"Ta nhớ rằng ta đã từng gặp ngươi rồi, ngươi chính là thư sinh mù đoán mệnh ở ngoài cửa hàng son phấn của Nhị tỷ.
" Giang Tĩnh Vân hô lên.
Giang Nhị phu nhân sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, hoa văn được thêu trên y phục của nam tử kia hoa văn của long bào, trong cung này ai dám mặc nó?
Giang Nhị phu nhân duỗi tay kéo Giang Tĩnh Vân, giọng nói run rẩy: "Vân Nhi, quỳ xuống, đó là Hoàng Thượng.
"
"Hoàng Thượng?" Giang Tĩnh Vân ngẩn ra, nàng ta ngơ ngác quỳ xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Kỳ Diệp, làm như không sao hiểu được: "Ngươi thật sự là Hoàng Thượng?" Hắn chẳng qua chỉ là người đoán mệnh, sao lại biến thành Hoàng Thượng được?
"Lớn mật.
" Trong tay Thôi Thuyền cầm hai cành hoa mai đi tới, lạnh giọng quát lớn: "Dám không coi Hoàng Thượng ra gì, không muốn sống nữa sao?"
"Hoàng Thượng thứ tội, tiểu nữ tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nó đã nói sai rồi, mong Hoàng Thượng thứ tội.
" Giang Nhị phu nhân lạnh cả người, lôi kéo Giang Tĩnh Vân: "Mau, mau thỉnh tội với Hoàng Thượng, mau lên.
"
Kỳ Diệp xua tay với Thôi Thuyền, giọng nói không nghe ra hỉ nộ: "Không sao, ngươi chắc là Lộ Quốc Công Nhị phu nhân, bình thân đi.
"
Giang Tĩnh Vân không thấy sợ Kỳ Diệp, ngày đó ở ngoài cửa hàng son phấn, tính cách hắn ôn nhuận thoạt nhìn cũng tốt tính, lúc này cũng khách khí với nàng ta cùng nương, điều này càng làm nàng ta cảm thấy khó tin.
"Mắt của ngươi đã khỏi rồi sao?" Giang Tĩnh Vân nhìn đôi mắt có thần thái của Kỳ Diệp, lúc trước sao nàng ta lại không cảm thấy đôi mắt của hắn đẹp như vậy.
Kỳ Diệp liếc mắt nhìn nàng ta, hắn có chút ấn tượng đối với giọng nói này, hoá ra là tiểu thư Giang gia ngày đó ngoài cửa hàng son phấn nói hắn là kẻ lừa đảo.
Kỳ Diệp nhàn nhạt dời mắt đi quay qua nhìn Giang gia Nhị phu nhân: "Các ngươi vừa từ cung Hoàng Hậu ra?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần phụ vừa mới tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, trưởng bối trong nhà rất nhớ mong nương nương.
" Giang gia Nhị phu nhân nơm nớp lo sợ nói.
"Ừ.
" Kỳ Diệp gật đầu: "Sau khi tiến cung Hoàng Hậu nương nương cũng chưa về Lộ Quốc Công phủ lần nào, chờ sau khi ở cữ xong, Trẫm sẽ đưa Hoàng Hậu về mẫu gia thăm mọi người, mọi người là thân thích, vẫn nên qua lại nhiều chút.
"
Giang gia Nhị phu nhân không nhịn được mà lặng lẽ nhìn Hoàng Đế, Hoàng Đế này cũng thật ôn hoà, nhưng nếu như thật sự ôn hoà thì sao có thể ngồi được lên vị trí này? Giang gia Nhị phu nhân nghĩ vậy thì không khỏi rùng mình.
"Các ngươi đang định đi tới chỗ Hoàng Tổ mẫu đúng không, mau đi đi.
" Kỳ Diệp cầm lấy hoa mai trong tay Thôi Thuyền, xoay người rời đi.
