HÀO MÔN KINH MỘNG III: ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU

Ờ…

“Vòng cao su của tay kéo ở trục trước bị tổn hại. Cho dù có dụng cụ cũng phải kiểm tra tình trạng mài mòn xem sao. Quan trọng nhất là, vì cô lái xe quá nhanh và thô bạo, hệ thống khởi động đã hỏng hóc nghiêm trọng.” Niên Bách Ngạn tiện tay rút vài tờ giấy ăn trên xe cô, vừa lau tay vừa nói: “Hoặc là thay xe, hoặc là đại tu hệ thống khởi động.”

Tố Diệp giờ có hối hận cũng đã muộn, thế là lại đi tong một khoản tiền.

“Đẩy xe sang lề đường trước đã, ít nhất cũng đừng chặn đường đi của người khác.”

“Tôi… Tôi không đẩy nổi…”

Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt nặng nề, đưa tay nới lỏng cà vạt, sau khi tháo xuống thì choàng luôn vào cổ cô: “Tôi bảo cô đẩy sao? Lên xe!”

“Hả?” Tố Diệp lúc này mới có phản ứng, nhưng đã nhìn thấy anh quay người đi về phía đuôi xe từ lâu. Cô tuy ngại nhưng cũng đành phối hợp đẩy xe cùng anh.

Trong gương chiếu hậu là hình ảnh anh, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cúc cổ áo sơmi hé mở, để lộ lồng ngực tráng kiện, bóng láng đến mê người. Dáng hình này thật sự phải dùng cụm từ “đội trời đạp đất” để hình dung.

Chiếc xe nhanh chóng được dịch chuyển sang vệ đường, dòng xe trên đường lại bắt đầu lưu thông một cách bình thường. Tố Diệp cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cũng nhất thời quên mất giọng điệu dương dương tự đắc đáng ghét đó của anh trong nhà hàng lần trước. Cô lấy từ trong xe một chai nước khoáng đưa cho anh rửa tay.

“Về nhà?” Anh hỏi một câu chân thành nhưng cũng có vẻ tùy hứng.

Tố Diệp gật đầu. Đi dạy cả ngày rồi lại phóng bạt mạng trên đường nãy giờ, cô cũng rã rời rồi.

Niên Bách Ngạn vẫn im lặng nhìn cô. Chợt anh bất ngờ đưa tay phủ lên mặt cô, khiến cô hoảng hốt lùi lại phía sau, ngạc nhiên nhìn anh. Nét mặt của anh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu còn có chút buồn cười: “Tôi ăn thịt cô được sao? Mặt cô nhọ kìa.”

Lúc này cô mới nhận ra mình đã tự nghĩ lung tung, chỉ biết đứng đó, cắn chặt môi. Niên Bách Ngạn lại tiến lên, thấy cô lần này không chạy trốn nữa, nụ cười anh càng trở nên dịu dàng. Anh đưa tay ra, lấy ngón tay ướt nước nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe miệng cô, không nhịn được thốt lên: “Ai không biết lại tưởng cô uống xăng đấy.”

Nếu đổi lại là một người ngoài cuộc đứng xem cảnh này, cô sẽ không hề do dự mà coi nó là phần mở đầu của một bộ phim thần tượng. Tạm thời chưa đề cập tới nữ chính trong phim ra sao, chỉ cần xét tới nam chính, cao lớn điển trai đương nhiên là điều kiện phù hợp đầu tiên. Quan trọng hơn là ánh mắt và giọng nói của anh lúc này. Cô tin trong mắt những người ngoài cuộc, ánh mắt đó rất dịu dàng, như một mặt hồ đen đặc dưới bầu trời đêm, sâu thẳm không nhìn thấy đáy nhưng lại toát lên nhiều thiện chí.

Giọng nói vang lên bên tai cô có chút cười nhạo, ngữ điệu như đang chiều chuộng một đứa con nít. Cưng chiều? Hoặc giả đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Thế mới nói, cô không thể đặt mình ở ngoài cuộc. Cảm giác vô tình trở thành nữ chính trong bộ phim thần tượng chỉ khiến cô cảm thấy lồng ngực đè nén một luồng máu nóng, khí nóng nhanh chóng vọt lên tận cổ, rồi dần dần lan ra khắp mặt. Giây phút này cô mới hiểu thật ra làm nữ chính cũng không dễ chịu như trong tưởng tượng.

Ít nhất bản thân cô chẳng thấy thoải mái.

Bờ môi cô thấm mùi hương từ ngón tay anh, cảm giác nóng nực trong người chắc cũng bắt nguồn từ đó. Ngón tay nhìn bề ngoài có vẻ tùy ý mà mạnh mẽ, nhưng khi cọ vào mặt cô lại cố gắng nhẹ nhàng. Dưới trời đêm, ánh đèn đường rực rỡ chiếu xuống bờ vai anh, mơ hồ mà huyền ảo.

Còn anh lại cảm thấy bờ môi cô thật mềm mại. Sự mềm mại ấy bất giác chinh phục lý trí của anh. Ngón tay anh không rời đi ngay, mà vô thức men theo bờ môi đến khóe miệng, khẽ khàng vuốt ve từng đường nét. Sau khi nhận ra làn môi đỏ hồng của cô khẽ run lên, Niên Bách Ngạn mới nhìn cô, ánh mắt như ấm áp thêm vài phần.

Bình luận

Truyện đang đọc