Giang Nguyễn nhìn 'tiểu' công tử phong độ nhẹ nhàng trước mặt, không khỏi cười: "Chớ nói bậy, ngươi bất quá chỉ là một hài tử."
"Hài tử gì chứ, ngươi nhìn xem bao nhiêu nam tử ở tuổi của ta đã cưới mấy phòng thê thiếp rồi, ta như này sao còn là hài tử?" Đối với danh xưng hài tử này Diệp Chu Dật không hài lòng cho được: "Ta không chê người lớn hơn ta mấy tuổi thì thôi, gả cho ta so với gả cho mấy thôn phu quê mùa không phải là tốt hơn hay sao?"
Nói xong, Diệp Chu Dật chớp mắt nhìn nàng: "Ngươi xem, năm đó ngươi không màng tánh mạng cứu ta, ta vốn nên lấy thân báo đáp, huống chi, nương ta cũng rất thích ngươi, ngươi gả đến nhà chúng ta, ta để ngươi làm chính thê, tức chết mấy người phủ Lộ Quốc Công kia đi." Phủ Lộ Quốc Công cùng phủ Định Quốc Công từ trước tới nay đều là đối thủ một mất một còn, hiện giờ phủ Lộ Quốc Công đang lúc đắc thế, đứng trước mặt cha Định Quốc Công của Diệp Chu Dật luôn bày bộ dạng ta cao hơn ngươi, nếu không phải Giang Nguyễn có ơn cứu mạng hắn, người Giang gia, nhìn một cái hắn cũng thấy chướng mắt.
Giang Nguyễn khẽ cười, năm đó nàng nhảy xuống làn nước lạnh như băng để cứu một đứa nhóc nhỏ lên, à một đứa nhóc đã lớn lên, giờ đứa bé kia đang đứng đây nói muốn cưới nàng, Giang Nguyễn nhón mũi chân đứa tay vỗ vỗ đầu hắn, chỉ coi như hắn đang nói giỡn, trong lòng có chút cảm động: "Cảm ơn ngươi, Chu Dật." Giang Nguyễn có vô số người thân, từ Tổ phụ nàng đến cha nàng, đến huynh đệ tỷ muội nàng, nhưng lại không có một ai quan tâm nàng, ngoài trừ nương và muội muội, người thật sự quan tâm đối đãi chân thành với nàng lại là con trai độc nhất Định Quốc Công - Điệp Chu Dật đối thủ một mất một còn của Lộ Quốc Công phủ, chuyện này nói ra thật là châm chọc.
Sau khi nàng từ Kinh Châu trở về, một nữ nhân mang theo một nha hoàn, có thể nói đây là bước đi gian khó, tại thời điểm mà nàng chật vật nhất, chính Diệp Chu Dật đã âm thầm giúp nàng thu xếp, giúp nàng có nơi ăn chỗ ở, giúp nàng vượt qua cửu ải khó khăn, không ngại thân phận, giúp nàng mở cửa hàng son phấn, đến lúc đó nàng mới được tính là có ngày tháng an ổn.
Diệp Chu Dật thấy nàng không tin, gõ đầu nàng một cái, ghét bỏ nói: "Ngươi có phải bị ngốc hay không, ngươi gả cho ta, sau này nếu người có nam tử mà mình ái mộ, ta sẽ để cho ngươi đi, ta có nữ tử mình ái mộ thì cưới về làm thiếp thất trước, chờ đến khi gả ngươi đi rồi, ta lại phù chính cho nàng là được, ta coi ngươi như tỷ tỷ đương thân, sẽ không thất thân với ngươi, ta cũng không nghĩ sẽ có tình cảm không thuần khiết gì với ngươi, ngươi chớ có nghĩ nhiều." Diệp Chu Dật hai tay ôm ngược lùi về sau một bước, trưng ra điệu bộ sợ hãi.
Giang Nguyễn lắc đầu bật cười: "Ngươi lớn như vậy rồi, tính tình vẫn trẻ con."
Diệp Chu Dật rời đi, trong lòng Giang Nguyễn thật sự có tính toán đến đề nghị hoang đường vừa rồi, gả cho Diệp Chu Dật, đây cũng có thể xem là một biện pháp, tuy rằng là hạ sách, nhưng mà lúc này cô không có thượng sách gì!!!
Giang Nguyễn nâng má nhìn chằm chằm mành vải ngoài nội đường đến xuất thần, tay vô thức vuốt ngọc bội trong ngực, nếu như vậy thật thì, cửa hàng son phấn này sẽ để lại cho hắn, tóm lại hắn cũng cần phải có nơi ăn chốn ở, miệng ngọc bội này mua mười cái cửa hàng cũng dư dả, ngày sau sợ là sẽ khó gặp lại.
Giang Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, hốc mắt lập tức đỏ lên, vùi đầu vào cánh tay cắn chặt môi dưới.
"Cái thứ đàn bà lắm mồm, ngươi mà nói bậy ta rạch mặt ra." Ngoài cửa hàng đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào.
"Ta nói có gì sai sao? Ngươi cùng tiểu thư nhà ngươi giống nhau cả thôi, đều là thứ hồ li tinh, mỗi ngày xoè lông hoa hoè câu dẫn nam nhân." Một nữ nhân lớn giọng nói, thanh âm rõ ràng truyền vào trong cửa hàng.
"Ngươi, ngươi, ngươi nói ai câu dẫn nam nhân, ngươi đừng có mà trốn, ngươi lại đây, lại đây..."
Đây là giọng nói tức muốn hộc máu của Li Nhi, Giang Nguyễn nhíu chặt mày lại, cuống quýt đứng dậy đi ra ngoài, thấy cách đây không xa Li Nhi đang đánh nhau với người khác, mấy tiểu thương thường xuyên bày sạp bán hàng gần đó thì ra sức tách hai người họ.
"Li Nhi..." Giang Nguyễn cuống quýt chạy tới, kéo Li Nhi vào lòng, nương tử Trịnh gia bán đậu hũ đầu phố cũng bị người khác kéo ra, tóc tai rối mù, trên mặt còn có mấy vết móng tay cào vào, nàng ta nổi giận đùng đùng muốn lao lên đánh Li Nhi: "Đồ đ*, ngươi lại đây cho ta..."
Giang Nguyễn lỗi Li Nhi lùi về phía sau, Li Nhi cũng chật vật, trên tay bị cào cho bị thương mấy chỗ, ánh mắt đen lại, Giang Nguyên kéo nàng vào trong ngực nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Li Nhi?" Hằng ngày tuy tính tình Li Nhi nóng nảy, nhưng không phải là nha đầu không hiểu chuyện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ khiêu khích người khác.
"Xảy ra chuyện gì? Những lời này Lâm gia nương tử hỏi rất hay." Li Nhi còn chưa trả lời, nương tử Trịnh gia đã cười lạnh hai tiếng nói, quẳng đôi tay đang kéo nàng ta ra: "Ta chẳng qua chỉ nói phiếm vài câu với người khác mà thôi, nha hoàn này của người không nói lời nào đã nhào lên đánh ta, quả nhiên là loại không cha không mẹ có khác, một chút giáo dưỡng cũng không có."
"Ngươi mới không có giáo dưỡng." Li Nhi tròn mắt trường nàng ta: "Người có giáo dưỡng sẽ không bao giờ nói ra nói vào sau lưng người khác, thứ đàn bà đanh đá không có học."
"Ngươi nói ai là thứ đàn bà đanh đá không có học hả?" Trịnh gia nương tử chỉ vào Li Nhi, tay run run: "Ta không chỉ dám đàm tiếu sau lưng mà ta còn dám nói trước mặt tiểu thư nhà ngươi nữa này, nuôi nam nhân ở trong nhà, còn không cho phép người ta nói sao hả? Cả ngày õng ẹo làm dáng câu dân nam nhân, không biết xấu hổ, ta phi.."
Sắc mặt Giang Nguyễn trắng nhợt, lửa giận của Li Nhi lại bùng lên, giãy giụa nhào qua chỗ Trịnh gia nương tử: "Tiểu thư, người đừng cản em, để em xé rách miệng mụ ta ra..."
Giang Nguyễn dùng sức ôm lấy cô nàng, cao giọng: "Được rồi."
Li Nhi ngừng lại, uy khất nhìn Giang Nguyễn, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Giang Nguyễn tức khắc đau lòng, vội sờ đầu nàng, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, được rồi, dù gì cũng không thể chó nó cắn người một phát, ngươi cũng học theo chó cắn lại nó một cái chứ, như vậy bẩn lắm!"
Dung Hoàn đang muốn đi ra ngoài giúp các nàng một tay, nghe vậy khoé miệng giật giật, Lâm phu nhân này ngày thường dịu dàng, nói chuyện không có một chút úp mở, giờ lại...
Trịnh gia nương tử sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, thấy không phục, nếu không phải có người giữ chặt nàng ta lại thì nàng ta đã nhào lên rồi, miệng mắng hùng hùng hổ hổ, cái gì mà Giang Nguyễn giấu nam nhân trong nhà, cái gì mà mấy lời không có ý với ai đều là mấy lời nói nhảm.
Mọi người nhìn về phía Giang Nguyễn với đủ loại ánh mắt, tất cả đều nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, những lời này hiển nhiên không chỉ có mình Trịnh gia nương tử truyền ra.
Giang Nguyễn cắn môi, mặt lúc xanh lúc đỏ, có gắng trấn định kéo Li Nhi đang không phục muốn nhào lên vào trong cửa hàng, đúng lúc này, Trịnh gia nương tử kia đột nhiên 'a' một tiếng dừng miệng, sau đó nức nở oà khóc.
Giang Nguyễn cùng Li Nhi tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Trịnh gia nương tử ôm cổ thống khổ ngồi xổm trên đất 'a a' kêu, một viên đá xanh có kích tựa tựa viên bi mắc trong cổ họng nàng ta, nuốt không nuốt được, nhổ cũng không ra, Giang Nguyễn cùng Li Nhi nhìn nhau hoảng sợ, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?
Mọi người chung quanh thấy viên đá kia không biết từ chỗ nào bay vào cổ họng Trịnh gia nương tử thì đều kinh hãi, đến khi ổn định tinh thần thì đi lên giúp nàng ta lấy ra, nhưng dù làm thế nào cũng không thể lấy viên đá kia ra được.
Có mấy tiểu tức phụ tụ tập ở bên cạnh cắn hạt dưa xem náo nhiệt, ai bảo Trịnh gia nương tử kia thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, không tích khẩu đức, các nàng không quan tâm ai làm chuyện này, có người giáo huấn nàng ta, cả nhà đều vui vẻ.
Nhưng đến khi hơi thở của Trịnh gia nương tử ngày một yếu đi, mắt mũi trợn trong trắng bệch thì mọi người mới cuống cuồng lên, có người hét to đi tìm đại phu, có người hết to đi tìm đạo sĩ, ngay lập tức cả đám người loạn cả lên.
Ngay lúc đó, Dung Hoàn tách đám người chậm rãi đi đến, cả đám người mắng hắn một đứa trẻ vào đây làm gì, Dung Hoàn đạm nhiên tiến lên đánh một chưởng vào sau lưng Trịnh gia nương tử, viên đá 'tạch' bay ra khỏi họng nàng ta, lăn vài vòng dừng lại trên đường, trên viên đá còn dính chút nước miếng của Trịnh gia nương tử.
Trịnh gia nương tử nhìn như mới được vớt lên từ trong nước, cả người ướt đẫm mồ hôi xụi lơ ngã trên đất, lần này, vừa bị doạ cho kinh sợ vừa bị Dung Hoàn dùng một phần lực đánh cho một chưởng, như mất nửa cái mạng, nằm liệt trên mặt đất không sao dậy nổi, cuối cùng được người ta khiêng về nhà.
Mấy tiểu tức phụ kia không cắn hạt dưa nữa, nhỏ giọng thì thầm: "Lâm gia goá phụ này đúng là mang điềm xấu, còn chưa gả qua đã khắc chết cả nhà tướng công, nay Trịnh gia nương tử mới nói nàng ta có vài câu đã bị hành thành ra như thế, à còn có tên bán thịt heo đầu phố nữa, nghe nói hắn thường xuyên nửa đêm đến quấy rối Lâm goá phụ, nhưng đến hôm qua không biết bị ai trùm bao tải đánh cho một trận, giờ vẫn chưa cử động được."
"Nhưng mà, lần này Trịnh gia nương tử nói cũng không sai, nàng ta thật sự có nuôi nam nhân danh tính không rõ trong nhà, bản thân không biết e thẹn, còn sợ người khác nói?"
"Hừ, đừng nói nữa, ngươi không thấy kết cục của Trịnh gia nương tử hả, chẳng lẽ ngươi cũng muốn có viên đá bay vào họng mình?"
......