai ba hớp là uống hết, uống xong mày nhíu chặt lại, người như có một cơn tức giận không biết phát tiết ra đâu.
Yến Côn cẩn thận hỏi: “Chủ tử, người có ổn không?”
Kỳ Diệp nhấp môi, không nói một lời.
Giang Nguyễn lấy một viên băng vụn nhét thẳng vào trong miệng hắn, viên đá lạnh đột nhiên ập tới khiến Kỳ Diệp rùng mình, Giang Nguyễn không nhịn được cười ra tiếng, Yến Côn cùng Dung Hoàn cũng không nhịn được mà cười, nhưng không dám cười không kiêng dè gì như Giang Nguyễn, chỉ dám chấp môi cười trộm.
Giang Nguyễn gắp thức ăn vào trong chén hắn: “Chàng ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không.”
Kỳ Diệp nghe vậy nhưng không động đũa mà nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Mấy món này đều là do nàng làm sao?” Không biết có phải là ảo giác hay không mà từ sau khi Hoa Diễm nói đôi mắt hắn có thể chữa khỏi, thì nhiều ngày nay hắn luôn mơ hồ cảm thấy mình nhìn được rõ thân ảnh của nàng, nhưng mỗi khi hắn ngẩng đầu nhìn phía bầu trời thì một tia sáng cũng không cảm nhận được, có lẽ là do hắn quá muốn được nhìn thấy nàng cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Giang Nguyễn bật cười, quả nhiên hắn vẫn nhớ chuyện này.
Giang Nguyễn hờn dỗi nói: “Là ta nấu, bàn thức ăn hôm nay từ rửa rau đến xắt rau rồi là xào nấu đều là chính tay ta làm, tuyệt đối không có bất kỳ một người nào giúp đỡ đâu.”
Kỳ Diệp vừa lòng gật đầu, Giang Nguyễn mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn có ý cười nhàn nhạt, tuy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn nhưng cũng khiến cho Giang Nguyễn rất thoả mãn, chỉ cần hắn vui vẻ, tâm nàng cũng cảm thấy suиɠ sướиɠ.
“Sau này, ngày nào ta cũng nấu ăn cho chàng, được không?” Giang Nguyễn tiến đến gần bên tai hắn thì thầm chỉ hai người nghe được.
Kỳ Diệp bưng chén lên gắp một miếng thức ăn cho vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó mới đạm nhiên lắc đầu: “Không cần, khi nào ta muốn ăn đồ nàng làm ta sẽ nói với nàng, không cần phải ngày nào cũng làm đâu.”
Giang Nguyễn suy tư một hồi, dẩu môi: “Chàng không thích thức ăn ta làm sao?”
Thanh âm của Giang Nguyễn có hơi cao một chút, vốn là chỉ nói cho hai người họ nghe giờ thì cả bàn đều nghe thấy, Li Nhi đang há miệng ăn cơm, mơ hồ nói không rõ: “Không đâu, tiểu thư, thức ăn rất ngon, có phải do thuốc công tử uống quá đắng cho nên không nếm được ra hương vị không?”
“Hoàn Nhi tiểu công tử, ngươi cảm thấy không ngon sao?” Li Nhi nghiêng đầu hỏi Dung Hoàn, Dung Hoàn cúi đầu ăn cơm, yên lặng không nói.
“Yến đại ca, ngươi cũng cảm thấy không ngon sao?” Li Nhi thấy Dung Hoàn không trả lời mình, lại hỏi Yến Côn, Yến Côn cũng yên lặng đang ăn cơm không nói.
Li Nhi rầu rĩ buồn buồn, nhỏ giọng nói thầm: “Ăn rất ngon, tiểu thư nhà ta nấu cơm thật sự rất ngon mà...”
Kỳ Diệp buông chén, một tay đưa xuống cầm lấy tay Giang Nguyễn đặt trên đầu gối, ngón tay lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay nàng, đồ ăn đương nhiên rất ngon, nhưng sao hắn có thể để nàng vất vả nấu cho mình mỗi ngày được.
Bên tai Giang Nguyễn nổi lên ánh hồng, nghiêng đầu che mặt, lặng lẽ tránh khỏi tay hắn, sau đó gắp thức ăn cho hắn.
“Sao các ngươi không chờ bản thần y về mà đã ăn cơm rồi?” Hoa Diễm gào to đến mức dọa cho Li Nhi giật mình xém chút nữa là ném đũa.
Kỳ Diệp mặt mày vô cảm, Dung Hoàn nhíu mày, Yến Côn nắm chặt tay vang cả tiếng.
Hoa Diễm mặc bộ trường bào màu xanh lục loá mắt bước vào, Giang Nguyễn vội nói: “Lúc nãy ta có đi tìm ngươi, nhưng không tìm được, không biết ngươi đi đâu, nhưng cũng có để phần lại cho ngươi...”
Không đợi Giang Nguyễn nói hết, Hoa Diễm đã không thèm để ý xua xua tay, ghét bỏ nói: "Các ngươi xem các ngươi ăn cái gì kia, đó là thứ cho người ăn sao?”
Mọi người trầm mặc.
Hoa Diễm cười tủm tỉm vỗ vỗ cửa: “Vào đi.”
Hoa Diễm vừa dứt lời, có hai tiểu nhị tiến vào, trong tay mỗi người xách hai hộp đồ ăn, cúi người chào hỏi sau đó mở hộp lấy thức ăn bên trong ra đặt lên bàn, đầy cả một bàn, mấy món Giang Nguyễn làm bị đẩy tới góc bàn.
