HÀO MÔN KINH MỘNG III: ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU

Tiếng đồng hồ trong phòng tích tắc từng nhịp, từ tốn và trật tự, chẳng màng tới cuộc đời và thế sự vẫn xoay vần. Cũng giống như giờ phút này đây, Tố Diệp khao khát thời gian ngừng trôi. Anh với cô cứ như vậy thôi, không cần biết tương lai đau khổ thế nào, không cần biết con đường này còn bao trắc trở, cứ thế lặng lẽ ôm nhau tới vĩnh hằng.

Nhưng thời gian luôn là thứ tàn nhẫn nhất. Nó lý trí một cách khắc nghiệt, nó không cho phép người ta trốn chạy.

Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới thở dài nặng nề, nhưng khi nhìn vào mắt anh lại cố tỏ ra thoải mái. Bờ môi cô mấp máy: “Yên tâm đi, chỉ vì mợ chưa hiểu về anh. Em nhất định sẽ khiến mợ chấp nhận anh.”

Niên Bách Ngạn quay người lại, tựa vào đầu giường, giơ tay kéo cô vào lòng. Nửa người cô gần như nằm sấp trên người anh. Mười ngón tay đan vào nhau rất chặt. Anh giơ cao tay cô lên, đặt lên môi hôn khẽ, rồi cúi xuống nhìn cô: “Công việc này cứ giao cho anh.”

Lòng bàn tay cô dính sát vào khuôn cằm góc cạnh của anh. Cô khẽ cười: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hình như anh vẫn chưa hiểu lắm về kẻ địch, nếu không đã chẳng bị đuổi khỏi nhà.”

Lời nói của cô khiến Niên Bách Ngạn khó hiểu.

“Không phải sao? Anh tới nhà mợ tìm em, chắc chắn là đã chịu “đãi ngộ” đặc biệt đúng không?” Cô không ngờ anh lại to gan tới thẳng nhà mợ như thế. Nghĩ tới dáng vẻ tìm kiếm cô khắp nơi của anh, một sự cảm động bỗng nhen lên trong lòng. Niên Bách Ngạn là một người đàn ông như thế, nói lúc nào cũng ít hơn làm. Nếu mợ không kể, e là cô mãi mãi chẳng biết thì ra anh còn từng tới nhà tìm cô.

Niên Bách Ngạn há miệng, cắn nhẹ ngón tay cô, chọc cho cô ngứa ngáy khó chịu, muốn rút tay về nhưng càng bị anh siết chặt. Anh khẽ nói: “Cậu mợ em tuy rằng không vui nhưng cũng không nói gì cả.”

“Không làm gì quá đáng với anh sao?” Tố Diệp nhớ tới mùi rượu trên áo anh, liệu có phải cậu đã lấy rượu tạt anh không?

Ai ngờ Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Không có. Chỉ nói là em không có nhà. Anh cũng hỏi thăm mấy câu đơn giản rồi đi thôi.”

Nói vậy là không phải do cậu hay mợ làm. Kể ra thì cậu mợ cô cũng không dã man đến mức đó, nhất là cậu. Tuy nói cậu vô cùng không hài lòng với nhà họ Diệp và Niên Bách Ngạn, nhưng trong người cậu vẫn giữ một quan niệm rất truyền thống. Trước nay cậu luôn tâm niệm “người đến nhà là khách”, cho dù có khó chịu thế nào cũng không lớn tiếng hay ra tay đánh người.

Vậy vết rượu đọng lại trên áo anh phải giải thích thế nào?

Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh không chủ động nói thì cô cũng không hỏi nữa, sợ lại động chạm vào vấn đề gì không nên hỏi sẽ làm mất hòa khí. Niên Bách Ngạn thấy cô như có chuyện gì muốn nói. Đúng nửa phút sau, cánh tay anh hơi dùng sức một chút. Cô bị anh ôm lên người, như thế này cô hoàn toàn nằm trên người anh.

“Bách Ngạn…” Tư thế này quá ám muội. Dưới chăn, hai cơ thể trần như nhộng dính sát vào nhau, không một kẽ hở. Cậu bạn thân thiết của anh lại được dịp rục rịch.

Niên Bách Ngạn giơ tay lên, gạt tóc cô sang bên tai, ngón tay cái của khẽ nhẹ nhàng siết nhẹ lên gò má cô. Anh như đang suy nghĩ chuyện gì: “Diệp Diệp! Em yêu anh bao nhiêu?”

Câu hỏi anh khiến Tố Diệp sững sờ một lúc.

Niên Bách Ngạn chưa bao giờ hỏi những vấn đề nặng nề như thế này. Giống như lúc anh ở trên giường, chưa bao giờ giống như tối nay yêu cầu cô nói cô yêu anh. Cô mỉm cười, khẽ chống cằm lên ngực anh, ngón tay phác họa từng thớ thịt rắn chắc, đáp mà không hề do dự: “Rất yêu, rất yêu, rất yêu!”

Cô không biết nên hình dung thế nào. Anh là người đàn ông đầu tiên cô muốn dốc hết lòng mình để yêu thương và bên anh trọn đời. Dù con đường này rất khổ sở, rất nhiều bó buộc, cô cũng cam tâm chờ đợi và yêu thương, chỉ cần cái kết là hạnh phúc thì đau khổ bao nhiêu cũng xứng đáng.

Một nụ cười thoáng qua bên môi Niên Bách Ngạn, rồi lan dần vào trong đôi mắt anh, khiến nó trở nên dịu dàng. Tay anh luồn sâu vào mái tóc cô, từng lọn tóc mềm mại quấn lấy ngón tay như từng sợi dây tình bám chặt lấy trái tim. Tố Diệp cảm thấy vô cùng thoải mái, cô bèn nằm im trên người anh, từ từ nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, tiếng anh lại vang lên trên đỉnh đầu, vẫn trầm thấp và có chút kiên quyết.

“Anh và Tưởng Bân thì sao?”

Vừa dứt lời, anh cảm nhận được rõ ràng người con gái trên người mình chợt cứng đờ. Tim của anh cũng như rơi xuống vực thẳm, niềm hạnh phúc ngập tràn vừa nhen nhóm dần dần tan đi.

Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Tia sáng trong đôi mắt anh âm u không rõ, như một màn sương đen bao trùm tất cả.

“Giữa anh và anh ta, em yêu ai hơn?” Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi rõ ràng hơn.

Anh biết có những câu không cần phải hỏi. Ban đầu anh cũng cảm thấy làm đàn ông không nên so đo những chuyện này. Nhưng theo thời gian càng ngày càng yêu cô sâu sắc, anh lại càng phát hiện thì ra anh rất quan tâm. Anh không thể cho phép người con gái của mình có một bóng hình khác trong lòng, tuyệt đối không cho phép.

Tố Diệp chớp chớp mắt, mỉm cười: “Bách Ngạn! Tưởng Bân đã mất tích rồi.” Cô thấy cần phải nhắc nhở anh câu hỏi này có chút nực cười.

“Nếu một ngày anh ta xuất hiện trước mặt em, em sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh anh hay sẽ đi theo anh ta?” Niên Bách Ngạn rất cố chấp.

Cô không biết nên khóc hay cười: “Câu hỏi mang tính giả thiết này có ý nghĩa không?”

“Chính em cũng nói anh ta chỉ mất tích.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.

Bờ môi Tố Diệp đông cứng lại. Cô nhanh chóng nhấc cao người, gương mặt thanh tú sát lại gần anh, nhẹ nhàng đáp: “Em thích anh ấy, nhưng em yêu anh.”

Niên Bách Ngạn vẫn chau mày.

Thấy anh hiểu lầm, Tố Diệp vội vàng giải thích: “Thích và yêu là không giống nhau. Tưởng Bân đối với em mà nói giống như một tia sáng trong cuộc đời. Em và anh ấy có cùng sở thích, giống những người đồng chí cùng đi chung một hướng hơn. Còn anh, là người đàn ông em thương yêu nhất, không phải thích, mà là tình yêu đích thực, anh hiểu không?”

Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, tim lại trôi bồng bềnh trở lại. Thấy anh không nói, Tố Diệp tưởng mình giải thích chưa đủ rõ ràng. Suy nghĩ một lúc cô bèn lấy ví dụ: “Này nhé! Không phải em thích lôi chuyện cũ ra nói, em chỉ lấy ví dụ thôi, mặc dù không giống nhau cho lắm, nhưng em chỉ có thể nghĩ tới nó mà thôi.”

Cô liếm môi, hít sâu: “Trước đây anh cũng có tình nhân.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn bỗng trở nên gượng gạo: “Diệp Diệp…”

“Em tuyệt đối không tức giận, nhắc lại chuyện này chẳng qua chỉ để ví dụ thôi.” Tố Diệp lập tức nói: “Được làm tình nhân của anh chí ít thì cô ta cũng phải vừa mắt anh cái đã. Có lẽ là rất đẹp hoặc rất quyến rũ. Tóm lại, nhất định có một điểm nào đó khiến anh thích thì anh mới giữ quan hệ với cô ta lâu như thế, em nói không sai chứ?”

Niên Bách Ngạn gật đầu cũng không đúng, mà lắc đầu cũng không đúng.

Tố Diệp cũng đoán anh sẽ không hồi đáp, cô bèn nói tiếp: “Thế nên câu mà anh vừa hỏi em cũng giống như câu mà bây giờ em hỏi anh, anh yêu em hay yêu tình nhân của anh vậy.”

“Dĩ nhiên là em!” Niên Bách Ngạn không hề đắn đo: “Sao anh có thể yêu cô ta?”

“Thế mới nói, đối với tình nhân chẳng qua anh chỉ thích ở một mức độ nào đó. Hàm nghĩa của từ thích rất rộng lớn, cơ bản nhất là anh không ghét cô ta.” Tố Diệp chỉ mải giải thích mà bỏ sót mất câu tỏ tình như đinh đóng cột vừa rồi của Niên Bách Ngạn. Tay cô chạm nhẹ lên môi anh: “Đương nhiên! Tưởng Bân không giống cô tình nhân đó của anh, nhưng cùng một đạo lý thôi. Bách Ngạn! Anh là người đàn ông đầu tiên thực sự mang tới cho em tình yêu. Em yêu anh, thật đấy!”

