HẬU TINH THẦN BIẾN

Sau khi đi qua hơn mười trạm kiểm soát bố trí phòng vệ của trọng binh, Tần Vũ theo Trác Tam Huyền đi tới cửa thành, chỉ thấy một đại hán toàn thân mặc khôi giáp màu xám tro đang ngồi bên một cái bàn đá, trên mặt bàn đặt một mãnh băng màu đen thật dài, trên mặt khắc chi chít vô số tên tự nhìn không rõ. Mà mấy chục tên binh sĩ vây quanh hắn, có thể thấy chức vị của hắn không tầm thường.

Nghe Linh nhi giới thiệu, Tần Vũ mới biết nơi này gọi là "cửa ải qua thành", chủ thành sẽ phát cho mỗi người một thông điệp để ra vào thành, mà nơi đây chính là để kiểm tra thông điệp mà thiết trí trạm kiểm soát. Dựa theo lời Trác Tam Huyền, nếu khi bị trục xuất, thông điệp sẽ bị thu lại, ngươi sẽ không thể tiến vào chủ thành cũng như trong các thành thị khác của tinh hệ, có điều kiến tạo những trạm kiểm soát này vốn lúc đầu chính là để phòng ngừa người bên ngoài xâm nhập từ các vũ trụ khác tiến vào.

Tà Phong thành là chủ thành của tinh hệ Thương Thần, cư dân đông đúc nhất, quyền lợi của thành chủ cũng là tối cao, nắm giữ toàn bộ các thành thị hơn một trăm tinh cầu của tinh hệ Thương Thần cùng với hơn một ngàn cái tinh cầu không người quản chế.

Chẳng qua lúc này lại làm cho Trác Tam Huyền mắc phải khó khăn, bởi vì Tần Vũ không có thông điệp, cho nên không thể tiến vào trong thành. Nhưng mà Tần Vũ cũng không tỏ vẻ quá khẩn trương, bình tĩnh nói:

"Yên tâm đi, Trác đại thúc, các ngươi vào trước đi, đợi lát nữa ta tự có biện pháp."

Đối với bản lĩnh cao siêu của Tần Vũ, Trác Tam Huyền không chút hoài nghi, chợt từ trong cổ tay áo lấy ra ba cái thông điệp tử kim sắc, trình cho đại hán mặc khôi giáp phía trước thẩm tra, đại hán kia sau khi hỏi chỗ ở và tiến hành định vị tính mạng, dò trên mãnh băng màu đen kia tìm cho được tên của ba người, lúc này mới để cho bọn họ đi vào.

Điều này lại làm cho Tần Vũ hơi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ nơi này thật sự bị quấy nhiễu bởi loạn chiến, nhưng mà loạn chiến này đến tột cùng là cái gì, cũng không thể biết được, xem ra thế nào cũng phải từ trên người Trác Tam Huyền này điều tra cho rõ mới được. Đợi cho ba người đi vào một hồi lâu, Tần Vũ mới không chút hoang mang ẩn tàng khí tức, trầm tư một lát, bỗng nhiên đạp một bước, đã biến mất vô ảnh vô tung.

Trong vòng thời gian cháy nửa nén hương, địa hình nơi này và mức độ phòng ngự Tần Vũ đã tra xét rõ như lòng bàn tay. Có thể nói cả tòa Tà Phong thành đều ở vào trạng thái hoàn toàn bị phong bế, cũng chỉ có một cái cửa thành này dùng để ra vào, tuyệt đối có thể dùng phòng thủ kiên cố để hình dung, hơn nữa binh lính từ nơi này có thể thông qua khí tức mà nhận biết được, tu vi của bọn chúng cộng thêm vào năng lực lĩnh ngộ vật chất hỗn độn, thực lực ít nhất là trên đẳng cấp kim tiên.

