HÀO MÔN KINH MỘNG III: ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU

Dường như đâu đâu cũng rộn ràng niềm vui, ngay cả không khí cũng tỏa lan một mùi hương ngọt ngào. Chỉ có nơi ở của Diệp Ngọc là an tĩnh vô cùng.

Từ khi rời khỏi nhà họ Diệp, so với cuộc sống nhung lụa trước đây, Diệp Ngọc của bây giờ bình dị hơn rất nhiều. Tuy rằng cô vẫn là cổ đông của nhà họ Diệp, trong tay vẫn nắm giữ một số cổ phần của Tinh Thạch, cho dù không làm gì thì cũng lấy được không ít lợi tức, nhưng cô vẫn cùng với Khúc Nghệ mở một cửa hàng bánh gato ở trung tâm thương mại quốc tế Thiên Giới. Đó là một cửa hàng rất xinh xắn, phù hợp với yêu cầu của các thành phần khách hàng thời thượng hay lãnh đạo qua lại.

Khúc Nghệ chẳng khấm khá gì. Toàn bộ tiền mở cửa hàng bánh đều do Diệp Ngọc bỏ ra. Cô phải bán một phần bất động sản trong tay mình mới mở được cửa hàng này. Vì nó là do cô mua về chứ không phải thuê lại của người ta. Vì chuyện này, Nguyễn Tuyết Mạn tức suýt hộc máu. Còn Diệp Ngọc và Khúc Nghệ chỉ dồn tâm tư vào việc làm sao để quản lý cửa hàng bánh gato này.

Hai người họ dường như đoạn tuyệt với bên ngoài, không tham gia bất kỳ sự kiện và hoạt động nào của nhà họ Diệp. Bao gồm cả… đám cưới.

Chỉ có điều những lời Nguyễn Tuyết Mạn nói hôm trước, vẫn còn khiến Khúc Nghệ nhức nhối trong lòng. Hôm nay là đám cưới của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, Diệp Ngọc vẫn thản nhiên như không. Cô vẫn bận rộn trong cửa hàng. Khi công việc xông xuôi, hai người trở về nhà, cuối cùng Khúc Nghệ không nhịn được phải nói một câu: “Hôm nay bác gái gọi điện tới cửa hàng. Lúc ấy em không đi đưa bánh rồi.”

Diệp Ngọc khẽ gật đầu: “Chắc là bảo em tới dự đám cưới. Anh cũng biết là tới bây giờ mẹ em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Niên Bách Ngạn yêu Tố Diệp mà. Đám cưới này bà xuất hiện thì không có tác dụng gì nhưng nếu em tới tham gia ít nhất cũng cho người ngoài biết, vẫn có người phản đối hôn lễ.”

Khúc Nghệ thở dài.

“Nhưng mẹ em quên mất hai điểm.” Diệp Ngọc ngồi lên sofa, xoa xoa cánh tay: “Thứ nhất, em và Niên Bách Ngạn chỉ kết hôn giả, đây là chuyện mọi người đều đã biết rõ. Thứ hai, với địa vị ngày hôm nay của Niên Bách Ngạn, cho dù em có tới đó đi chăng nữa, anh ta vẫn có bản lĩnh khiến cánh nhà báo đồng lòng một lời. Nghe nói anh ta bỏ ra không ít tâm sức cho đám cưới này, thế nên chắc chắn không ngại quăng cho đám nhà báo mấy hợp đồng quảng cáo.”

“Kể cũng phải!” Khúc Nghệ suy nghĩ rồi gật đầu.

Bây giờ ở trong Tinh Thạch, ngoài mặt Diệp Uyên vẫn là chủ tịch, nhưng thực tế thì sao? Có nguồn tin tiết lộ Diệp Uyên đã quay về công ty hàng không làm việc rồi, còn tất cả các công việc và quản lý, vận hành từ trên xuống dưới trong Tinh Thạch đều do một tay Niên Bách Ngạn nắm giữ. Anh ta đã không còn là người đứng dưới một người, đứng trên vạn người nữa. Như hiện nay, ngoài các mác tổng giám đốc vẫn còn đang giữ, anh ta đã sớm ngồi vững vị trí chủ tịch rồi.

Còn thế lực của nhà họ Diệp trong Tinh Thạch giờ như cái cây khô bị mưa thu quật đổ, tàn lụi thê thảm.

Nghĩ tới đây, Khúc Nghệ cảm thấy rất buồn. Cô ấy nhìn Diệp Ngọc nói: “Đều là lỗi của tôi, tại tôi liên lụy tới em!”

Diệp Ngọc không ngờ Khúc Nghệ lại nói vậy, mỉm cười đáp: “Anh nói linh tinh cái gì thế? Anh đâu có liên lụy tới em?”

“Nếu như không có tôi, em cũng không phải kết hôn giả với Niên Bách Ngạn, có lẽ bây giờ em vẫn được ở trong nhà họ Diệp, làm một cô chủ được ăn sung mặc sướng. Nếu không có tôi, em cũng không phải tới cầu xin Niên Bách Ngạn, cũng không để mất đi một phần cổ phần của Tinh Thạch. Nếu không vì tôi, em cũng không phải chịu sự khinh rẻ của người đời. Cả bây giờ nữa, em cũng không cần tự mở cửa hàng bánh, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm. Đường đường là một thiên kim tiểu thư lại phải đi giao hàng…”

Khúc Nghệ càng nói tâm trạng càng tụt dốc.

Diệp Ngọc nghe thấy vậy, khó xử trả lời: “Anh đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình được không? Tất cả, tất cả những chuyện này đều là sự lựa chọn của em. Em không bao giờ hối hận. Có lẽ những chuyện trên đời này là vậy, mọi thứ đã định sẵn cả rồi. Còn về Tinh Thạch, tuy rằng đó là tâm huyết của bố em, nhưng khi xưa ông cũng phải giẫm lên máu và nước mắt mới có thể lập nên một vương quốc đá quý, em chẳng ham mê mấy thứ đó. Thế nên Khúc Nghệ! Em cảm thấy bây giờ rất tốt mà, bỏ đi cái mác cô chủ nhà họ Diệp, nghiêm túc làm việc, nỗ lực phấn đấu, em cảm thấy bây giờ mỗi ngày em sống đều vô cùng đầy đủ.”

Khúc Nghệ nhìn cô, khẽ cười.

“Nhưng nhà họ Diệp dẫu sao cũng là gia đình của em. Đừng vì tôi mà xa cách với người thân của mình.”

Diệp Ngọc ôm gối mỉm cười: “Chuyện gì rồi cũng sẽ bị thời gian xóa mờ. Em tin rồi sẽ có một ngày họ sẽ chấp nhận chúng ta.”

Mong là như vậy.

Nhưng sao Khúc Nghệ cảm thấy, ngày ấy lại xa xôi vời vợi…

Khi Tố Diệp tỉnh giấc, nhất thời bỗng không phân biệt được mình đang ở đâu. Tiếng cười đùa và những thanh âm ồn ào vẫn còn vang vọng trong đầu cô, còn cả hình ảnh quán bar lập lòe xanh đỏ.

Trong phòng rất yên tĩnh. Rèm cửa che chặt ánh nắng, không thể phán đoán được bây giờ là mấy giờ qua cái tĩnh mịch, tối tăm này.

Đây là…

Tố Diệp ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy. Váy ngủ rơi trượt xuống sàn nhà. Cô nhìn xung quanh. Nơi đây hoa lệ như cung đình. Cũng chỉ có nơi đây mới khiến cô mỗi lần tỉnh giấc đều tưởng mình vừa xuyên không.

Tứ hợp viện.

Cô đã trở về tứ hợp viện.

Chỉ có điều, Tố Diệp chẳng thể nào nhớ mình đã quay về tứ hợp viện từ khi nào và bằng cách nào.

Trong phòng phảng phất mùi trầm hương, rất nhạt, rất mờ, tựa như ru ngủ. Chắc đây cũng là lý do cô say ngủ mà không mơ mộng gì.

Cả một chiếc giường rộng lớn như nuốt chửng lấy cô.

Bên cạnh trống vắng.

Trên gối vẫn mùi hương trên tóc anh và lác đác mùi gỗ mộc.

Nhưng người đâu?

Tố Diệp ôm chăn. Một lúc lâu sau, đưa mắt nhìn giờ cô mới giật mình trợn tròn. Trời đất ạ! Đã ba giờ chiều rồi!

Cô cuống quýt đi xuống giường. Khi đầu gối va vào thành giường, cô đau đến nhe răng le lưỡi. Cô giẫm lên thảm, lò cò từng bước vào trong nhà tắm, đánh răng rửa mặt. Khi nhìn vào gương cô mới kinh hoàng phát hiện ra hai mắt mình sưng vù. Quỷ thần ơi, thế này là thế nào?

Khi kéo rèm ra, ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ gấp gáp ùa vào phòng, rải khắp mặt đất.

Tố Diệp mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đi tìm kiếm từng phòng như một bóng ma. Dường như đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nắng rơi xuống đất, thi thoảng còn có tiếng chim hót, lại càng khiến cho không gian của tứ hợp viện thêm yên ắng.

Cô nghĩ bụng, cái Tử Cấm Thành còn xa xôi cách trở hơn nhiều lần cái tứ hợp viện này, có phải thời cổ đại cũng u tịch thế này không? Khi các phi tần đi thăm từng gian phòng, liệu chăng cũng cảm thấy mình đơn độc?

Tố Diệp hối hận rồi. Cô cảm thấy nên ở lại Sanlitun mới phải, ít ra cũng không phải đi từng phòng một tìm Niên Bách Ngạn. Sanlitun chỉ có hai tầng, tìm cũng dễ hơn.

Không phải là anh tới công ty rồi chứ?

Khi tới sân giữa, suy nghĩ này của tan biến.

Sân giữa không phải là vườn hoa nhưng còn hơn cả vườn hoa. Nơi đây trồng chủ yếu là đinh hương và hải đường, còn có vô vàn những loại hoa và chậu cây phong phú khác. Mấy cây như kim quế, ngân quế dĩ nhiên là chuyện khỏi phải nhắc tới. Trước bậc thềm, từng khóm hoa nhài cũng đang xanh tươi mơn mởn.

Tố Diệp từng ở một thời gian trong tứ hợp viện, nhưng luôn cảm thấy kính nể hoa cỏ trong tứ hợp viện. Ví như cây hải đường hai người ôm không xuể ngay trước mặt cô đây, vừa nhìn đã biết là một cây cổ thụ lâu năm, hoặc có thể là một giống cây quý Niên Bách Ngạn cho người vận chuyển từ đâu đó về. Tóm lại dù không gọi được tên, cô vẫn biết rõ nó còn quý giá hơn bản thân mình.

Nói chi từng nhành cây ngọn cỏ ở đây.

Còn Niên Bách Ngạn thì đang ngồi hóng mát dưới gốc cây.

Nói là hóng mát có chút khoa trương.

Anh đang ngồi trên chiếc xích đu lớn ngay dưới bóng hải đường. Anh lười biếng dựa vào đó gọi điện thoại. Anh nói khá ít, đa phần là lắng nghe, thi thoảng lại dặn dò mấy câu.

Nhiệt độ năm nay rất bất thường làm cho hoa hải đường nở cũng muộn hơn.

Đang mùa hoa nở, trên đỉnh đầu anh là những bông hải đường lớn, đỏ rực đến say mê. Cô nghe nói hoa hải đường cứ nở mãi, nở mãi, cuối cùng sẽ trắng như tuyết, như từng bông tuyết rơi xuống mặt đất, sau đó sẽ cho ra quả hải đường, tới tháng chín thì chín.

Cô nhớ Tống Khánh Linh lúc sống trong Cung Vương phủ đã từng viết trong sách, khi tới tháng chín hải đường chín, bà lại có thói quen làm hải đường ngâm.

Tố Diệp nghĩ bụng, mình liệu có trèo lên cây hái mấy quả hải đường xuống làm nước sốt không?

Niên Bách Ngạn nhìn thấy cô. Đầu kia điện thoại vẫn đang bàn công việc, nhưng anh giơ tay về phía cô.

Lòng bàn tay anh rộng lớn và vững chãi.

Đường trí tuệ và đường sự nghiệp đều khắc rất sâu. Có tia sáng hồng hồng hắt xuống, là bóng của hoa hải đường phản chiếu lên tay anh. Cái gắt gao của buổi chiều đã được cành lá hải đường um tùm che khuất, chỉ để lại cảm giác thanh mát.

Tố Diệp không dám làm phiền anh. Cô ngoan ngoãn đưa tay mình ra.

Hôm nay Niên Bách Ngạn ăn mặc vô cùng thoải mái, hiếm khi được tùy hứng như vậy.

Một chiếc áo phông rộng rãi và một chiếc quần dài vừa đẹp với thời tiết xuân hè. Đều là tông màu nhạt. Không giống như trong mấy bộ vest là lượt, anh hôm nay trông bình dị, dễ gần hơn rất nhiều.

Anh nắm tay Tố Diệp, ung dung đùa nghịch trong bàn tay mình, một mặt vẫn còn đang dặn dò bộ phận thiết kế chuyện sản phẩm mới.

Đứng dưới gốc hải đường, có nhẹ thổi qua, táp vào mặt một cách vừa đủ.

Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống chậm rãi này đúng là thứ cô muốn.

Cô chợt nhớ tới câu thơ của Đào Uyên Minh: Thái cúc đông ly hạ - Du nhiên kiến Nam Sơn*, bỗng nhiên lại thấy có sự đồng điệu kỳ diệu.

*Rào đông hái cúc chiều nay – Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà.


Qua ngày hôm qua, cô và Niên Bách Ngạn đã thật sự là vợ chồng rồi. Tới tận bây giờ, Tố Diệp vẫn cảm thấy như mơ như thực. Hình như chuyện họ quen nhau mới chỉ hôm qua thôi. Cô vẫn còn bám riết lấy anh, không ngừng gọi anh là “anh rể”.

Phải! Duyên phận của con người thật là kỳ diệu. Cô đã trở thành một nửa của anh như vậy. Còn anh cũng thực sự đã là chồng của cô.

Kết thúc cuộc điện thoại, Niên Bách Ngạn vẫn dựa vào xích đu như mấy lão gia sống gần hoàng thành. Anh nhìn Tố Diệp, cong môi cười: “Em ngủ giỏi thật đấy!”

Tố Diệp đỏ bừng mặt. Cô đang định hỏi anh chuyện hôm qua thì điện thoại của anh lại vang lên.

Cô nhíu mày lẩm bẩm: “Em về phòng đây!”

Nhưng Niên Bách Ngạn giữ tay cô lại, cười nói: “Không cho!”

Rồi anh nghe máy.

“Alô! Chào giám đốc Hứa!” Anh dường như không hề né tránh cô.

Tố Diệp trong lòng rối bời, thật sự muốn cầm cái điện thoại của anh ném xuống hồ, nhưng mà cô vẫn chưa có cái gan ấy, người ta đang bàn chuyện nghiêm túc. Rồi cô lại nhớ tới câu mợ vẫn hay cằn nhằn bên tai: Phụ nữ sau khi kết hôn phải biết quán xuyến việc nhà cho chu toàn, phụ chồng nuôi dạy con cái.

Quán xuyến việc nhà? Cô không biết mình có làm được hay không?

Phụ chồng nuôi dạy con cái? Cô muốn dạy con hình như là quá khó.

Cụp mắt xuống, cô buông tay Niên Bách Ngạn ra, đi thẳng tới bên hồ cá, nhàn nhã cho mấy con cá chép gấm đang bơi lội dưới hồ ăn.

Ánh sáng trên đỉnh đầu dịu nhẹ, không quá nắng. Trên mặt hồ cũng in bóng cây lắc lư, rất đẹp.

Nếu những tháng ngày này có thể kéo dài thì cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao.

Quay đầu lại, cô vô tình bắt gặp ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn về phía này, trái tim lại khẽ cuộn lên. Dường như anh cứ nhìn cô mãi. Anh nghe điện thoại, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô. Anh khẽ cười, trên gương mặt là một sự ấm áp dễ nhận thấy.

Tố Diệp bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Cuộc đời giản dị, năm tháng bình yên.

Thật đẹp.

Cô ích kỷ hy vọng rằng lúc này sẽ không có bất kỳ ai, không có bất kỳ chuyện gì phá vỡ sự yên bình, hạnh phúc này…

Bình luận

Truyện đang đọc