Giang Tĩnh Vân nhìn bóng lưng hắn nói: "Nương, hắn là Hoàng Thượng sao, hoá ra người mà ngày đó Nhị tỷ gả chính là hắn!"
Giang Nhị phu nhân nhìn bộ dạng hồn nhiên của nữ nhi nhà mình, trong lòng càng thêm sợ hãi, Lộ Quốc Công cố ý để Vân Nhi vào cung, nhưng tính tình này của nàng ta sao có thể tranh được với Giang Nguyễn?
Đi được một đoạn, Thôi Thuyền nhìn bóng dáng đã đi xa của hai người kia, lúc này mới nói: "Đối với Lộ Quốc Công phủ hình như Hoàng Thượng phá lệ khai ân.
"
"Khai ân?" Kỳ Diệp liếc ông ta: "Thôi công công, lời này của ngươi dường như có ẩn ý.
"
"Không dám, không dám.
" Thôi Thuyền vội khom lưng.
"Công công là đồ đệ của nghĩa phụ, nói chuyện với Trẫm không cần khẩn trương như vậy làm gì, có gì cứ nói thẳng.
"
Thôi Thuyền yên lặng một lát mới nói: "Bệ Hạ, Tứ tiểu thư của Lộ Quốc Công phủ tuy rằng có chút dung mạo, nhưng mà không thích hợp để tiến cung.
" Hoàng Thượng đang tuổi trai tráng, hậu cung lại không có nữ nhân nào, muốn đưa thêm người vào hậu cung cũng là chuyện bình thường, chỉ là Lộ Quốc Công phủ có liên hệ quá sâu với phế Thái Tử, Thái Hoàng Thái Hậu lại còn có bất mãn với Hoàng Thượng, ông ta sợ Hoàng Đế bị sắc đẹp làm mê mẩn thần trí, nếu không sao vừa rồi lại khách khí như thế?
Kỳ Diệp nghe vậy thì nhướng mày.
Thôi Thuyền vội quỳ xuống: "Nô tài đã quá phận.
"
Kỳ Diệp đích thân đỡ ông ta lên: "Tâm tư công công trong sáng, chẳng lẽ không đoán được suy nghĩ trong lòng Trẫm hay sao?"
Thôi Thuyền thở dài trong lòng, bao nhiêu bậc Đế Vương từng chăm chỉ chăm lo việc nước, tạo dựng cơ đồ nhưng cuối cùng lại bị hủy trên tay một nữ nhân, hồng nhan hoạ thủy, các tiền lệ từ xưa không ít chút nào.
Thôi Thuyền đoán không ra tâm tư của Kỳ Diệp, nhưng Kỳ Diệp lại nhìn thấu được suy đoán tâm tư của Thôi Thuyền, hắn cất bước đi về phía trước, nhìn hoa mai trong tay, khoé miệng cong lên: "Công công cảm thấy một triều đại sẽ có được mấy nữ tử hồng nhan hoạ thủy xuất hiện?"
Nữ tử hồng nhan họa thủy?
Một người còn chưa đủ sao?
Còn muốn mấy người?
Thôi Thuyền đầu đầy mồ hôi, Hoàng Thượng không giống như người sẽ trầm mê sắc đẹp, nhưng sao lại đột nhiên hỏi như thế?
Mắt thấy Mính Tụy cung đã ở ngay trước mặt, tâm tình Kỳ Diệp càng thêm tốt: "Nếu thật sự có hồng nhan họa thủy, vậy Trẫm cảm thấy Hoàng Hậu có thể đảm đương được, không những đảm đương được mà còn dư.
" Kỳ Diệp bước vào Mính Tụy cung.
Thôi Thuyền đứng đó suy nghĩ thật lâu mới hoảng hốt hiểu ra, hồng nhan họa thủy trong lời Hoàng Thượng chính là Hoàng Hậu nương nương?