Niên Bách Ngạn thích câu nói “người đàn ông đầu tiên thực sự mang lại tình yêu” của cô, lồng ngực anh dâng lên một cảm giác mãn nguyện chưa bao giờ có, nó vượt qua bất kỳ lần thành công nào trong sự nghiệp.

“Anh hiểu rồi.” Anh ôm cô thật chặt, chân thành nói: “Xin lỗi em! Sau này anh sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa.”

Niên Bách Ngạn thật sự cảm thấy bản thân mình đã vô cớ kiếm chuyện, nhưng nực cười là một người giỏi kiềm chế như anh lại bị Đinh Tư Thừa dắt mũi. Chuyện anh chưa nói cho Tố Diệp là, anh tới nhà cậu cô đã gặp hắn ta. Người đàn ông này ngay từ đầu đã tỏ rõ ý sẽ tranh giành với anh. Khi anh vừa mới quen Tố Diệp, Đinh Tư Thừa đã từng thể hiện tình cảm qua điện thoại. Đó chính là lần anh hẹn Tố Diệp gặp mặt bàn về chuyện vào Tinh Thạch làm việc. Đầu kia giọng Đinh Tư Thừa đầy tính chiếm hữu. Niên Bách Ngạn cũng là đàn ông, anh nghe ra quá rõ ràng. Nhưng anh chưa bao giờ coi trọng hắn ta. Một là, anh tuyệt đối không thể để Tố Diệp biết tâm ý của Đinh Tư Thừa. Hai là, Tố Diệp cũng chắc chắn không chấp nhận bạn trai của bạn thân mình, thế nên hôm qua cho dù có gặp hắn ta anh cũng cảm thấy không có chuyện gì.

Đinh Tư Thừa cũng đi qua nhà cậu Tố Diệp, nhân tiện tặng hai người họ hai hộp bánh Trung thu. Niên Bách Ngạn không có tin tức gì của Tố Diệp thì cũng rời đi. Đinh Tư Thừa thấy vậy cũng đi theo sau anh.

Hai người một trước một sau không có bất kỳ trao đổi ngôn ngữ nào. Cho tới khi anh mở cửa xe, Đinh Tư Thừa bèn vứt lại một câu: Tưởng Bân là người đàn ông đầu tiên mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tưởng Bân chết rồi thì Niên Bách Ngạn anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.

Lúc đó nghe thấy mấy câu này anh vẫn vô cảm, chỉ cảm thấy nực cười.

Nhưng Đinh Tư Thừa lại bổ sung thêm: Anh mãi mãi không thể thay thế được vị trí của Tưởng Bân trong lòng Tố Diệp. Chính vì anh ấy đã chết, đã biến mất rồi, thế nên mới càng vững chắc trong trái tim cô ấy. Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh cho phép sao?

Nói xong câu ấy, Đinh Tư Thừa cười khẩy, lái xe đi mất.

Còn anh đứng ngoài gió lạnh rất lâu.

Thế nên khi anh gọi hết lần tới lần khác mà điện thoại Tố Diệp vẫn không liên lạc được, tới nhà cũng không tìm được cô, gọi cho tất cả những người quen biết cũng không có tin tức gì, khoảnh khắc đó anh đã tức giận thật sự.

Nhưng giờ, Tố Diệp lại yên lặng nằm trong lòng anh, anh mới ý thức được mình vừa làm mấy chuyện hoang đường gì.

Tố Diệp không biết trong lòng anh nghĩ gì, cũng không biết anh đã trải qua những chuyện gì, chỉ cảm thấy lời nói của anh khiến cô râm ran hạnh phúc. Cô cắn vào môi anh, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vậy em bổ sung thêm một câu nữa.”

“Câu gì vậy?” Niên Bách Ngạn hóa bị động thành chủ động, giọng nói mơ hồ.

Tố Diệp nghiêng đầu né tránh đòn tấn công của anh, đôi mắt to tròn toát ra một vẻ nghiêm túc: “Cho dù Tưởng Bân có thật sự đứng trước mặt em, em cũng sẽ không rời xa anh!”

Niên Bách Ngạn cười, lại chủ động tấn công cô. Anh cắn nhẹ lên cổ cô, vừa như uy hiếp lại vừa như dỗ dành: “Em dám rời xa anh thử xem, anh sẽ khiến em sống không bằng chết!”

Tố Diệp cười yêu kiều, len vào lòng anh như một con gấu trúc: “Đứa ngốc mới rời xa anh! Anh giàu có như thế, mà em lại yêu tiền. Đây gọi là ăn ý với nhau. Kể cả có làm tình nhân được anh bao nuôi hay tiểu tam gì gì đó em cũng phải bám dính lấy anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc