Lời của Tố Khải khiến Tố Diệp giật nảy mình. Cô run lên một cái theo phản xạ rồi ngước mắt lên nhìn Tố Khải, giọng nói trở nên gay gắt và công kích: “Em là một cảnh sát, sao có thể nói bừa những lời không có bằng cớ chứ? Dựa vào đâu em nói Niên Bách Ngạn giết người? Em tìm được chứng cứ gì rồi mà nói anh ấy giết người? Em thấy anh ấy ngứa mắt phải không? Thế nên em mới nghĩ đủ mọi cách để gán ghép tội danh bừa bãi cho anh ấy! Hay là, em cảm thấy từ đầu tới cuối đây vẫn là một vụ án không có manh mối, nên em muốn tìm một con cừu non nhận tội thay?”
“Chị! Chị cảm thấy em là loại người đó sao?” Gương mặt Tố Khải hiện lên nét đau khổ: “Em cũng muốn công tư bất phân, em cũng muốn nhắm một mắt, mở một mắt. Nhưng trung tâm chống ma túy không phải do nhà chúng ta mở ra. Em không thể kiểm soát việc các bộ phận khác điều tra vụ này. Cục công an cũng không phải do nhà chúng ta mở ra. Em cũng không thể ngăn chặn việc các bộ phận có liên quan vội tới hiện trường. Anh rể là người của công chúng, là một doanh nhân có sức ảnh hưởng ngoài xã hội. Càng là những người như vậy lại càng không được phép phạm phải một sai sót nào, vì không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn anh ấy chòng chọc.”
Nỗi bi thương của Tố Diệp tan tác, thảm bại. Cô không còn sức ngước mắt nhìn Tố Khải nữa.
“Em biết chị sẽ mời một luật sư tốt nhất. Thật ra, tất cả những việc xảy ra ở khu bỏ hoang, em tin rằng luật sư sẽ tìm ra được chứng cứ phán đoán anh ấy phòng vệ chính đáng để biện hộ cho anh ấy. Mà những việc anh rể làm để bảo vệ cho thanh danh của gia đình, cho dù không có luật sư, cùng lắm anh rể cũng chỉ mắc tội cản trở người thi hành công vụ. Tất cả những việc đó đều không đủ để tuyên hình phạt dành cho anh ấy. Người gây ra bất lợi đối với anh ấy, kỳ thực chính là Thạch Thành.” Lòng Tố Khải bí bách khó chịu, giống như bị một tảng đá nặng đè lên khiến cậu không thở nổi. Thấy Tố Diệp lại định lên tiếng biện bạch, cậu nói tiếp: “Chị nghe em nói hết đã.”
Tố Diệp run rẩy đôi môi, không nói gì nữa.
“Manh mối về Thạch Thành được một bộ phận khác, một đồng nghiệp khác theo đuổi. Họ đã điều tra ra lúc đó Thạch Thành bị một nhóm giang hồ đưa ra khỏi Trung Quốc. Bọn chúng đi đường thủy. Người đứng đầu nhóm người này là đại ca Khôn. Mà anh rể vẫn luôn có liên lạc với kẻ này.”
Đại ca Khôn…
Danh xưng này rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Tố Diệp ấn lên ngực, cố gắng hồi tưởng. Ký ức bỗng nhiên dừng lại vào một ngày nào đó, Kim Đại Trung bị mấy người đàn ông lực lưỡng vào phòng làm việc của cô, bắt trói…
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu cô.
Tố Khải không để ý tới biểu cảm đó. Cậu nói tiếp: “Gần căn nhà bỏ hoang, đồng nghiệp phía Bộ công an đã bắt được mấy tên đàn em của đại ca Khôn. Trong đó có một tên là A Quỷ, là cánh tay đắc lực của đại ca Khôn. Ban đầu hắn không nói gì hết. Khi được hỏi cung, hắn bèn nói tất cả là do hắn làm.”
Tố Diệp nhìn về phía Tố Khải.
“Thời buổi này những kẻ trượng nghĩa trong giới giang hồ không nhiều nữa. A Quỷ là một trong số đó. Hắn nhận tất cả mọi tội lỗi về phía mình. Dĩ nhiên hắn có tội, vì lúc trước chính hắn đã dẫn theo đàn em đưa Thạch Thành ra nước ngoài, sau đó giết chết. Trong số những tên đàn em bị bắt, có một tên quyết định chuyển sang làm nhân chứng. Tên đó khai với cảnh sát rằng cái chết của Thạch Thành là vì có yêu cầu của người thuê. Người đó chính là Niên Bách Ngạn. Mà những người mai phục xung quanh ngôi nhà hoang để giết đám lính đánh thuê cũng là người của đại ca Khôn, cũng được Niên Bách Ngạn thuê mướn.”
“Không thể nào!”
“Các bộ phận có liên quan đã điều tra được các giao dịch tiền bạc giữa Niên Bách Ngạn và đại ca Khôn. Còn có một đồng nghiệp vẫn luôn theo dõi Thạch Thành đã vội tới Việt Nam, lần theo lời khai của nhân chứng, quả nhiên đã tìm ra tro cốt mà theo mật độ xương có lẽ là của hai thi thể trong một chiếc hũ đựng tro. Nạn nhân là một cô gái, có thể nhận ra địa vị của cô ấy ở trong nhà không quá cao, nếu không sao người nhà lại không chú ý tới sự khác lạ của hũ đựng tro chứ? Trong đó, bọn em đã tìm được xương đầu chưa bị thiêu, chuyện này có thể liên quan tới việc địa phương đó vẫn còn phổ biến phong tục chôn xác dưới đất nên kỹ thuật hỏa thiêu còn thiếu sót. Công an địa phương đã kết hợp với công an Trung Quốc đưa một ít xương đầu còn sót lại tới bộ khoa học hình sự Trung Quốc để thử tiến hành lấy ADN, một nhóm trong đó là của Thạch Thành.”
Thạch Thành bị đốt thành tro?
Ngón tay Tố Diệp run lên.
“Anh rể đã đưa cho đại ca Khôn hai số tiền. Số tiền nào cũng cao đến kinh người. Tuy anh ấy không tự tay giết người nhưng anh ấy đã xúi giục người khác giết người, cũng đồng thời phải chịu trách nhiệm hình sự.” Tố Khải nhíu chặt mày: “Quan trọng hơn là…”
*Theo luật hình sự Việt Nam, một người có hành vi xúi giục, kích động người khác thực hiện tội phạm mà người đó đã thực hiện và bị truy cứu trách nhiệm hình sự thì người xúi giục, kích động cũng sẽ bị truy cứu là đồng phạm của người phạm tội.
Cậu ngập ngừng.
“Là gì?” Khó khăn lắm Tố Diệp mới tìm lại được giọng nói. Thấy Tố Khải ấp a ấp úng như vậy, dự cảm chẳng lành trong lòng cô cũng lớn thêm.
Tố Khải khó khăn lên tiếng: “Theo đồng nghiệp bên Bộ công an nói, anh rể đã… đã nhận tội rồi.”
“Không…”
“Anh ấy thừa nhận chính mình đã thuê đại ca Khôn diệt trừ Thạch Thành. Để trốn tránh pháp luật mới bảo người của đại ca Khôn đưa Thạch Thành ra nước ngoài xử lý. Anh rể thú nhận tất cả những việc đã thuê đám tay chân của đại ca Khôn thực hiện. Anh ấy nhận gần hết trách nhiệm lên người mình.”
“Anh ấy điên rồi… điên rồi…”
Nét mặt Tố Khải trầm trọng: “Không phải anh ấy điên. Anh ấy nói… anh ấy mệt rồi.”
Nước mắt của Tố Diệp lại rơi xuống: “Sao anh ấy có thể ích kỷ như vậy được? Chị phải đi tìm anh ấy. Chị…”
“Bây giờ các chứng cứ bên Bộ công an đã xác đáng, anh rể có thể làm gì đây?” Tố Khải bắt cô tỉnh táo lại: “Sự thật, đúng là anh ấy đã xúi giục người khác giết người.”
“Nhất định không phải như vậy, không phải…”
“Mọi chuyện khác đều là chuyện nhỏ, duy chỉ có vụ án giết người này.” Tố Khải cắn răng: “Chị! Bây giờ chị không thể đánh mất lý trí nữa. Một là chị đã có thai rồi, đã làm mẹ rồi. Hai là vụ án của anh rể thực sự cần một luật sự giỏi tới giúp đỡ.”
Tố Diệp thở gấp gáp.
“Chị! Em nói thế này cho chị hiểu đi. Việc anh rể bị tuyên hình phạt là điều khó tránh khỏi. Nhưng thật sự có bị phạt tù hay không còn phải xem việc giải quyết vụ án. Bây giờ việc chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức để giảm nhẹ hình phạt.” Tố Khải cổ vũ cô: “Bây giờ điều may mắn là thái độ nhận tội của anh rể rất tốt. Mà dù là Thạch Thành hay đám lính đánh thuê kia đều đã uy hiếp hai người. Điểm này rất quan trọng. Nếu luật sư có thể lợi dụng tốt, nhất định sẽ có trợ giúp cho thời hạn phạt tù.”
Đầu óc Tố Diệp mơ mơ màng màng, tinh thần không thể tập trung.
Một lúc lâu sau cô mới lẩm bẩm: “Ý của em là Thạch Thành đã từng uy hiếp anh ấy, đúng không? Hắn uy hiếp Bách Ngạn chuyện gì?”
“Trong tay hắn… có ảnh hồi nhỏ của chị.” Tố Khải nói một cách khó khăn.
Tố Diệp như bị sét đánh…
***
Chuyện của Vincent bị lan truyền một cách rầm rộ.
Bị đồn đại ác liệt nhất là hành vi buôn bán ma túy của ông ta. Đương nhiên, một vụ án tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy quy mô lớn, liên quan tới quốc tế này sẽ được niêm phong hồ sơ quan trọng, không công bố với mọi người. Đối mặt với việc truy hỏi của đám nhà báo, đại đội chống ma túy cũng không dám có bất kỳ phản hồi nào, chỉ trả lời mang tính tượng trưng: Chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ quyền lợi và sự an toàn của người dân, đây là nghĩa vụ của một người cảnh sát nhân dân.
Một câu nói cực kỳ đơn giản. Sẽ chẳng ai biết để tiêu diệt được tổ chức Samele, những con người ấy đã đổ bao nhiêu mồ hôi, trải qua bao nhiêu nguy nan và nghi kỵ.
Thế nên, người dân cũng chỉ biết Vincent buôn ma túy rồi còn vì buôn ma túy mà coi trời bằng vung, tội ác đã sáng tỏ. Bỗng chốc, người dân mắng té tát một con người đã là cố nhân. Lại có người lên án các cảnh sát chống ma túy, rằng họ tiêu tiền thuế dân nộp mà ngày ngày không làm tròn trách nhiệm, đáng lẽ phải bắt kẻ này lại từ lâu rồi. Nếu có thể bắt sớm một chút thì đã chẳng có quá nhiều người bị tổn thương như vậy.
Đối mặt với những trách móc của người dân, các bộ phận có liên quan chỉ ra mặt xin lỗi hoặc chọn cách im lặng, kiên quyết giữ kín các tình tiết cụ thể.
Vincent đã chết. Các mối làm ăn khác mà ông ta mượn để sinh tồn tại Trung Quốc cũng sụp đổ. Cảnh sát liên kết với các cơ quan tại nước ngoài, đồng thời phong tỏa tài khoản của Vincent tại Brazil. Ngay sau đó, Joey từ một cô chủ giàu có lập tức rớt giá hoàn toàn.
Có cư dân mạng nói. Đây gọi là đời cha ăn mặn, đời con khát nước.
Chẳng ai quan tâm tương lai của Joey rồi sẽ ra sao. Đối với một kẻ buôn bán ma túy, người nhà của hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy. Đơn thuần chỉ là những lời lên án mà cũng đủ khiến người ta sống không bằng chết.
Ngoại trừ Vincent, còn có một chuyện cùng được quan tâm.
Đó chính là việc Niên Bách Ngạn ngồi tù.
Vụ án này không công bố ra ngoài, để bảo vệ nhân vật của công chúng. Cả thời gian thẩm vấn và thời gian hầu tòa cũng không công khai thông báo lịch trình. Chẳng ai biết rốt cuộc anh đã làm chuyện gì đến mức bị tuyên hình phạt, nên nhất thời dư luận xôn xao, dấy lên không ít nghi ngờ.
Nhưng nửa tháng sau, trên mạng cuối cùng đã có một kết luận.
Niên Bách Ngạn vào tù vì tội vi phạm quy tắc nghề nghiệp.
Một khái niệm rất mơ hồ, không muốn trả lời nhưng lại là câu trả lời. Rõ ràng là có người đã cố tình dùng một tội danh thương mại để dẹp yên dư luận.
Mạng lại bùng nổ.
Có người nói là Niên Bách Ngạn không chịu đút cho các quan chức cấp cao, không tạo dựng quan hệ tốt nên mới đổ, nhất định là bị người ta hãm hại. Còn có người nói, mấy người làm kinh doanh có tay ai sạch sẽ cơ chứ? Càng có người nói làm ăn ở Trung Quốc khó thật đấy, các cơ quan chức năng sao không tự kiểm điểm lại chút đi? Sao lại có lắm phần tử phạm tội thương mại thế?
Vô vàn vô kể, nói gì cũng có.
Nhưng cũng vì trước đây, Niên Bách Ngạn để lại một hình tượng tốt trên mạng, nên đa phần vẫn rất khoan dung. Những người nói đỡ cho Niên Bách Ngạn, một nửa là con gái, thế nên cũng không thể tránh khỏi có những thành phần sùng bái mù quáng.
Không ai tiết lộ chuyện Niên Bách Ngạn vào tù vì xúi giục giết người, cũng không có ai tiết lộ chuyện nửa tháng trước Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đã bỏ một số tiền lớn để mời một đoàn luật sư gồm hai mươi luật sư có thâm niên và danh tiếng, cùng tới biện hộ cho Niên Bách Ngạn. Càng không có ai tiết lộ chuyện trên tòa, tổng giám đốc Kỷ Thị, Kỷ Đông Nham, chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên, Thịnh Thiên Vỹ, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thần Viễn, Giang Mạc Viễn cùng với các doanh nhân lớn khác đều có mặt, ngay cả Lục Bắc Thần trước giờ rất ít lộ mặt trước báo giới cũng tới tòa án. Nếu các phóng viên chụp được cảnh tượng hoành tráng này thì sẽ lại có những lời đồn đại rầm rộ, khí thế.
Hợp đồng Niên Bách Ngạn ký với Vincent mất hiệu lực. Dĩ nhiên, đó vốn dĩ đã là một hợp đồng vô hiệu. Niên Thị không còn Niên Bách Ngạn nhưng vẫn vận hành một cách vững vàng, chỉ tạm thời hoãn kế hoạch lên sàn…