[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Chẳng lẽ mẹ nguyên chủ họ Ngạn?
Hình như không phải.
Trong ký ức nguyên chủ còn rất nhỏ đã từng nghe loáng thoáng Thu Thành gọi tên bà là Triệu gì đó.

Là họ Triệu không phải Ngạn.
Thu Trì chỉ là nhân vật phụ, lại còn là nhân vật phụ mờ nhạt nhất, chỉ được một câu được miêu tả qua trang sách.

Mà những nhân vật như vậy vốn sẽ không có đề tài để khai thác.
Chết rồi thì lấy gì khai thác, mà có khai thác cũng chẳng để làm gì, người đã chết còn có thể hưởng lộc sao?
Nhưng hiện tại Thu Trì vẫn sống rất tốt, nên nếu được khai thác thì sẽ ra sao đây?
Chỉ trong phút chốc Thu Trì đã thấy được một chiếc hố to bự dụ dỗ cậu nhảy vào, đồng thời bị giả thuyết của mình dọa cho sợ.
Cậu nhìn Ngạn Từ Dương, đối phương là người có gia giáo, nhất định là đã được dạy dỗ trong một môi trường tốt nhất, so với cuộc sống Thu Trì thì quả thật khác biệt rất xa.
Chẳng lẽ bây giờ trên người cậu đột ngột rơi xuống mấy cái tình huống tiểu thư giàu có vì từ bỏ gia đình đi theo tiếng gọi của tình yêu, biến cậu thành con cháu thất lạc của gia đình hiển hách nào đó?
Một ngày nào có người nào đó xuất hiện nói mấy câu như "Cháu chính là con của em gái hay chị gái ta"? Thiết lập đã vỡ rồi mà vẫn còn có thể cẩu huyết thế hả?
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình là con cháu thất lạc một gia đình giàu có nào đó cả, cho nên đừng có cẩu huyết như vậy thật nha.
Thật sự quá là hù chết người!
"Trên đời này người giống người không quá hiếm." Thu Trì cười nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
Nhưng Ngạn Từ Dương nói lại không phải là con người nông cạn, sẽ không vì cậu họ Thu mà rủ bỏ nghi ngờ, hơn nữa chỉ họ tên thì không thể nói nên được điều gì.


Vốn dĩ bình thường chỉ cần một chút tiền là có thể thay đổi họ tên và danh phận mà.
Ngạn Từ Dương đưa mắt nhìn mái tóc Thu Trì sau đó lại nhìn vệ sĩ phía sau cậu, sau đó cười híp mắt: "Cậu nói đúng.

Tôi chỉ là có chút bất ngờ thôi.

Tôi còn một đứa em gái nhỏ, nhưng nó cũng không giống tôi đến mức này."
Thu Trì miễn cưỡng cười, đột nhiên cảm thấy Ngạn Từ Dương có chút nguy hiểm.
Ngạn Từ Dương nói xong thì đứng dậy, hai tay bỏ vào túi quần, nói: "Thấy cậu không sao như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Cố tổng, lần tới tôi sẽ lại ghé thăm."
Thu Trì cũng đứng dậy, nói: "Cảm ơn anh rất nhiều, nếu lúc đó không có anh, tôi lúc đó thật sự có thể đã chết rồi.

Tôi không có gì để trả ơn anh, nhưng sau này anh cần tôi giúp gì, chỉ cần trong khả năng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm."
Ngạn Từ Dương nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Được.

Vậy tôi cảm ơn trước nhé."
Thu Trì cười đáp: "Vâng."
Bàn tay chỉ ở trên đầu một chút rồi ngay lập tức rời đi, anh nói: "Nhìn cậu, tôi có cảm giác mình giống như có thêm một đứa em trai nhỏ nữa vậy."
Trước khi rời đi Ngạn Từ Dương để lại số điện thoại cho Thu Trì, để tiện liên lạc sau này.
"Hẹn gặp lại nhé, Tiểu Trì." Ngạn Từ Dương nói rồi làm động tác nháy mắt, cuối cùng tặng cho cậu một nụ hôn gió.

Thu Trì cười ha ha hai tiếng, đáp: "Vâng, hẹn gặp lại."
Ngạn Từ Dương đi rồi vệ sĩ cũng quay lại vị trí của mình, căn phòng phút chốc đã yên tĩnh trở lại.
Thu Trì thở dài một hơi, thầm nói dạo này đột nhiên xuất hiện nhiều thông tin quá, làm cậu loading không kịp.
Thu Trì cẩn thận nhớ lại cốt truyện, dù sao trước khi xuyên qua cậu chỉ đọc nguyên tác được có một lần, một vài tình tiết có khi còn không nhớ rõ, thậm chí là bỏ sót.
Đầu tiên là nhân vật Ngạn Từ Dương này, nguyên tác rõ ràng không có nhân vật này, nhưng bây giờ anh ta xuất hiện, không chỉ có gương mặt giống cậu, mà dường như còn quen biết nữ chính.
Dù có là bug đi nữa thì cũng rất kỳ lạ.
Thứ hai là Vương Bằng, nghe thì có vẻ là nhân vật phản diện nhưng cậu nhớ nhân vật phản diện cuối cùng khiến Cố Triều gặp khó khăn nhất không phải họ Vương.
Chẳng lẽ mình đọc đã bỏ qua đoạn nào hay ngoại truyện nào à?
Không đúng lắm.

Thu Trì suy tư, nguyên tác, mọi thứ chuyện bắt đầu khi Lâm Đặng đã đi làm, cô tốt nghiệp rồi làm ở công ty Cố Triều, cho nên khoảng thời gian này theo lý thuyết chính là khoảng không trống, có thể xảy ra bất kỳ việc gì, nhưng không thể xảy ra chuyện nguy hiểm đến nhân vật chính.
Vậy nên theo lý thuyết thì khi Cố Triều và Lâm Đặng gặp nhau, hai người họ sẽ không...!nghĩ đến đây Thu Trì liền ngừng lại, cậu giật mình phát hiện có một chuyện không đúng.
Cố Triều đã bị thương rồi.
Khi cậu vừa mới xuyên đến đây, Cố Triều đã bị bắn, khiến trên vai trái hắn có một vết sẹo, nhưng trong nguyên tác Cố Triều khi gặp lại Lâm Đặng rõ ràng không có vết thương này.
Lúc đó cậu chưa gặp Chủ Thần, cho nên thiết lập chắc hẳn chưa biến mất, vậy nên theo nguyên tác thì Cố Triều tuyệt đối không thể bị thương vào lúc đó được.
Nhưng hắn đã bị thương rồi, lúc đó do bị quá nhiều thứ phân tâm cho nên cậu không thể suy nghĩ kỹ càng, về sau thì quên mất luôn.
Tổng hợp những việc này lại, Thu Trì có thể khẳng định, việc thiết lập bị vỡ không phải là sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, mà là thiết lập có thể đã vỡ trước khi cậu xuyên đến đây rồi.
Nếu đúng thật là như thế, thì việc cậu đến thế giới này đã là chủ đích của Chủ Thần, dù cậu có làm nhiệm vụ hay không thì cũng không thể trục xuất cậu đi.

Y ngay từ đầu đã có ý định thay đổi thế giới này, cùng với việc đưa Tiểu Thất làm người.

Nếu không sao mấy phần thưởng hiếm kia lại dễ dàng xuất hiện với cậu như vậy.
Lần gặp gỡ kia chỉ là một cái cớ mà thôi.
Má nó! Bị Chủ Thần chơi rồi!
Thu Trì sau khi phát hiện ra liền tức muốn chết, cậu phẫn nộ lấy tay đập giường, nếu lúc đó suy nghĩ thấu đáo một chút là có thể nhận ra rồi, Thu Trì trách mình quá ngu ngốc.
Nhưng có một vấn đề Thu Trì không hiểu, sao lại là cậu nhỉ, là ngẫu nhiên bắt gặp cậu chết vào lúc đó hay là có chủ đích đây? Thu Trì nghĩ không ra, nếu là vế sau thì quá con mẹ nó ảo ma rồi!
Trong lòng Thu Trì rủa Chủ Thần cả ngàn lần.

Tốt nhất cả đời này không nên gặp lại, nếu không cậu nhất định sẽ dìm chết y dưới ống cống!
Thu Trì hầm hực nằm trên giường, suy nghĩ thêm một chút lại xuất hiện thêm một vấn đề khó hiểu nữa.
Lúc Cố Triều bị thương, về việc xăm hình, hoãn lại là điều tất nhiên, nếu có vấn đề thắc mắc thì có thể gọi điện hỏi cậu về việc này, hoặc cho đàn em đến hỏi là xong rồi mà, không cần thiết phải đêm hôm đột nhập vào nhà bắt cậu đến tận Cố gia để hỏi.
Nghĩ thế nào cũng không đúng.
Chẳng lẽ do thiết lập không còn cho nên Cố Triều nhất kiến chung tình sao? Như vậy thì nguyên chủ thật sự quá thảm.
Suy nghĩ vừa dứt, Thu Trì cảm thấy đầu nhói lên, cơn đau đầu bất chợt ập đến khiến cậu đau đớn.
"Em không ngoan sao?"
Giữa cơn đau đớn ấy một giọng nói đột ngột xuất hiện khiến Thu Trì giật mình hoảng sợ, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, hét lên: "Ai?" Là ai? Là ai đang nói?
Cơn đau vẫn không dứt, sự đau đớn khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, cả gương mặt chỉ trong phút chốc đã trắng bệch.

Thu Trì nhìn qua nút cấp cứu ngay ở đầu giường, đưa tay muốn ấn thì giọng nói ấy lai xuất hiện.
"Em thích anh như vậy, thích đến điên rồi! Anh không thể thích lại em dù chỉ một chút sao?"
"Dừng lại." Thu Trì dùng sức đập lên đầu mình, cậu cào loạn tóc đến rối bời, băng gạc cũng bị cậu trong cơn đau đớn dựt ra, "Đừng nói nữa!"
Thu Trì đau đớn gào thét, nhưng giọng ấy vẫn không biến mất, bên trái, không, bên phải, bên trên rồi lại bên dưới.


Giọng nói ấy giống như đến từ bốn phương tám hướng vậy lấy cậu.
"*Em vì anh mà vứt bỏ sự tự tôn, sở thích lẫn ước mơ, thậm chí còn vứt bỏ cả chính mình.

Em vì anh mà biến thành bộ dạng như bây giờ, vậy mà tình cảm của em, anh lại nhẫn tâm chà đạp."
"Trong mắt anh...!em là kẻ đệ tiện bỉ ổi dơ bẩn leo lên giường dụ dỗ anh sao? Là kẻ có bệnh cần phải chữa trị sao?"
"Anh đừng có yên lặng như vậy mà! Anh nói gì đi, nói gì đó đi mà*!"
"Trái tim em không vá nổi nữa rồi, đầy rồi, cũng rách rồi, em không thích anh nữa...!sẽ không thích nữa."
Thu Trì ôm đầu rơi nước mắt, cậu không biết tại sao mình lại khóc nữa.

Có thể là do giọng nói ấy quá đỗi thê lương, từng câu từng chữ một con dao sắt nhọn đâm vào cứa rách trái tim cậu.
Thu Trì một tay ôm đầu, một tay ôm ngực, đau đớn khiến cậu kìm không nổi mà bật khóc nức nở.

Nước mũi tắc nghẽn khiến cậu khó thở, giọng nói kia vẫn không ngừng tra tấn cậu, khiến cậu muốn phát điên.
Muốn chêt! Giọng nói ấy thê lương đến muốn chết, chủ nhân của giọng nói này dường như không còn muốn sống nữa, tác động mạnh mẽ lên cảm xúc của cậu.

Cho nên cậu cũng muốn chết...
"Thân ái! !"
Thu Trì đau không chịu nổi, nằm gục xuống giường.

trước khi ngất đi, cậu chỉ loáng thoáng nghe được tiếng Tiểu Thất gọi mìnhh..


Bình luận

Truyện đang đọc