Kỳ Diệp bước vào Mính Tụy cung thì thấy mọi người đều nhẹ tay nhẹ chân, Nguyệt Cốc hành lễ với hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng Hậu nương nương cùng tiểu công chúa đã ngủ rồi ạ.
"
Kỳ Diệp gật đầu, đứng ở một bên cho khí lạnh trên người tan hết rồi mới bước vào nội điện, vào tới nơi hắn trông thấy Giang Nguyễn ôm con nằm ngủ trên giường.
Kỳ Diệp cắm hoa mai vào trong bình, đặt ở vị trí dễ thấy, sau đó xoay người đi đến mép giường hôn nhẹ lên trán Giang Nguyễn, Giang Nguyễn trong lúc mơ màng ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ừm một tiếng tướng công, hướng mặt tới gần hắn cọ cọ nhưng không tỉnh.
Kỳ Diệp dựa vào giường nhìn hai người bọn họ ngủ một lúc lâu cũng không khỏi ngáp một cái, hắn cúi người cởi giày, xốc chăn nằm xuống ôm Giang Nguyễn nhắm mắt lại.
Một nhà ba người họ ngủ một giấc tới tận khi mặt trời lặn, mãi tới khi hài tử khóc lên thì hai người mới tỉnh, cung nữ tiến vào châm đèn, Nguyệt Cốc đi tới bế tiểu công chúa lên, xốc tã nhìn nhìn, thấy sạch sẽ: "Chắc là đói bụng, ngủ cả chiều rồi.
"
Nguyệt Cốc đặt hài tử lên trên giường, Giang Nguyễn nghiêng người xốc y phục lên, vừa xốc xong nàng xoay người nhìn về người phía sau: "Thần thiếp muốn cho con bú, Bệ Hạ còn tính ngồi đây đến bao giờ?"
Kỳ Diệp nghiêng người chống đầu nhìn nàng, vẻ mặt vô tội: "Đây là tẩm cung của Trẫm, Trẫm phải đi đâu đây?"
Mấy cung nữ bên cạnh nhấp miệng cười, Nguyệt Cốc trừng mắt nhìn các nàng, vẫy tay để các nàng theo bà ra ngoài.
Giang Nguyễn đỏ mặt, vén y phục lên cho tiểu công chúa bú sữa, Kỳ Diệp tò mò ngó qua, Giang Nguyễn cắn môi đẩy hắn: "Tướng công làm cái gì vậy?"
Kỳ Diệp tựa đầu vào gần cổ nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, nhìn cái miệng nhỏ ghé vào ngực nàng hút chùn chụt, hắn duỗi tay chọc vào má con, Giang Nguyễn vỗ tay hắn: "Không được chọc má con, dễ chảy nước miếng.
"
"Ai nói?" Kỳ Diệp nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
"Mọi người trên phố Trường Thanh ai cũng nói như vậy.
"
"Trẫm là Hoàng Thượng, không sợ.
" Nói xong lại chọc chọc mấy cái, mềm mềm mịn mịn, cảm giác rất tốt.
Giang Nguyễn lại đánh tay hắn, chảy nước miếng hay không thì có liên quan gì tới việc hắn làm Hoàng Thượng?
Hắn chọc một cái, nàng đánh một cái, hắn lại chọc, nàng lại đánh, hai người cứ giống như mấy đứa trẻ, cuối cùng không nhịn được mà cười rộ lên.
Giang Nguyễn dựa người vào trong lòng hắn, hài tử dựa vào lòng nàng nhắm mắt uống sữa, có mùi hương nhẹ nhàng lan đến, Giang Nguyễn nhìn hoa mai trên bàn: "Hoa mai lại nở rồi sao?"
"Chưa, chắc là phải đợi thêm một trận tuyết lớn nữa, ta tìm mãi trong vườn mới tìm được hai cành nở, có thích không?" Kỳ Diệp vuốt ve cằm nàng, quanh hơi thở là mùi hoa cùng mùi sữa, khiến người ta trầm mê.
"Thích.
" Giang Nguyễn ngửa đầu hôn lên cằm hắn, bị râu của hắn cạ vào co rúm lại.
Kỳ Diệp cười khẽ ra tiếng, ngón tay lưu luyến vuốt đôi môi mềm mại của nàng: "Đau à?"
Giang Nguyễn giơ tay sờ cằm hắn, có chút ghét bỏ quay đầu đi: "Ngứa.
"
Kỳ Diệp không cho nàng trốn, dùng cằm cọ đi cọ lại lên mặt nàng, Giang Nguyễn vừa tránh vừa cười: "Bệ, Bệ Hạ!.
ngứa! ngứa! "
Hai người lại chơi đùa đến hăng say, mãi đến khi phía dưới truyền đến tiếng khóc lớn, hai người mới nhớ ra còn có con ở đây, Giang Nguyễn vội bế nhóc con lên dỗ dành: "Ngoan, ngoan, đều tại Phụ Hoàng con, lớn thế rồi mà cứ như trẻ con vậy.
"
Kỳ Diệp tự biết mình đuối lý, hắn cũng thò mặt lại gần, ôn nhu dỗ dành: "Nào, để Phụ Hoàng ôm một cái.
"
Kỳ Diệp nhận lấy bé, hài tử không khóc nữa, bé con nhắm mắt nhưng chân thì phành phạch phành phạch đạp không ngừng, hình như có gì đó khó chịu.
"Làm sao đấy? Bà vú đâu?" Kỳ Diệp cao giọng kêu.
Nguyệt Cốc cùng hai bà vú tiến vào, nhận lấy hài tử nhìn nhìn, lần này là do nước tiểu.
Sau khi thay tã bé con không còn khó chịu nữa, nhưng vẫn rầm rì, bé không khóc không nháo chỉ cứ đạp chân, tay nhỏ giơ lên, mắt nhắm nhưng không ngủ.
Giang Nguyễn ôm qua ôm lại thật lâu, bé con vẫn đạp đạp, nàng không khỏi cảm thấy sốt ruột: "Có phải con không khoẻ ở đâu không, nếu không thì gọi Hoa thần y tới đây xem đi?"
Kỳ Diệp đáp lời, còn chưa kịp truyền người, Li Nhi đã tiến vào: "Bệ Hạ, nương nương, Hoàn Nhi công tử tới, muốn gặp tiểu công chúa.
"
Kỳ Diệp thuận tay kéo thêm áo choàng phủ thêm cho Giang Nguyễn, đắp lại chăn, xong rồi mới nói: "Bảo nó vào đi, bảo Yến Côn đi truyền Hoa Diễm nữa.
"
Li Nhi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau Dung Hoàn đã tới, cậu đứng ở cửa điện hành lễ, không lập tức bước vào trong, dù sao đây cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, cậu đi vào thì không thích hợp lắm.
"Tam thúc, ta nghe nói tiểu công chúa khóc nháo?" Dung Hoàn thăm dò nhìn vào bên trong.
Nguyệt Cốc ôm hài tử đi qua đi lại trong điện, hừ hừ dỗ tiểu công chúa, nhưng lại không hiệu quả, người thì nhỏ nhỏ, mà lực thì không nhỏ chút nào, chân ngắn nhỏ đạp đạp liên hồi, nếu không phải Nguyệt Cốc ôm vững thì đã ngã rồi.
Dung Hoàn đi lên phía trước hai bước, đi tới bên người Nguyệt Cốc, nhìn tiểu công chúa nhắm mắt làm ầm ĩ, không tự chủ được duỗi tay ra nhận.
Vừa nằm vào lòng Dung Hoàn, nhóc con lập tức an tĩnh, cái miệng nhỏ ngậm lấy ngón tay mình nhắm mắt ngủ ngon lành.
Dung Hoàn cong khóe miệng cười tươi: "Ngoan quá "
Kỳ Diệp: “! ! ”
Giang Nguyễn: “! ! ”.