Hồng Quân chín thành, thành ngoài cùng chính là Thái Bình thành. Hôm nay bỗng dưng có chút không bình thường, mặc dù ở nhiều dặm xa bên ngoài Hồng Quân đã bố trí mười mấy trận pháp, nhưng thành chủ Cừu Thiên vẫn lo lắng mãi không thôi. Hơn một ngàn ba trăm vạn thần nhân đại quân, nghe nói còn đến hơn một trăm vị trận pháp cao thủ, chính vì chuyện này khiến cho Cừu Thiên phát sầu, nhớ lại câu hứa hẹn ngăn cản mọi sự tấn công trong vòng một trăm năm, giờ này trên mặt lão đang từng đợt toát ra mồ hôi lạnh như là đến ngày tận thế, đừng nói là một trăm năm, ngay cả một năm lão cũng chịu không nổi nữa là.
Bây giờ mặc dù lão rất sầu khổ nhưng lão cũng đã thấy Hồng Quân xuất quan, vì vậy những sự việc tiếp theo cho dù là Thái Bình thành hay bất kỳ thành trì nào giao cho Hồng Quân làm chủ là được. Những vì thành chủ như bọn họ thì chỉ biết nghe theo và làm việc là tốt rồi, như vậy trách nhiệm của họ cũng nhẹ nhàng hơn và dễ thở hơn.
Thạch Liễu Tín mang theo các vị thành chủ khác cộng thêm các đại tướng, cộng thêm hơn một trăm vị trận pháp cao thủ nhất nhất hướng về phía trước. Dựa theo những người chạy trối chết thoát khỏi HS thành thì phía trước không xa chính là phạm vi Hồng Quân chín thành, nhưng bây giờ liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy một mảnh hoang vu, cái gì cũng không có.
" Lam huynh, Viên huynh…dựa theo những tin tức mà chúng ta có được thì ngay ở phía trước đã đến phạm vi của Hồng Quân chín thành, giờ này sao cái gì cũng không có. Hay là có gì cổ quái ở đây?" Thạch Liễu Tín mặc dù thân phận hiển hách, thực lực siêu quần nhưng chính thức với trận pháp cao thủ thì rất tôn trọng. Hơn một trăm người không có vấn đề gì nhưng Thạch Liễu Tín thì hiểu rất rõ về phần Chu Thiên, dọc theo đường đi nhìn những biểu hiện của hắn, Thạch Liễu Tín cho rằng tạo nghệ của Chu Thiên về trận pháp có thể coi như vượt xa bọn Viên Vũ, Lam Hải Quang rất nhiều. Chính vì vậy hắn cũng có phân biệt cao thấp với ba người này.
" Thạch thành chủ, xin mời lui lại phía sau" Lam Hải Quang và Viên Vũ hai người đi rất gần Thạch Liễu Tín nên khi hắn nói vậy liền phi lên phía trước cẩn thận xem xét. Hai người vốn nghĩ chỗ này không có ma trận pháp bố trí làm cho người ta không thấy được những tình huống trước mắt. Vậy chỉ có mê trận và ảo trận, àm trận pháp này có thể khiến họ không phát hiện được thì ít nhất cũng phải là nhị cấp trận pháp. Nhưng suy nghĩ thì bình thường không ai bỏ công sức ra để bố trí ở chỗ này cái nhị cấp trận pháp như thế, quả thật là lãng phí tâm lực và chân nguyên.
Cảnh tượng phía trước không khác gì là bầu trời, một màu xám mênh mông như được bao phủ bởi một màu xám vụ khí. Nếu người nào tới đây cũng mơ hồ nhìn được cảnh tượng bốn phía, khiến hai người nhanh chóng lông mày quăn tít lại. Ảo trận, mê trận đương nhiên là đều có, nhưng đều là nhất cấp trận pháp đương đương với phối hợp nhất cấp ảo trận cộng thêm nhất cấp mê trận phối hợp nhưng lại đạt được nhị cấp trận pháp cảnh giới., chỉ riêng điểm này Lam Hải Quang và Viên Vũ tự nhận không thể nào làm được.
Hai người trở lại trước mặt Thạch Liễu Tín, trước hết là khom người chào hỏi, sau đó cau mày nói " Thạch Thành chủ, phía trước rõ ràng là có trận pháp nhưng lại có chút kỳ quái. Rõ ràng chỉ là đơn giản nhất cấp ảo trận và mê trận, nhưng lại cộng hưởng với nhau tạo nên nhị cấp trận pháp, chính là hai người chúng ta vào cũng phải hao tốn không ít thời gian, như vậy gã Hồng Quân kia là một kỳ tài ngút trời, tại tạo nghệ trận pháp không biết cao hơn chúng ta bao nhiêu lần"
" Oh?" Thạch Liễu Tín cũng nhíu mày, vốn khi hai người này đến thì cũng đã rất tự tin rồi, nhưng khi nghe những sự tích về Hồng Quân thì họ cũng có chút do dự, đến bây giờ trực tiếp nhìn Hồng Quân bố trí trận pháp thì họ cũng tuyên bố mình không phải chỉ kém hơn Hồng Quân chỉ có nửa điểm, nếu không phá được trận pháp của Hồng Quân thì cho dù có kéo thêm quân đội đến đây nữa thì cũng không giải quyết được chuyện gì.
" Lam huynh, Viên huynh, chỉ cần hai vị đi trước phá đi trận pháp mê trận và ảo trận, có lẽ Hồng Quân chỉ có thiên phú về mê trận và ảo trận khiến cho gia tăng gấp đôi cấp độ thôi…" Thạch Liễu Tín không muốn ở đây đả kích hai người, chỉ còn cách là cổ vũ cho họ mà thôi.
" Rõ, Thạch thành chủ, chỉ trong vòng mười ngày, hai người chúng ta sẽ phá được mê trận và ảo trận" Hai người vỗ ngực cam đoan, lập tức đi vào mê trận và ảo trận.
" Chu huynh, huynh xem Lam Hải Quang và Viên Vũ là hai người thế nào?" Thạch Liễu Tín đi tới bên người Chu Thiên liền hỏi.
Chu Thiên từ đầu tới giờ vẫn không hay nói chuyện, hướng về địa phương hai người vừa đi vào nhìn cẩn thận đoạn nói:
" Nếu hai người bọn họ trong vòng mười ngày có thể phá được mê trận và ảo trận vậy coi như chính là trận pháp cao thủ, Thạch thành chủ nên lưu họ lại ngày sau có thể dùng" Chu Thiên cũng biết địa vị của Thạch Liễu Tín, hắn chính là trụ cột của những toà thành trì còn lại nên cũng không dám không trả lời.
Thạch Liễu Tín hai mắt nhìn về phía trước, có vẻ như đồng ý gật gật đầu tiếp tục hỏi
"" Theo Chu huynh nhìn thì đánh giá Hồng Quân như thế nào?
"
Thật kỳ lạ là Chu Thiên bỗng dưng nở nụ cười, tán dương nói " Nhân tài, tuyệt đối là nhân tài, bây giờ hắn chỉ có thể mê trận và ảo trận đơn giản như thế này, đối với việc giải thích về trận đạo so với ta không có kém bao nhiêu, nếu hắn có mấy trăm quyển trận đạo quyển trục thì thành tựu của hắn chắc chắn không hề kém ta
" Chu Thiên rất tự tin, mặc dù mới nhìn thấy mê trận và ảo trận nhưng có thể nhìn ra Hồng Quân về giải thích trận đạo có thể so sánh với hắn, nhưng Chu Thiên nhất mực không tin Hồng Quân có đến mấy trăm trận đạo quyển trục, tại lịch sử của Vô danh không gian, chỉ có Chu gia mới có nhiều lưu trữ đến như vậy " Thạch Thành chủ
" Chu Thiên dường như muốn nói cái gì " Ta nghĩ theo cách làm của Hồng Quân, thành chủ cũng nên không cần để ý đến địa vị của thần giới thứ hai, một nhân tài như vậy nên được trọng dụng. Lần này ta đi đến đây cũng coi như không lãng phí chuyến đi này rồi
"
Thạch Liễu Tín nghe vậy thì sửng sốt hồi lâu, sau đó nhờ Chu Thiên tính toán. Hắn nói " Chu huynh, không nghĩ huynh đánh giá gã Hồng Quân này cao như vậy"
Chu Thiên cũng nhìn đi chỗ khác, không thèm để ý đến Thạch Liễu Tín nữa, thái độ ngạo mạn tới cực điểm.
Lại nói đến Lam Hải Quang và Viên Vũ sau khi tiến vào trận pháp đơn giản của Hồng Quân là hai cái nhất cấp trận pháp mê trận cùng ảo trận bắt đầu nhàm chán phá giải. nói là nhàm chán vì Hồng Quân bố trí rất nhiều, vì cứ phá được một cái ảo trận thì lại xuất hiện một cái mê trận, mất cái này lại bổ xung cái kia. Mà muốn phá được đại trận thì phải tìm được trận cơ, muốn vào được trận cơ thì phải đi qua một cơ số ảo trận và mê trận…điều này khiến cho hai người sầu khổ không thôi.
Hồng quân đối với trận đạo tạo nghệ bất phàm, một mê trận cùng với ảo trận đơn giản nhưng hắn lại lợi dụng mười cái trận đơn giản như thế tạo thành một cái mê huyễn đại trận.
Thạch Liễu Tín cứ như vậy mang theo hơn một ngàn ba trăm vạn thần nhân chờ bên ngoài, Mà một tháng đã trôi qua mặc dù thời gian dài hơn dự kiến nhưng cũng không làm hắn thất vọng, màu xám vụ khí dần dần được tán đi, lộ ra hình dáng của đại địa.. Lam Hải Quang và Viên Vũ đứng ở giữa, nhìn hình dáng trông mệt mỏi vô cùng.
Thấy hình dáng hai người, Thạch Liễu Tín hoanh nghênh đi tới, " Lam huynh, Viên huynh, cực khổ cho hai người rồi, trước hết hãy nghỉ ngơi hai ngày đi đã
" Cái cần nói thì phải nói vào đúng lúc, mặc dù trước khi đi vào hai người họ hứa hẹn mười ngày nhưng phải đến một tháng mới phá được trận, nhưng dựa theo lời Chu Thiên nói, trận pháp này cũng khá khó phá.
" Thạch thành chủ, hai huynh đệ chúng ta thật xấu hổ, cứ tưởng rằng trong vòng mười ngày là có thể phá trận mà đã kéo dài tới một tháng, lại để thành chủ ở đây chờ đợi và quan tâm…ài…:" Hai người mặc dù biết Hồng Quân lợi hại nhưng giờ thấy Thạch Liễu Tín lấy lễ đối đãi, bọn họ cũng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Phá giải trận pháp bên ngoài Thái Bình thành, đội quân của Thần giới thứ nhất tiến vào được hơn một ngàn dặm, rốt cuộc có thể mơ hồ nhìn thấy Thái Bình thành. Vốn dĩ đã có tư tưởng từ trước nên Thạch Liễu Tín cũng không nóng lòng đi tiếp, mà dừng lại nghỉ ngơi. Để nguyên cho Lam Hải Quang và Viên Vũ nghỉ ngơi,. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Thạch Liễu Tín cũng sẽ không lập tức sử dụng ngay Chu Thiên, vì chu Thiên chính là con Át chủ bài của hắn.
Trên Thái Bình thành, Hồng Quân, Nghịch Ương, Hàn Thư đang ngồi cùng một chỗ. Ở giữa Liễu Hàn Thư và Nghịch Uơng có một chiếc bàn đá lớn,
" Còn tưởng trận pháp cao thủ của thần giới thứ nhất có bao nhiêu lợi hại, một tháng thời gian mới có thể phá đi cái mê ảo trận đơn giản bên ngoài, không biết họ đánh đến Thái Bình thành thì rốt cuộc cần đến bao nhiêu thời gian, ta còn muốn bỏ bớt đi một ít trận pháp
" Kế sách của Hồng Quân là thần giới thứ nhất phải đánh đến đây mới được, mà các trận pháp cao thủ của thần giới thứ nhất thì phải mất đến một tháng trời mới phá được một cái mê ảo trận đơn giản, những điểm ấy khiến cho Hồng Quân có chút thất vọng.
" ha ha ha, không nghĩ được cùng với trận pháp cao thủ của thần giới thứ nhất đánh ra, tiểu Quân cũng không đơn giản tuỳ tiện chơi đùa với mấy người, những trận pháp đơn giản này đã khiến cho chúng đau đầu rồi.
" Nghịch Uơng ha ha cười nói " Nhưng mà Tiểu Quân, đệ có nghĩ tới trận pháp càng khó thì tỉ lệ họ rút lui càng lớn, đã làm chúng ta mất công mất sức đến đây thủ thành?
"
" Nghịch Uơng lão ca nói chuyện đấy thật đúng, đối với bọn họ khó khăn càng lớn giống như chúng ta toàn lực thì kế hoạch này mới giống thật chứ?
" Liễu Hàn Thư hắc hắc cười nói " Nhưng mà…Nghịch Uơng lão ca, chiếu tướng
"Nghịch Uơng mở to mắt nhìn bà cờ, chiếu hết.
" Ha ha ha. Nghịch Uơng lão ca. là đệ thắng
" Hồng Quân cười ha ha lôi Nghịch uơng đến trước mặt Hàn Thư đang ngồi.
" À…ưuhm. đệ đột nhiên có chút không thoải mái, Nghịch Uơng lão ca, hay là huynh đến bồi luyện với sư đệ đi héng
" Hàn Thư mới nói xong đã định đứng lên để chuồn. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
" AI, đệ thật là không biết xấu hổ mà, đệ vừa nói như vậy ta cũng cảm thấy cơ thể không được khỏe" Nghịch Uơng cũng học theo Hàn Thư, làm ra vẻ mệt mỏi lắm, muốn về đi nghỉ.
Hồng Quân nhất thời cũng sửng sốt, hai người này thật sự là vô sỉ mà, cảnh giới đã đến tầm này rồi mà còn tìm cái lý do là cơ thể không thoải mái.P/S:
Đây là một loại cờ của Trung Quốc chính là do Hồng Quân đưa cho hai người kia, ( bachmi: có lẽ hắn vì thua Nghịch Ương nhiều quá nên quyết tâm trả thù) Nhưng đối với loại cờ này thì vô luận là Nghịch Uơng hay Hàn Thư đối mặt với Hồng Quân đều không có lực chống cự. Chính vì thế hai gã này tìm cách chuồn để không phải cùng Hồng Quân đánh cờ. Người nào cũng đưa đẩy đổ trách nhiệm cho người khác để không phải đánh cờ với Hồng Quân, đúng là mấy tên gia hoả mất nết. Địch đánh đến nơi rồi mà vẫn còn ngồi đó chơi đùa.