Nếu như để cho mấy ngàn tên kim tiên nhằm vào mình đồng loạt oanh kích, cho dù là Tần Vũ muốn toàn thân trở ra, đó cũng là điều tuyệt đối không có khả năng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chẳng qua Tần Vũ nếu muốn tiến vào trong thành nội lại cực kỳ dễ dàng, ở trong Tử Cực tinh ông đã lĩnh ngộ được vài phần năng lực pháp tắc, huống hồ không gian này chỉ là do con người khai sáng ra, pháp tắc trong đó cũng không huyền ảo khó hiểu, không thể nắm bắt giống như vũ trụ nguyên thủy, vì thế Tần Vũ tuyệt đối có thể hoàn toàn nắm trong tay năng lực không gian tại nơi này.

Hơn một ngàn tên binh sĩ không một người nào phát hiện được khí tức của Tần Vũ, chỉ trong nháy mắt Tần Vũ đã lọt vào bên trong Tà Phong chủ thành.

Đợi đến khi đi sâu vào bên trong chủ thành kia một lúc, tiếng động huyên náo như trời long đất lở ào ào cuốn đến, Tần Vũ rất là ngạc nhiên, phóng tầm mắt nhìn tới, kiến trúc rộng lớn tựa như ngọn núi mọc san sát khắp nơi, khí thế hoành tráng, trên đường lộ rộng rãi hoàn toàn dùng ngọc thạch màu lam nhạt lót thành, dưới ánh trăng chiếu rọi tản phát ra màu sắc lộng lẫy lạ thường, rực rỡ tuyệt vời.

Trên đường người người phục sức đủ màu sắc, nhưng những người này cũng không đặc biệt giống như tưởng tượng của Tần Vũ, cũng không có cánh giống như Thiên Thần giới, cũng không giống như người ở một số tinh cầu có thân thể to lớn rắn chắc, hết thảy đều rất bình thường, lại có cảm giác như trở lại nguyên trạng. Nhưng Tần Vũ có thể nhận biết được, mọi người tại đây khí tức tỏa ra thật không tầm thường, hơn nữa có vài người sâu sắc cổ xưa, ẩn tàng khí tức rất cao thâm, nếu căn cứ vào thực lực mà nói, tuyệt đối không thấp hơn Tần Vũ.

Nhìn quang cảnh tấp nập trên đường, Tần Vũ không khỏi cảm khái nói:

"Xem ra trong thế giới hỗn độn này quả là tàng long ngọa hổ."

"Ân công, người...... Người làm sao qua được?" Trác Tam Huyền có chút ngạc nhiên hỏi. Tần Vũ thản nhiên mĩm cười, nói:

"Chẳng qua là dùng chút thủ đoạn mà thôi, còn nữa đại thúc sau này đừng gọi ta là ân công, gọi thẳng tên ta Tần Vũ là được." Trác Tam Huyền nhíu nhíu mày:

"Như thế nào có thể, người cứu chúng ta hai lần tính mạng, nếu gọi ngươi như vậy, thật là không có một chút lễ nghĩa gì."

Tần Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:

"Đại thúc, đây cũng không phải là vấn đề cấp bậc lễ nghĩa, chẳng lẽ ngươi tính sau này cả đời đều gọi ta là ân công sao?" Trác Tam Huyền nghe nói thế, nhất thời có hơi nghẹn lời nói không ra lời.

Lúc này, Linh nhi kéo ống tay áo Tần Vũ, khuôn mặt sáng như ánh trăng rằm thoáng ửng đỏ, ôn nhu nói:

"Tần... Tần Vũ ca ca, nhà của ta cách đây không xa, chúng ta mau đi đi."

Tần Vũ cười nói:

"Được, chúng ta cũng nên đi thôi." Lúc này, Lý Bất Phàm bỗng nhiên có chút bất mãn hừ một tiếng, nói:

"Này gấp cái gì chứ, chờ chúng ta bán hỗn nguyên rồi trở về cũng không muộn, nếu không đêm nay những chân chó đó lại đến đòi nộp thần thạch a!"

Linh nhi bỉu môi, khẽ gật gật đầu. Sau đó, Trác Tam Huyền liền mang theo Tần Vũ đi tới khu chợ, nơi này có thể nói là cực kỳ sầm uất, mà phạm vi chợ so với Tân Thần giới có khác biệt thật lớn, chỉ riêng các đồ vật được buôn bán đã vô cùng kỳ lạ, nhiều thứ còn chưa từng nhìn thấy, nghe Trác Tam Huyền nói nơi này còn có một cái chợ đêm ẩn dấu, chỉ có thể dùng mật hiệu để tiến hành trao đổi, bình thường buôn bán đều là linh bảo đẳng cấp cao, cực kỳ hiếm có, nhưng lại rất đắt tiền, thông thường chỉ có những thương nhân tiền nhiều thế lớn mới có thể xuất hiện ở trong chợ đêm.

Lúc này dọc theo đường đi, Trác Tam Huyền từ đầu đến cuối giữ chặt cái túi chứa hỗn nguyên, sợ bị người ta đánh cắp, dù sao cái này chính là gắn liền tính mệnh của ba người. Trải qua một phen chuyện trò, Tần Vũ đã biết Trác Tam Huyền này là một gã thợ săn trong Tà Phong thành, có vài mánh khóe để săn thú, cho nên thường xuyên đi vào cánh đồng hoang vu ma thú săn bắt hỗn nguyên của ma thú cấp thấp đổi lấy lấy thần thạch để nuôi sống gia đình tạm qua ngày, nhưng tuổi ngày càng lớn, tuy có bản lĩnh, nhưng cơ thể cũng không còn như thời trai trẻ, vì thế xác xuất săn bắt cũng dần dần sút kém, đến nỗi hiện giờ làm không đủ ăn.

Mà Linh nhi kia là nữ nhi của Trác Tam Huyền, lúc trước mẫu thân vừa sinh ra nàng thì cũng đã mất đi, quanh năm suốt tháng cùng phụ thân ở bên ngoài săn thú. Về phần Lý Bất Phàm, là đứa nhỏ vào mười mấy năm trước Trác Tam Huyền từ trong cánh đồng hoang vu nhặt được, lúc đó hắn cũng chỉ mới được năm tuổi, trước ngực đeo một cái ngọc bội trên mặt khắc chữ "Lý", cho nên mới đặt tên cho hắn là Bất Phàm.

Chẳng qua do loạn chiến nổi lên bốn phương, thành chủ Tà Phong thành dùng võ lực nhằm vào cư dân vơ vét cướp đoạt thần thạch, Trác Tam Huyền thấy trước mắt sắp bị trục xuất, cho nên mới không để ý tới tánh mạng đi chọc phải ma thú tam cấp kia, vì thế mà suýt nữa đã mất toi tính mạng.

Không lâu sau, bốn người đã tới một gian hàng rất lớn phía trước, hai bên cửa tiệm chạm khắc hai con rồng đỏ quấn quanh cột trụ, dưới cây cột ngồi chồm hổm hai tượng thạch sư uy vũ bất phàm, phía trên cửa treo một tấm bảng hiệu bằng kim thiết tinh chất, mặt trên viết chữ "Tiễn gia bảo vật phường".

Tần Vũ thần thức nhạy bén biết bao, cách từ xa ở ngoài cửa tiệm đã cảm nhận được trong cửa tiệm này tản phát ra khí tức của thiên tài địa bảo cất giữ trong đó.

Trác Tam Huyền sờ sờ hỗn nguyên trong túi, trong lòng vui mừng, còn chưa kịp tiến vào, một thương nhân dáng người mập mạp đã bước nhanh ra, hắc hắc cười nói:

"Ồ! Trác tam gia tới, cách thật xa ta đã nghe được mùi hàng hóa tốt rồi."

Lý Bất Phàm lạnh lùng cười:

"Đây là lẽ đương nhiên, cái mũi của Tiễn gia ngài ngửi gì không được?"

Thoạt nhìn vị thương nhân mập mạp này đúng là khách hàng lớn nhất của Trác Tam Huyền, người ta gọi là Tiễn bát gia, nhưng phàm là hàng hóa đưa tới, hắn đều phải ép trước một nửa giá, chẳng qua Trác Tam Huyền đã sớm biết tỏng mánh khóe của hắn, đã là khách hàng lâu năm, Tiễn bát gia đối với hắn cũng sẽ không ép giá nhiều lắm.

Hắn ngạo nghễ đi về phía Trác Tam Huyền, chăm chú nhìn khỏa hỗn nguyên kia, thoáng đánh giá xong ngáp một cái, chậm rãi nói:

"Coi như không tệ, lấy giá ba trăm thần thạch đi."

"Ba trăm?" Trác Tam Huyền giật mình trên khuôn mặt lại lóe ra một tia cười lạnh: "Tiễn bát gia, ngươi không phải cũng bị loạn chiến này dọa cho ngớ ngẩn rồi chứ, đây chính là hỗn nguyên của ma thú tam cấp a." Lập tức, Trác Tam Huyền khéo léo vận chuyển hỗn độn khí, mặc dù không thành thạo cho lắm, nhưng hỗn nguyên lại rất nhanh vận chuyển lên, hỗn độn khí mênh mông cuồn cuộn không ngừng tuôn tràn ra.

Tiễn bát gia nhướng mày, trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam, nhìn qua hắn tựa hồ thời gian rất lâu rồi không có gặp hàng hóa tốt cỡ này.

"Được rồi, vậy trả cho ngươi năm trăm thần thạch đi!" Nói xong, Tiễn bát gia liền tiến lên định thu khỏa hỗn nguyên kia. Trác Tam Huyền cười lạnh một tiếng, xoay người định rời đi. Tiễn bát gia hai mắt trợn trừng, nói:

"Ngươi làm cái gì vậy?" Một bên Lý Bất Phàm ngắt lời nói:

"Tiễn bát gia, chúng ta cũng coi như là khách hàng lâu năm của ngươi, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao, mấy thứ này bán ở chỗ khác, ít nhất phải có giá hơn một ngàn thần thạch!"

"Nhưng đây là giá cả của cửa hàng Tiễn gia ta, hơn nữa thứ gì Tiễn bát gia ta không thu ta đố xem ai dám thu, ngươi tốt nhất nên thức thời một chút!" Tiễn bát gia ngang ngược nói.

"Vậy chúng ta không bán!" Linh nhi đứng ở bên Tần Vũ tức giận dậm dậm chân, phải biết rằng trong Tà Phong thành này quy củ là mỗi người mỗi tháng phải giao nộp hai trăm thần thạch, mà năm trăm thần thạch này dùng cho cả ba người cũng không đủ, huống chi khỏa hỗn nguyên này ít nhất có thể bán được một ngàn hai trăm thần thạch, đủ để cho ba người nộp lệ phí hai tháng.

Trên mặt Tiễn bát gia mập mạp kia dữ tợn rung rung, tựa hồ có chút giận dữ ngược lại cười nói:

"Còn muốn đi, đem hỗn nguyên lưu lại nói sau, lão bất tử ngươi này cũng là người sắp vào quan tài rồi, về sau cũng không có hàng hóa gì tốt để cung ứng cho bản lão gia, ta hiện tại sẽ giúp ngươi, người đâu!" Theo một tiếng quát to, mười mấy Hắc y nhân từ phía sau cửa tiệm liền vọt ra, bọn chúng nhìn qua tuy rằng cũng không cường tráng, nhưng có thể cảm giác được tu vi bên trong của chúng tuyệt đối không thể xem thường.

Trác Tam Huyền trên nét mặt già nua khí tức nghẹn đã biến thành màu tím, cả giận nói:

"Đồ khốn, ta hôm nay liều mạng với ngươi!" Nói xong liền xông lên phía trước, cũng không nghĩ tới Tiễn bát gia đột nhiên tung ra một chưởng, hung hãn đánh hắn ngã nhào xuống đất, lực đạo tuy rằng không mạnh, nhưng Trác Tam Huyền trước đã bị trọng thương, dưới một chưởng tức thì miệng phun trào máu tươi.

"Phụ thân!" Linh nhi quá sợ hãi, vội vàng giúp hắn thông máu thuận khí, nhưng Lý Bất Phàm một bên sớm đã phẫn nộ thiêu đốt tim gan, thanh kiếm to bản màu đen trong tay đã vung lên cao.

Bình luận

Truyện đang đọc