HẬU TINH THẦN BIẾN

Nói xong toàn thân hắn quang mang bừng lên, đưa bàn tay định hủy diệt lãnh nhận.Nhưng bỗng nhiên một đạo lực lượng từ trên người Tát Hải phát ra, trong nháy mắt đánh lên tay của Hàn Sanh, lãnh nhận bị đánh bay vào tay của Tát Hải.

"Ngươi làm cái gì?"Hàn Sanh bị cường đại lực lượng của Tát Hải đánh lui lại sau một bước, trên mặt lộ ra thần sắc giận dữ, chằm chằm nhìn vào Tát Hải đang đùa bỡn với lãnh nhận trên tay, nộ thanh chất vấn.

Tát Hải vươn hai ngón tay kẹp lấy lãnh nhận, không ngừng huy vũ, con mắt nhìn chằm chằm lãnh nhận nhàn nhạt nói " Hủy diệt đi thì thật đáng tiếc, vật này chính là bảo vật do Thiên Mông dùng nửa lực lượng tạo ra, nếu ta đoán không nhầm thì lãnh nhận này cũng mang chút lĩnh ngộ Thiên đạo của Thiên Mông, nếu không như thế nào lừa gạt được tinh linh tiểu nha đầu kia?

Hắc Thiên và Hàn Sanh nhìn nhau, nếu thực sự là như vậy thì ngày đó Thiên Mông đã suy nghĩ quá sâu sắc. Đột nhiên Hàn Sanh buồn bực hỏi " Nhưng ngày đó Thiên Mông rời đi Tu La giới, mặc dù cũng có nguyên nhân do chúng ta ép buộc, nhưng chúng ta cũng không có nghĩ chiếm đi Tu La giới, hắn vì sao lại còn không truyền Thiên Đạo Chi nhận cho nha Đầu Trạc Nghiên?"

Tát Hải hắc hắc cười, liếc mắt nhìn Hàn Sanh trào phúng nói "
Thiên Mông có thể bị các ngươi bức đi? Tu vi của hắn sớm đã đạt được cửu dực cảnh giới, hơn nữa có thiên đạo chi nhận phụ trợ, cho dù các ngươi bảy tên tiểu tử cùng động thủ cũng không làm gì được hắn"

Đoạn lão thở dài trầm thấp nói "
Năm đó nếu không phải Thiên Mông cùng Đế Thích Thiên mạnh mẽ dung hợp thiên đạo chi nhận, ta làm sao phải chịu áp chế nhiều năm như vậy? Hừm, tuy nhiên cũng tốt, cũng vì đại chiến của Thiên Mông và Đế Thích Thiên nên khiến Tu La giới cùng thiên giới chia cắt, coi như lửa giận của ta cũng giảm đi được nhiều. Nếu không, hừ …ta sẽ khiến cho hai giới máu chảy thành sông.

Trên mặt Tát Hải lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trên mặt có điểm mê hoặc không thể giải thích nổi. Hàn Sanh và Hắc Thiên khó hiểu hỏi: " Thiên Mông không truyền thiên đạo chi nhận cho Trạc Nghiên đó là vì tâm tính của nha đầu này bất chính huống hồ Thiên Đạo chi nhận tự nhận chủ, cho dù Thiên Mông cũng vô pháp ép nó nhận chủ"

Tát Hải cầm lãnh nhận lạnh lẽo nói " Nếu không phải Thiên đạo chi nhận tự nhận chủ, lúc trước Thiên Mông nghĩ có được nó sao?"

Hàn Sanh và Hắc Thiên trên mặt tỏ vẻ hiểu được, Hắc Thiên cung kính hỏi " Tát Hải sư phụ, nếu nói như thế, lúc trước Thiên Mông rời đi Tu La giới rốt cục nguyên nhân là tại sao? Cuối cùng là ai bức hắn đi?"

"Không ai có thể bức hắn đi" Trên mặt Tát Hải lộ ra thần sắc kính nể khiến Hắc Thiên và Hàn Sanh một trận kinh ngạc. Lão gia hỏa này cả đời không hề kính trọng một ai, nhưng lúc này vẻ mặt của lão khiến ai cũng phải kinh ngạc.

"Thiên Mông tuy thiên tư không bằng ta, không thể tự nghĩ ra công pháp, nhưng từ nhỏ hắn đã cực kỳ chăm chỉ, cực kỳ chịu khổ, cũng bởi vậy nên chúng ta vừa xuất quan đã được mệnh danh là Tu La Song Hùng" Trong mắt Tát Hải toát ra thần sắc hoài niệm mãnh liệt, tựa hồ như nói với hai người, tựa hồ như đắm chìm vào hoài niệm. " Thiên Mông trước đây tâm ngoan thủ lạt, hắn không bao giờ lưi tình với địch nhân, đối với mình càng thêm ngoan tâm. Ta còn nhớ ngày đó có một tên là đệ nhất trong lứa tuổi trẻ.Lần đầu đại chiến với cao thủ, Thiên Mông vì muốn giết hắn tình nguyện tự bạo một đôi cánh, cuối cùng giết chết địch thủ, hắn tu vi từ tứ dực xuống còn tam dực"

" Một người đối với chính bản thân mình hiểu rõ như vậy có thể bị các ngươi bức đi? Đừng nói các ngươi tu vi không so với được với hắn, kể cả tu vi các ngươi trên hắn đi chăng nữa thì cũng không nhất định có thể chiến thắng hắn!" Tát Hải vuốt miệng, nghĩ lại Thiên Mông của ngày đó, trong lòng giờ vẫn còn toát ra nhè nhè hàn ý.

Hàn Sanh và Hắc Thiên thì trong lòng rét run, khi thấy Thiên Mông rời đi Tu La giới thì không sao hiểu được, mà Tát Hải thì cả nửa ngày cũng không nói tới chủ đề này khiến hai người trong lòng rất khó chịu. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Tát Hải nhìn thấy vẻ mặt của hai người thì bật cười nói " Thiên Mông khẳng định không phải do các ngươi bức đi, tâm chí của hắn vô cùng cao ngạo, nếu ta đoán không sai hắn sẽ rời đi không gian này lại một lần nữa tu luyện, cuối cùng thành tựu Thiên đạo"

" Không gian khác? Thiên giới và Tu La giới của chúng ta không phải là không gian cao cấp nhất rồi sao? Hắn đi tới không gian cấp thấp thì dùng được cái gì?" Hàn Sanh kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc. Mấy người bọn họ đều thành tinh ở Thiên giới và Tu La giới, những tu la nhân và thiên nhân bình thường không dễ dàng xúc phạm, đối với không gian cũng có hiểu rõ.

Hắc Thiên trầm mặc một lúc, đột nhiên trầm ngâm nói " Có phải Thiên Mông phát hiện ra điều gì đó nên mới bí mật rời đi Tu La giới, tiến nhập vào không gian kia? Tuy nhiên thông đạo tới hạ giới không gian kia đã bị Thủy Quân phong tỏa, cho dù hắn có cửu dực tu vi cũng vô pháp rời đi, trừ phi hắn có đầy đủ thiên đạo chi nhận nếu không hắn không thể nào đột phá giam cầm của Thủy Quân đã dùng toàn bộ tu vi chế tạo"

" Hừ, các ngươi đã quên Lục Đạo Luân Hồi có thể đi xuyên qua sáu giới sao? Thiên Mông có lẽ chính từ Lục Đạo Luân Hồi đi ra," Tát Hải hừ lạnh sau đó trên mặt hiện lên sự khinh thường nói " Thiên giới và Tu La giới mặc dù là không gian cao cấp nhất, nhưng là sau khi Thủy Quân dùng toàn thân phong tỏa, cường giả đều độn thế tu luyện, hi vọng thoát ra sự giam cầm của Thủy Quân, nhưng là cường giả vẫn lạc quả thật rất nhiều."

Hàn Sanh và Hắc Thiên gật đầu đồng ý nói " Đúng vậy, chiêu này của Thủy Quân quả thật là ngoan độc, khiến cho Tu La giới và Thiên giới ức ngàn năm qua không thể vượt qua, nếu không viễn cổ thợi đại đã xuất hiện rồi, mặc dù là nguyên nhân bất đắc dĩ nhưng cũng khiến hai giới ổn định, coi như việc làm đó cũng là cống hiến của hắn"

Tát Hải cười nói " Mặc dù dùng hạ sách này đối phó với viễn cổ thời đại nhưng chẳng phải lúc đó hắn cũng đồng quy vu tận đó sao? Nếu không nếu với tu vi của chúng ta ngày hôm nay, sao có thể so sánh với bọn họ được?"

" Ngài….ngài nói là Thiên Mông có năng lực đi xuyên qua lục đạo luân hồi? Ta cuối cùng cũng hiểu ra một cổ quỷ dị, vì sao có người đưa thiên đạo chi nhận dung hợp nữa?" Hắc Thiên cũng không quan tâm đến viễn cổ thời đại chuyện xưa, dù sao khoảng cách cũng thật sự quá xưa rồi, …vị đại nhân kia có thể nói vĩnh vĩnh bất tử nhưng cũng vĩnh viễn không thể đột phá tầng không gian này, cuối cùng chỉ là người chết biết đi mà thôi (cơ thể thì sống nhưng không thể đi đâu có khác gì chết?). Thủy Quân cùng bọn chúng đồng quy vu tận, ngược lại lại thành toàn cho chúng.Hắn cũng chỉ là quan tâm đến thiên đạo chi nhận cùng với đạt được cảnh giới chí cao, đột phá bát dực tiến vào cửu dực, đó là con đường duy nhất mà hắn quan tâm.

Tát Hải nhắm mắt lại, suy tư một lát nói " Ta vừa dùng thần thức dò xét một vòng Tu La giới, một người dài màu vàng, trông giống như Thiên nhân tương đối còn trẻ, hắn chẳng những mang theo khí tức của Thiên Mông, còn mang theo khí tức của Thiên đạo chi nhận, xem ra chính là hắn dung nhập thiên đạo chi nhận rồi"

" Bọn họ giờ này đều dưới chân Thiên Sơn, ô thưc lực quả nhiên không thấp, trong đó có một người ngay cả ta cũng không xem được tu vi của hắn" Tát Hải mở to mắt, thì thào nói mà trên mặt vẫn hiện lên thần sắc khó tin.

Trong khi Tát Hải sử dụng thần thức điều tra, dưới chân núi Tần Vũ đã có cảm ứng, trong đôi mắt tinh quang chợt lóe, hừ lạnh một tiếng lấy một đạo khí tức bao vây lấy mọi người, trong nháy mắt thuấn di mang mọi người rời đi.

Tát Hải cả kinh đứng mạnh dậy, sắc mặt nghiêm túc nói " Hảo tu vi, linh mẫn cảm ứng rất tốt, ngay cả thần thức của ta cũng có thể dễ dàng phát hiện, Tu La giới gặp đại rối loạn rồi.

Hàn Sanh và Hắc Thiên nhìn nhau, thực lực có thể khiến cho lão quỷ Tát Hải kinh hãi, đó là cái dạng gì thực lực.

Lúc này bọn người Tần Vũ đã rời đi Thiên sơn phụ cận của Tu La thành, đứng ở xa xa giữa thiên địa, Tôn Ngộ Không có điều gì đó khó chấp nhận.

" Hầu tử, ngươi làm sao vậy? Sao dọc đường chỉ trầm ngâm?" Hồng Quân có chút kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.Vừa rồi có thần thức điều tra hắn cũng có cảm giác nhưng cha hắn Tần Vũ đã sớm phát hiện cho nên hắn cũng không quá mức để ý.Dù sao ở Tu La giới và Thiên giới cường giả nhiều lắm, cho dù muốn biết rõ thì cũng không có thời gian để đi làm, mà trước mắt còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Tôn Ngộ Không buồn bả lắc đầu, trong lòng hiện ra khuôn mặt chí cực thanh thuần, sâu kín nói " Chúng ta không phải chủ yếu muốn tìm Tần bá phụ sao? Tới cùng như thế nào còn tìm kiếm nữa?"

"
Tự nhiên thấy cùng một chỗ thì phóng thích thần thức tìm kiếm một phen rồi, nhưng nếu chúng ta phóng thần thức tìm cả tu la giới sợ rằng cực kỳ không ổn, không thể làm gì hơn là phải dùng phương pháp này" Hồng Quân thoáng có chút khổ muộn nói " Khí tức cường giả của Tu La giới rất nhiều, thậm chí có khí tức của cường giả ta không thể cảm ứng, nếu một khi khiến cho bọn họ phản cảm, chỉ sợ chúng ta nửa bước cũng khó đi"

Tần Vũ mỉm cười nói "
Sương nhi nói đúng, lấy thần thức của người vừa điều tra chúng ta mà nói, hắn tu vi tuyệt đối không dưới cửu dực, thậm chí Đế Thích Thiên cũng không thể thắng được hắn"

Nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, Tần Vũ có thâm ý nói "
Ngươi hôm nay vừa mới sống lại, nguyên thần chưa ổn định, huống chi lại còn bị chân hỏa của Sương nhi trui luyện, phải có thời gian tĩnh tu, tâm cảnh không thể loạn"

Tôn Ngộ Không suy tư một hồi, đột nhiên cảm kích nói "
Tần bá phụ yên tâm, Ngộ Không sẽ cố gắng khôi phục tu vi"

"
Tốt lắm, chúng ta sẽ tới từng tòa thành tìm kiếm, trước tiên là các thành phụ cận, đầu tiên là Sa thành đi" Hồng Quân nhìn Tần Vũ cười cười " Phải qua Sa Thành mới tới được Thiên Sơn, ta nghĩ sẽ có thu hoạch đây"

Nói xong Hồng Quân liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh hãi của Ngộ Không, hiển nhiên hắn an bài như vậy là có thâm ý.

Bình luận

Truyện đang đọc