Hoa Diễm ngồi xuống ghế, chỉ vào bàn thức ăn, tươi cười rạng rỡ: “Đây đều là những món ta tự mình đi Bách Vị Lâu nổi tiếng nhất thành chọn đó.” Hoa Diễm giới thiệu từng món một: “Canh rau củ, vịt hoa sen, thỏ hấp hành, tôm chiên, canh măng hầm thịt chân giò hun khói,...người nấu là ngự trù trong cung ngày trước đó, đây mới là đồ cho người ăn, ngươi nhìn mấy món này xem, cái này, cái này, cái này...” Hoa Diễm ghét bỏ chỉ mấy món Giang Nguyễn làm: “Canh suông, một chút màu sắc cũng không có, như này có thể no à?” Mấy món Giang Nguyễn làm so với những món kia thì như một đoá hoa dại lạc vào trong vườn hoa mẫu đơn.
Vẫn không ai nói gì.
Hoa Diễm trợn trắng mắt, xua tay: “Này, đàn gảy tai trâu à, được rồi, đồ ăn đưa đến rồi, các ngươi đi về đi.”
Một gã tiểu nhị trong đó tiếng lên: “Vị khách quan này, tổng cộng mười hai lượng bạc, người chưa trả đâu.”
Hoa Diễm đạm nhiên gật đầu: “Tam gia, trả bạc đi.” Tam gia không thiếu nhất là tiền, không giống tên đại phu nghèo là hắn, túi còn sạch hơn cả cái mặt này.
Giống như pháo trúc mới đốt, Yến Côn không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, nắm lấy cổ áo Hoa Diễm: “Cái tên lang băm lừa ăn lừa uống nhà ngươi, lão tử ném văng ngươi ra...”
Sau nhiều ngày bị Yến Côn ức hiếp Hoa Diễm đã bình tĩnh hơn, hắn đưa tay cầm lấy râu Yến Côn, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Giang Nguyễn thấy thế vội nói: “Bạc để ta trả cho, hai người đừng tức giận.”
Giang Nguyễn đi tới phòng ngủ tìm bạc, mười hai lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, mấy ngày nay vì chữa bệnh cho Kỳ Diệp nàng cũng đã chi tiêu không ít, hơn nữa còn có tiền ăn uống của cả nhà, bạc mấy năm nay nàng tích góp cũng không còn nhiều nữa.
Hoa Diễm cũng không chịu đựng được, sờ sờ cổ, nâng chân, chỉ nghe phịch một tiếng, cái ghế dưới mông Hoa Diễm chia năm xẻ bảy, Hoa Diễm bùm một tiếng ngồi trên đất, cùng với đó là hai tiếng hô đau.
Một tiếng là của Hoa Diễm ngồi dưới đất, còn tiếng còn lại là của Yến Côn.
Li Nhi hoảng sợ, chỉ vào Yến Côn nói không thành lời: “Yến, Yến—đại ca, Yến đại ca, râu của ngươi, râu...” Tay Hoa Diễm vẫn túm râu Yến Côn, hắn ngã xuống đất, kéo luôn cả bộ râu quai nón của Yến Côn xuống.
Yến Côn che lại cái cằm bóng loáng đỏ bừng, hận không thể một chân đá chết người ngồi dưới đất.
Giang Nguyễn đưa bạc cho tiểu nhị Bách Vị Lâu kia, đưa bọn họ ra cửa, lúc này mới từ ngoài vào, nhìn thấy Yến Côn cũng hoảng sợ: “Ngươi không sao chứ?”
Yến Côn nhịn khổ lắc đầu: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì...”
Dung Hoàn tiến tới xem xét thương thế của hắn: “Yến đại ca, bộ râu này của ngươi là sao?” Trước kia Yến Côn không có râu, lần này gặp hắn, Dung Hoàn đã cảm thấy nghi hoặc, sao Yến đại ca lại vô cớ mọc râu rồi?
**
Nhắc tới chuyện này Yến Côn lại thấy tức giận, trừng mắt nhìn người còn đang ngồi dưới đất ai u ai u kêu đau không chịu đứng dậy kia, nghiến răng nghiến lợi: “Tên lang băm này mấy hôm trước bày sạp khám bệnh, hắn nói nhìn mặt ta không đủ dọa người, sẽ không dọa được mấy tên tới gây phiền phức, nên muốn dính râu cho ta, không biết hắn dùng cái gì để dán, ta không sao tháo ra được.” Nhiều ngày nay dù hắn uy hiếp hăm dọa như thế nào thì tên lang băm này cũng không chỉ cho hắn cách gỡ râu ra, đây cũng là một trong những lý do hắn nhìn tên lang băm này là thấy ngứa mắt.
Giang Nguyễn nhìn qua, thân hình Yến Côn cao lớn, lúc trước hắn dính thêm râu quai nón, nên không nhìn rõ được dung mạo, chỉ cảm thấy như hung thần ác sát, lúc này không còn râu nữa, dung mạo chính diện lộ ra, đây cũng là một nam tử tuấn lãng, mắt to mày rậm.
Hoa Diễm rầm rì đứng dậy, không dám nói gì về vấn đề râu tóc, dù sao hắn cũng không thể đánh lại được Yến Côn, vì thế chuyển chủ đề: “Ta cảm thấy số vận hai ngày nay của ta không được may mắn cho lắm, luôn có tai bay vạ gió, Kỳ phu nhân, chỗ này của người phong thủy có tốt không vậy?”
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình?