HÀO MÔN KINH MỘNG III: ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU

Hoàng Phố Hội, trong căn phòng VIP lần đầu tiên Niên Bách Ngạn đưa Tố Diệp tới đây ăn cơm, mang một kiểu thiết kế kết hợp ánh sáng nóng và lạnh độc nhất vô nhị, tiếng nhạc như mây bay nước chảy, thanh âm khống chế vừa vặn, hoàn hảo, dịu êm cuốn vào tai, không vội vàng lại không rề rà. Khi tia sáng đổ xuống, hắt lên thành vô số những vòng sáng trên bộ đồ ăn tinh xảo, dù là phần rìa mạ bạc hay chất men cao cấp, bất luận cái nào cũng toát lên một nét độc đáo.

Nổi bật nhất chính là cả một biển hoa trong phòng.

Đó là những bông súng tím khiến người ta mê đắm, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong gian phòng. Mỗi một bông súng tím ở đây đều được chọn lựa rất tỉ mỉ, kỹ lưỡng. Không có bông nào so le, cọc cạch, không có bông nào dài ngắn khác nhau, đến cả độ e ấp lớn nhỏ của từng bông cũng đều tăm tắp. Bông nào bông nấy đều được trong thời khắc rực rỡ nhất. Chúng đồng thời được vận chuyển tới Bắc Kinh bằng đường hàng không sớm nhất, quãng đường xa xôi càng thể hiện một thân phận cao quý.

Bóng hoa và bóng đèn hòa chiếu, soi sáng lẫn nhau, làm cho bầu không khí thấm đẫm hương vị lãng mạn.

Bảy giờ tối, Niên Bách Ngạn có mặt tại phòng VIP đúng giờ. Chiếc nhẫn kim cương do chính tay anh cắt mài được nhẹ nhàng đặt vào trong một bó hoa súng tím ở gần bên cạnh mình nhất. Ngắm nhìn biển hoa trong phòng, anh chợt nhớ lại lần đầu tiên tặng súng tím cho Tố Diệp.

Đó là khi anh đang từ công ty đi ra, trở về nơi cô ở, trong đầu anh chỉ toàn hiện lên cảnh tượng gã họ Kim đó quỳ gối xuống, nâng cao bó hoa hồng trong tay. Trong khung cảnh ấy, anh chỉ có thể vờ làm thinh, kìm nén tất cả những bực dọc, khó chịu trong lòng khi chứng kiến cảnh tượng hoang đường đó.

Nhưng rồi chợt phát hiện ra, người hoang đường nhất là mình.

Trên đường đi, anh phá lệ, rẽ ngoặt vào một cửa hàng hoa. Quy mô của cửa hàng đó không nhỏ. Anh chìm trong cả một biển hoa, đứng nhìn đủ các hình thức, các kiểu dáng hoa khác nhau, đờ đẫn rất lâu. Có rất nhiều loại hoa anh không biết gọi tên. Số hoa anh biết chắc chỉ đếm được trên mười đầu ngón tay.

Chủ cửa hàng hỏi anh muốn lấy hoa gì. Nghĩ một lúc rất lâu anh chỉ biết đáp lại một câu: Độc đáo một chút!

Cuối cùng người chủ cửa hàng đưa cho anh một bó hoa súng tím rất to.

Và thế là, khi Tố Diệp ôm bó hoa tím ấy trong màn đêm, nhìn anh nở nụ cười tươi như hoa, anh cảm thấy bốn chữ “nữ nhân như hoa” tặng cho Tố Diệp là thích hợp nhất. Tố Diệp ôm bó hoa vui vẻ đến thế, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như sao trời, e thẹn nhào vào lòng anh, hương hoa mê người.

Anh đã tự trách bản thân sâu sắc. Tại anh thường ngày quá bận rộn, mà quên mất mối quan hệ gắn bó thân thiết giữa phụ nữ và hoa. Anh rất ít khi tặng hoa cho cô, cũng giống như rất ít khi nói mấy lời ngọt ngào đường mật trước mặt cô vậy.

Thế nên anh thường nghĩ, liệu Tố Diệp có phải cũng giống như những người phụ nữ khác, đều thích mấy thứ này không?

Niên Bách Ngạn thừa nhận bản thân mình không làm được những điều ấy. Có lẽ tại anh quá khinh suất, cũng có thể tại anh quá tự tin. Nhưng từ tối nay trở đi, anh muốn Diệp Diệp của anh trở thành người con gái đặc biệt nhất trên đời này.

Khoảng bảy giờ mười phút, giám đốc nhà hàng đưa cho Niên Bách Ngạn xem qua một lượt những món ăn đã được chuẩn bị trước. Từ món nguội ăn trước bữa tới món chính được dày công chế biến, rồi tới điểm tâm, hoa quả sau bữa ăn. Món nào Niên Bách Ngạn cũng xem xét rất cẩn thận.

Cứ như vậy cho tới tận bảy rưỡi.

Mọi sự đều đã đầy đủ, chỉ còn thiếu “gió Đông”.

Mà cơn gió Đông ấy chính là Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn nhìn đồng hồ, chăm chăm quan sát kim phút nhích từng bước một. Ngón tay gầy của anh gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, mang theo một sự chờ đợi mãnh liệt nhất trước giờ trong cuộc đời.

Cứ thế, từng giây từng phút trôi đi, nhưng tới tận tám giờ vẫn không thấy bóng dáng Tố Diệp đâu.

Đầu mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt lại. Sự điềm tĩnh thường ngày giờ cũng phần nào để lộ sự lo lắng. Anh bắt đầu liên tục giơ tay lên xem đồng hồ. Khi kim giờ của chiếc đồng hồ cơ từ tốn chỉ vào số tám, anh cầm di động lên.

Anh gọi điện thoại hết lần này tới lần khác nhưng vẫn không thể nào liên lạc được với đối phương.

Niên Bách Ngạn bắt đầu căng thẳng. Anh suy nghĩ rồi gọi thẳng về tứ hợp viện.

Chuông đổ rất lâu, là Niên Bách Tiêu nhận máy, thanh âm có chút mỏi mệt.

“Diệp Diệp đã về nhà chưa?” Niên Bách Ngạn kìm chế hỏi.

Niên Bách Tiêu đáp một câu: Vừa về xong, vào phòng rồi nhưng chưa thấy đi ra.

Niên Bách Ngạn nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Trong phòng không hề bật đèn. Đèn đêm bên ngoài hắt vào không gian u tối.

Tố Diệp yên lặng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vầng trăng rực sáng trên bầu trời. Bóng cô chìm trong luồng ánh sáng tĩnh mịch và u tối, bé nhỏ cô đơn hệt đêm đen.

Hai tay cô ôm lấy đầu gối. Khi mái tóc dài rủ xuống mặt, trông nó lại càng nhợt nhạt.

Ở bên ngoài, Niên Bách Tiêu đập cửa rầm rầm, thái độ không khách khí: “Có chuyện gì vậy? Đừng có nghĩ quẩn đấy!”

Tố Diệp vẫn mím chặt môi, không lên tiếng.

Tiếng đập cửa mỗi lúc một to. Cuối cùng, cô mới hét lên một tiếng về phía cửa: “Để tôi yên tĩnh một lát đi!”

Thế là tiếng động bên ngoài im bặt.

Đúng thế, chẳng có gì mà cô nghĩ không thông cả, thậm chí có thể nói cô nghĩ rất thông suốt.

Chỉ có điều, tới tận bây giờ khi quay trở về đây, ngồi trên giường, Tố Diệp vẫn không hiểu mục đích mình chủ động tìm Bạch Băng là để làm gì. Rốt cuộc cô muốn tìm kiếm điều gì từ cô ta?

Sau khi cuộc nói chuyện giữa cô và Bạch Băng kết thúc, Bạch Băng đã hỏi cô một câu: Cô có tin Niên Bách Ngạn yêu cô không?

Cô chỉ cười, đáp lại: Chuyện này không liên quan tới cô!

Đúng vậy, tình yêu của cô và Niên Bách Ngạn vốn là chuyện của hai người. Chuyện riêng của họ có liên quan tới người khác sao? Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy tình yêu là một chuyện rất đơn giản. Trên con đường này chỉ cần cô yêu anh và anh cũng yêu cô là được.

Nhưng sao đi mãi đi mãi, bỗng cảm thấy vô cùng mỏi mệt?

Từ lúc nghe thấy câu nói trong phòng bệnh cho tới bây giờ, cô luôn im lặng, không cãi cọ, không khóc lóc om sòm.

Cô cố gắng bằng mọi khả năng của mình để đè nén mọi bi thương, dùng hết sức để phân tích những điều thật thật giả giả bên trong, dốc toàn lực để tìm được những luận chứng phản bác lại câu nói “Không yêu” đó của Niên Bách Ngạn.

Cô là một người giỏi tự huyễn hoặc bản thân như thế. Dù cho tận tai nghe thấy Niên Bách Ngạn nói, tận mắt chứng kiến nét mặt lạnh lùng, điềm nhiên của anh, cô vẫn cố gắng hồi tưởng về quá khứ, nhớ lại những điều tốt đẹp Niên Bách Ngạn đã làm cho cô.

Cô không hiểu, từng lời nói từng hành động yêu thương như thế, bao lần dịu dàng đến mức khiến cô cảm động sao có thể là giả được? Cô đã từng nhìn thấy sự chân thành của anh. Cô đã đọc được trong ánh mắt anh chân tình, sao có thể chỉ là một màn kịch?

Ngay cả Hứa Đồng cũng từng nói với cô: Tố Diệp! Cô khác những người khác.

Cô cũng tin tưởng rằng trong lòng Niên Bách Ngạn mình khác biệt, hơn nữa còn rất tự tin vào niềm tin ấy.

Có lẽ mục đích lớn nhất khi đi tìm Bạch Băng của cô chính là muốn thông qua cô ta để chứng minh, cô chính là người duy nhất có thể khiến Niên Bách Ngạn phá lệ, hơn nữa còn có thể thu hút được sự chú ý của anh.

Nói thật lòng, tình cảm của Bạch Băng đối với Niên Bách Ngạn không tác động quá lớn đến cô. Cô cũng chẳng quan tâm cô ta đáng thương cỡ nào. Cô chỉ muốn lập tức cho cô ta một cái bạt tai, rồi buông một câu: Đáng đời! Ai bảo cô tự động tìm tới cửa!

Cô biết Niên Bách Ngạn đã từng có tình nhân, tuy rằng trong lòng rất buồn nhưng cũng có thể thông cảm, cũng giống như chính bản thân cô từng có một đoạn quá khứ không dám chạm vào vậy. Ít nhất thì cô biết Niên Bách Ngạn không phải một người đàn ông tối ngày tìm phụ nữ mua vui.

Nhưng cũng lại chính vì điểm này, Tố Diệp mới chần chừ.

Cô tình nguyện hy vọng Niên Bách Ngạn để lại tình cảm khắp nơi như Diệp Uyên vậy, cũng còn hơn một chút tình cảm cũng không có, điều này mới đáng sợ.

Tận đáy lòng cô có hai tiếng nói đang không ngừng tranh cãi.

Một người nói: Tố Diệp! Mày đừng khờ khạo nữa! Chẳng phải mày làm bác sỹ tâm lý hay sao? Mày phải dựa vào cảm nhận của bản thân để tin tưởng Niên Bách Ngạn, tin rằng anh ấy yêu mày. Hôm đó có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Mày tự hỏi lại lương tâm mình xem, thường ngày anh ấy không tốt với mày sao? Mày bị bệnh, anh ấy đã bỏ hết công việc vội từ nước ngoài về chăm sóc mày. Vì mày, anh ấy không ngại xóa bỏ chuyện hôn nhân của mình. Mày bị thương anh ấy lo lắng hơn ai hết. Mày phạm sai lầm anh ấy cũng rất nghiêm khắc, để mày không dẫm vào vết xe đổ. Mày mang thai, anh ấy còn vui sướng bế mày lên, chỉ muốn bay khắp nhà. Một người đàn ông như vậy, mày còn phải nghi ngờ sao?

Nhưng lại có một người khác nói rằng: Tố Diệp! Mày tỉnh lại đi! Mắt mày đâu có bị mù, phải không? Tai mày cũng đâu có nghễnh ngãng như mấy ông bà bảy tám chục tuổi? Hôm đó Niên Bách Ngạn đứng trước mặt bố nói điều gì không phải mày không biết, mày còn giả vờ hồ đồ, giả vờ hiểu biết gì nữa? Mày còn định tự lừa dối bản thân đến khi nào? Mày tưởng trong lòng anh ta mày là một người đặc biệt sao? Vậy thì tao nói cho mày hay, tất cả những người phụ nữ từng bị tổn thương trên đời này đều đã tưởng rằng mình là một nửa đặc biệt của người kia, rồi tại sao họ vẫn bị tổn thương? Chính vì họ tự cho là mình đúng! Người phụ nữ như Bạch Băng, rõ ràng biết mình chỉ là tình nhân, nhưng từ đầu chí cuối vẫn cảm thấy mình khác mọi người, kết quả thì sao? Lòng tốt của anh ta đối với mày ngày từ đầu đã là một kế hoạch tỉ mỉ. Anh ta biết Diệp Hạc Phong không bỏ được mày, biết mày chính là người có thể giúp đỡ anh ta nhiều nhất. Thế nên, vì lợi ích của bản thân, anh ta cùng mày diễn vở kịch này thì cũng có gì to tát đâu? Có lẽ nó định sẵn sẽ kéo dài tới hết cuộc đời, chỉ cần nắm giữ mày trong tay, tiền đồ của anh ta mới càng thênh thang rộng mở, việc anh ta nuốt gọn Tinh Thạch mới càng danh chính ngôn thuận.

Hai tiếng nói ấy không ngừng đan cài vào nhau, tranh cãi, va chạm trong đầu Tố Diệp. Cô sắp điên rồi!

Thế nào là sống không bằng chết, cô đã hoàn toàn thấu hiểu rồi.

Cô không thể phân biệt được Niên Bách Ngạn là thật hay giả, cũng không thể nhận ra những thi phị đúng sai trên con đường tình yêu này. Cũng giống như một án mà trước đây cô đã từng nhận. Thời gian nằm mơ của người đó dài hơn người bình thường. Mỗi lần anh ta tỉnh dậy đều không thể phân biệt rõ đây là mơ hay thực, rồi bắt đầu nảy sinh những ngờ vực với cả những chuyện trong thực tại.

Thế nên, khi hai tiếng nói ấy đánh nhau, cuối cùng cô cũng phải thừa nhận, bản thân mình cũng quá đỗi bình thường như những người phụ nữ khác. Thứ cô quan tâm luôn là vấn đề anh yêu hay không yêu. Việc đoán định thật giả trong chuyện này khiến cô lạc lối, không còn tiêu chuẩn. Vì cô vẫn còn là một người chập chững bước đi, loay hoay trong chuyện tình cảm của mình, không có nhiều kinh nghiệm và những trải nghiệm phong phú.

Cửa phòng ngủ bị một chiếc chìa khóa nhẹ nhàng mở ra.

Ánh đèn bên ngoài cũng theo khe cửa hé mở, len vào trong.

Có tiếng bước chân quen thuộc đi tới, trầm ổn, mạnh mẽ, không vội vàng. Cô không cần quay đầu cũng biết anh đã về. Trên người anh có một hương thoảng nhẹ chưa từng thấy, giống như mùi hoa sen, đã khẽ nhấn chìm mùi gỗ mộc của anh.

Chẳng mấy chốc, bờ vai cô chợt ấm lên.

Bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, sau đó, cô được dựa vào một lồng ngực rắn chắc. Anh còn chưa cởi cà vạt, thậm chí kẹp cà vạt vẫn còn nguyên, hơi cọ vào lưng khiến cô đau nhức.

“Anh đã ở Hoàng Phủ Hội đợi em một tiếng đồng hồ.” Trên đỉnh đầu, hơi thở của Niên Bách Ngạn hơi lạnh, bờ môi mỏng phả vào tai cô cũng cuốn theo cả cái rét mướt bên ngoài.

“Em xin lỗi.” Tố Diệp không từ chối vòng ôm của anh, có lẽ là không thể từ chối vì cô cũng thật sự mệt mỏi rồi.

Niên Bách Ngạn giơ tay ra, đan vào tay cô rồi khẽ nói: “Chuyện này trách anh. Anh không nên nuông chiều em, phải đi đón em mới đúng.”

Tố Diệp vẫn nhìn ánh trăng ngoài kia, một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu: “Lời xin lỗi của em không phải vì chuyện này, mà có một chuyện em mãi vẫn không hiểu được, cần anh giải đáp cho em.”

Dứt lời cô xoay mặt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút đó của Niên Bách Ngạn, hỏi rành mạch từng từ: “Chuyện của Diệp Ngọc, với năng lực của anh thật ra có thể làm nó chìm xuống, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc