Sau khi chạy về đến phòng, Giang Nguyễn dựa người vào cửa, trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hôm qua hắn đã nhìn thấy rồi, vậy chẳng phải hết thảy những việc....
Giang Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, nàng oán giận mà dậm chân, cái gì mà ôn nhuận nho nhã, hào hoa phong nhã, tất cả đều là mặt ngoài, bên trong... một lời khó nói hết.
Đến giờ cơm trưa, Li Nhi gọi hai ba lần, Giang Nguyễn chỉ nói không ăn, nàng không chịu ra khỏi phòng, Giang Nguyễn không ăn, Kỳ Diệp cũng ăn không vào, hắn lẳng lặng đứng ngoài cửa bồi nàng.
Yến Côn sợ hắn mệt nên xách một cái ghế con đến cho hắn, Kỳ Diệp nhìn cũng không thèm nhìn đến, Yến Côn thấy hắn không nhìn nên nghi ngờ giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, Kỳ Diệp lạnh lùng nói: "Bỏ tay của ngươi ra."
Yến Côn giật bắn mình, nhảy thẳng từ trên nhà gỗ xuống.
Hoa Diễm lặng lẽ cầm theo một cái ghế nhỏ ngồi gần chỗ phòng Kỳ Diệp, sau đó ôm chén cơm, vừa ăn vừa xem náo nhiệt, miệng cười sắp to đến tận mang tai rồi, từ khi quen biết Tam gia tới nay, hắn chỉ thấy Tam gia cho người khác ăn ủy khuất thôi chứ chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của Tam gia, đây chính là cảnh mà hắn đã mong ngóng nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, đây cũng coi như ước nguyện lúc sinh thời đã được như ý.
Hạ Vũ nhìn bộ dạng tiểu nhân cười đến đắc chí của Hoa Diễm thì không khỏi lắc đầu, hắn nhanh chóng đi tới nơi mà Kỳ Diệp không nhìn thấy để luyện võ, có một số người cứ không biết phân biệt nặng nhẹ, không nghĩ xem loại náo nhiệt nào có thể xem, loại nào không.
Giang Nguyễn ở trong phòng ngây người cả nửa ngày, lo nghĩ thật lâu cuối cùng lại biến thành bất an, tuy rằng trong lòng nàng có tức giận với hắn nhưng mà chỉ là nhất thời thôi vả lại còn nhanh hết nữa, đôi mắt hắn đã khỏi rồi, nàng rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, đôi mắt cứ thế mà tốt lên sao? Có bị tái phát không? Có lưu lại di chứng gì không?
Nhưng mà bảo nàng cứ bình thản nói chuyện với hắn như chưa từng xảy ra chuyện gì thì nàng không làm được, nàng vừa nhìn thẳng vào mặt hắn một cái thì đã hoảng hốt rồi, đôi mắt kia, đen nhưng vẫn sáng, trầm tĩnh như nước, như có thể nhìn thấu cả tâm của người đối diện, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng đã ở cùng hắn lâu rồi, tất nhiên cũng rất quen thuộc, nhưng mà bởi vì mắt hắn đã nhìn thấy nên hình như có gì đó không giống trước nữa, khi nàng gả cho hắn, hắn chưa từng biết nàng có bộ dạng như nào, nghĩ tới tình hình lúc đó, lại nghĩ đến chuyện trước khi hắn thành hôn với nàng đã biết nàng chính là thê tử chưa qua cửa của hắn năm đó, chuyện hắn thành hôn với nàng liệu có phải bởi vì nhiều nguyên nhân cho nên buộc phải vậy hay không?
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Nguyễn không khỏi sinh ra chút bực bội.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa mở toang cửa phòng ra, người ngoài cửa không ngờ là nàng sẽ mở cửa, cả hai không kịp đề phòng mà đối mặt với nhau.
Kỳ Diệp duỗi tay muốn đụng vào nàng: "A Nguyễn..."
Giang Nguyễn cuống quýt dời mắt đi, né tránh tay hắn, từ dưới cánh tay hắn duỗi ra chui ra ngoài, Kỳ Diệp bị bơ đứng yên tại chỗ.
Hoa Diễm thấy vậy thì không thèm cho mặt mũi cười to.
Giang Nguyễn kéo Hoa Diễm cười không ngừng được đi về phía phòng bếp, Kỳ Diệp nhìn bóng dáng hai người cầm tay nhau rời đi, con ngươi đen nhánh mị mị.
Hoa Diễm nói, mắt Kỳ Diệp tuy là đã nhìn thấy, theo lý thuyết mà nói thì cũng sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng mà thuốc thì vẫn phải uống, thi châm cũng phải tiếp tục thi, hơn nữa còn phải cẩn thận hơn so với trước khi chưa khỏi, không thể coi thường được, càng không thể tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh quá lâu, tóm lại là phải đặc biệt cẩn thận, không thể xem nhẹ được.
Sau nghi nghe xong, Giang Nguyễn mặc kệ những ầm ĩ nhỏ từ sáng đến giờ với Kỳ Diệp, từ trong bếp đi ra, Kỳ Diệp vẫn còn đứng trước nhà gỗ, nhìn về phía nàng, hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đen, màu tóc hắn cũng đen nhánh lung lay theo gió, đôi mắt đen kia lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Bước chân Giang Hồ hơi ngừng lại, trước đây hắn thường xuyên mặc y phục màu trắng hoặc xanh đá, khuôn mặt hắn tuấn nhã, cho nên khiến cho người khác cảm thấy hắn như một thư sinh, mà lúc này đây, hắn đứng ở đó, phía sau là rừng cây xanh rộng lớn, làm cho nàng sinh ra chút sợ hãi, dường như hắn như vậy mới chính là hắn.
"A Nguyễn." Giang Nguyễn cứ đứng ở đó, Kỳ Diệp cất bước đi tới gần nàng, sự xa cách quanh thân lập tức thu lại, ôn nhu phong tình nói: "Ta sai rồi."
Giang Nguyễn không nhịn được ngước mắt trừng hắn: "Tiên sinh cũng biết, thái độ mỗi lần nhận sai của chàng rất tốt, nhưng mỗi lần sai thì chàng cũng chỉ nhận sai thôi chứ đâu biết hối cải đâu."
"Có sao?" Kỳ Diệp hơi híp mắt lại, giả như đang suy nghĩ về chuyện đó.
Giang Nguyễn đối diện với mắt hắn là liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hoa thần y nói mắt chàng không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh quá lâu, không bằng chàng che mặt lại trước đi."
Kỳ Diệp không nghĩ mà nói luôn: "Không được." Vất vả lắm hắn mới thấy được nàng, lúc này chỉ hận không thể treo mắt mình lên trên người nàng giờ giờ khắc khắc, sao có thể che mặt đi được.
Giang Nguyễn không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng mà cũng biết nếu là nàng, tất nhiên cũng không hy vọng chính mình không nhìn thấy, vì thế cũng không bắt buộc: "Được rồi, ta cùng tiên sinh uống thuốc đi, chàng phải ở trong phòng dưỡng bệnh trước đã, nếu mà muốn ra ngoài thì ta phải đồng ý mới được, được không?"
"Được." Kỳ Diệp gật đầu thuận theo, nàng hiện giờ muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó, yêu cầu cỏn con như này hắn sao có thể cự tuyệt được.
*
Tuy rằng A Nguyễn đã chịu nói chuyện với hắn rồi nhưng mà Kỳ Diệp vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng đối xử với hắn hình như không còn thân mật như trước nữa, trước đây khi nàng thân mật với hắn sẽ mềm giọng gọi hắn 'tướng công', chỉ có lúc nào nói chuyện nghiêm trang nàng mới gọi hắn là 'tiên sinh' thôi, mà hai ngày nay, nàng chỉ gọi hắn 'tiên sinh', chưa gọi 'tướng công' lần nào.
Từ ngày đôi mắt hắn nhìn được, nàng vô thức thay đổi rồi, trước khi biết chuyện nàng không kiêng dè gì mà nhìn thẳng vào hắn rồi mỉm cười, mà hiện giờ đến liếc nhìn nàng cũng không liếc, mỗi lần nói chuyện với hắn nàng đều cúi đầu, không chỉ cúi đầu, khi nói chuyện cũng vội vàng nói vài câu sau đó im lặng, muốn nói cũng không biết nói từ đâu, nào giống như trước đây hai người họ lúc nào cũng ghé sát vào nhau nói mãi không hết chuyện.
Mà có một vấn đề lớn hơn đó là nàng không còn cởi thắt lưng trước mặt hắn nữa, lúc nào cũng che che giấu giấu, hai ngày nay khi tắm rửa nàng sẽ chạy sang phòng Li Nhi.
Còn nữa trước đây khi đi ngủ nàng sẽ chỉ mặc một chiếc yếm mỏng thôi, còn hiện giờ thì nàng mặc áσ ɭóŧ rồi, lại còn cách hắn thật xa nữa chứ, ở giữa hai người có khi còn chen được thêm một người nữa ấy.
Kỳ Diệp không kìm được mà thở dài một hơi, đây không biết là lần thứ mấy trong ngày hắn thở dài rồi.
Yến Côn đứng bên cạnh hắn, rót cho hắn một ly trà: "Chủ tử có tâm sự sao?"
Kỳ Diệp nhận ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, đột nhiên nói: "Tuyết thủy ngày đó A Nguyễn nhờ ngươi đào lên mới chỉ dùng có một lần, có lại mang theo đến đây không?"
Yến Côn lắc đầu: "Lúc rời đi vội vàng, mấy thứ này không nhớ đến nên không mang theo, nếu chủ tử muốn, đợi thêm một thời gian nữa thuộc hạ sẽ về cửa hàng tìm rồi mang tới cho người."
Kỳ Diệp lắc đầu: "Thôi bỏ đi, sau này rồi lại nói."
"Giỏi quá, giỏi quá." Ngoài sân truyền đến tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của Li Nhi, Yến Côn đi ra ngoài nhìn, cười nói: "Hạ Vũ đang luyện kiếm, Li Nhi cùng phu nhân đang ngồi xem ạ, trông có vẻ rất vui."
Kỳ Diệp đứng ngoài cửa trông ra, thấy Giang Nguyễn ghé sát người vào lan can, khóe mắt đuôi lông mày đầy ý cười, nàng còn tán thưởng một tiếng: "Thật lợi hại."
Hoa Diễm ngồi cạnh, bắt chéo chân: "Không phải ta bốc phét với ngươi đâu, là do bản thần y ta không thích tập võ thôi, nếu mà ta tập thì nhất định là lợi hại nhất luôn, Hạ Vũ, Yến Côn, A Đại, A Nhị đến A Tám Mươi Sáu gì đó, đều không phải là đối thủ của bản thần y."
Khó có lúc Giang Nguyễn biểu lộ biểu cảm khinh thường ra mặt như hôm nay, nàng liếc mắt quét hắn một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói không tin: "Ngươi à..."(Truyện được đăng tại wp @xzaaaaai)
Hoa Diễm bắt được ánh mắt nàng, thả chân xuống nhảy dựng: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi có cái biểu cảm gì đấy, ngươi đang khinh thường bản thần y ta đó hả?" Hoa Diễm cảm thấy bản thân đã phải chịu đả kích nặng nề, trước đó bọn Yến Côn không cho hắn mặt mũi, không chút lưu tình mà chế nhạo hắn, hắn không thèm để bụng, bởi vì còn có Giang Nguyễn.
Nàng chưa bao giờ khinh bỉ hắn, nàng luôn dùng một loại ánh mắt 'kính ngưỡng' để nhìn hắn, ngươi luôn 'kính trọng' hắn giờ đây lại nhìn hắn bằng ánh mắt giống như bọn Yến Côn đã nhìn hắn, hắn cảm thấy nội tâm mình bị tổn thương mãnh liệt.
Ánh mắt Giang Nguyễn lại rơi trên dáng người mạnh mẽ uyển chuyển của Hạ Vũ, thấy hắn vừa di chuyển kiếm là mấy đoá hoa ngoài vườn hoa tức khắc bay tán loạn, nàng cực kỳ kinh ngạc, cảm thán: "Đẹp quá, nhưng mà Hoa thần y không cần phải buồn, ngươi cùng tướng công ta đều là thư sinh văn nhược, tài năng thể hiện ở ngòi bút, rất có học thức, cho nên các ngươi cũng không kém."
Hoa Diễm há to miệng, đôi mắt chớp liên tục, hắn cảm thấy lời này cũng đâu phải khen hắn đâu...
Kỳ Diệp ở trong phòng đột nhiên nhàn nhạt nói: "Cũng lâu rồi không vận động chân tay, sao, có muốn so tài thử chút không?"
Yến Côn sửng sốt, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, gãi gãi đầu: "Chủ tử đang nói giỡn với thuộc hạ ạ?"
Kỳ Diệp xoay người nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì: "Người nhìn ta có giống như đang đùa với ngươi không?"
Yến Côn cười gượng hai tiếng: "Chủ tử, ngài cũng biết là thuộc hạ cùng lắm chỉ đỡ được mười chiêu..."
Kỳ Diệp xoay người đi ra ngoài: "Ngươi cùng Hạ Vũ cùng nhau lên."
Yến Côn trợn trắng mắt, cùng lên thì cũng chỉ là chuyện của hai mươi chiêu mà thôi, trước đây bọn hắn muốn chủ tử chỉ điểm cho vài chiêu thì chủ tử đều khinh thường không thèm để ý, hôm nay lại chủ động muốn lên, thế mà có phải là ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng Tây hay không.
Kỳ Diệp xuất hiện ở ngoài vườn hoa, làm Li Nhi kinh hô một tiếng, Giang Nguyễn cũng ngạc nhiên há to miệng, trong tay hắn cầm theo một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ vào Hạ Vũ, Hạ Vũ trầm mặc một lúc, rút kiếm lao về phía hắn.
Kỳ Diệp nhảy lên tránh sang một bên, thân hình di chuyển nhanh lúc ẩn lúc hiện quỷ mị trong vườn hoa, Hạ Vũ di chuyển chậm hơn so với hắn, chỉ qua vài chiêu đã bị hắn đánh lùi.
Giang Nguyễn không thể tin được mà nhìn chằm chằm màn này, tiên sinh nhà nàng vậy mà lại biết võ? Từ lúc quen biết đến giờ nàng vẫn luôn không biết.
Đúng lúc này, Yến Côn cầm theo đại đao tham gia, vì có Yến Côn tham chiến cho nên Hạ Vũ cũng bớt bị động phần nào, hai người nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, một trước một sau bắt đầu tấn công Kỳ Diệp.
Tim Giang Nguyễn nhảy dựng lên, nàng không nhịn được mà hô thành tiếng: "Cẩn thận..."
Thính giác của Kỳ Diệp cực tốt, nghe thấy nàng hô, khóe miệng hơi cong lên, không lùi mà trực tiếp đón lấy đường đao của Yến Côn, hắn ngắt một cành hoa đánh lên cổ tay Yến Côn, Yến Côn chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, đao trong tay rơi xuống đất, sau đó Kỳ Diệp di chuyển cực nhanh rời khỏi chỗ đó, kiếm của Hạ Vũ đang đâm tới hướng thẳng vào Yến Côn, Hạ Vũ cảm thấy không ổn, xoay người thu lại chiêu thức, vì quá gấp Hạ Vũ đáp đất lùi lại phía sau mấy bước mới đứng vững được.
Yến Côn cùng Hạ Vũ liếc nhìn nhau một cái sau đó cả hai xông lên tấn công lần nữa.
Cùng lúc đó có mấy người đang ẩn nấp trong rừng nhìn vào mà hâm mộ không thôi: "Ta nói này, chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, chủ tử khó có lúc chịu đánh một lần, sao có thể để tiện nghi cho Yến Côn cùng Hạ Vũ được, chúng ta cùng lên đi."
"Đây... Chuyện này không tốt lắm đâu..." Có người do dự nói.
"Có gì mà không tốt, đây là chuyện cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, ngươi còn nhớ lần cuối cùng chủ tử đánh với chúng ta là khi nào không?"
"Hình như là năm trước."
"Đúng rồi." Có người vỗ đùi: "Nếu mà không lên, ngươi phải chờ đến năm sau, nhưng mà năm sau thân phận của chủ tử chúng ta như nào còn chưa biết, ngươi cho rằng đến lúc đó chủ tử còn tự mình đứng ra chỉ bảo ngươi nữa à?"
Trong rừng rơi vào trầm mặc, một lúc sau trong đó đột nhiên lao ra bảy tám người, trường kiếm sáng loáng lao về phía Kỳ Diệp.
Giang Nguyễn giật mình hoảng hốt, vừa muốn đi lên nhắc nhở Kỳ Diệp thì Hoa Diễm vội nói: "Đừng vội, đừng vội, đều là người nhà, người nhà..."
Giang Nguyễn nhìn bộ dạng không có chút lo lắng nào của Hoa Diễm, quay qua nhìn mấy người vừa xuất hiện, thấy bọn họ không giống như là sát thủ, lúc này mới yên tâm.
Kỳ Diệp nhìn bảy tám người vừa xuất hiện, nhíu chặt mày, vừa đỡ kiếm vừa lạnh lùng nói: "Các ngươi ra đây làm cái gì?"
Trên mặt những người này ai ai cũng hưng phấn, nào còn bận tâm thân phận chủ tớ, chỉ muốn đánh một trận thật đã, sau khi xong chủ tử muốn phát thế nào mà chẳng được, vì vậy không nói lời nào mà cứ xông lên.
Mới bắt đầu, Kỳ Diệp còn chiếm ưu thế, nhưng càng về sau sức lực càng yếu, cho dù võ công của hắn có tốt thì cũng không thể một mình mà đấu lại với nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả còn là tinh anh mà hắn tự mình dạy dỗ ra, sao có thể thắng được?
Hạ Vũ càng đánh càng cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ thu kiếm lùi ra ngoài.
Chiêu cuối cùng, bảy tám người hợp lực lại ép Kỳ Diệp rơi kiếm, cả đám người hưng phấn không sao biểu lộ hết ra được, tuy rằng nhiều người như vậy mới thắng được một người, nhưng mà có thể thắng được chủ tử nhà họ như thế này, thì quản hắn một đánh mười hay mười đánh một làm gì chứ.
"Chủ tử, thế nào?" Có người hi hi tranh công nói.
Kỳ Diệp xụ mặt, con ngươi đen như mực liếc nhìn một lượt, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Mọi người ngây ngô nhìn nhau, chủ tử không nhỏ mọn như vậy chứ, trước đây cũng đâu phải chưa xảy ra trường hợp một đám người xông vào đánh hắn đâu, khi đó hắn còn tán thưởng bọn họ nữa mà, sao hôm nay lại như vậy, hình như còn không vừa ý nữa? Sao vậy?