[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Diệp Tu cảm thấy sét đánh ngang qua tai mình, không thể tin được mà chỉ vào Thu Trì đang ở trong lòng Cố Triều: "Chị dâu?"
Thu Trì trong lòng lại cười ha ha hai tiếng, không còn gì để nói, cũng không biết nói gì nữa, chỉ mong Cố Triều đừng đại khai sát giới.
Cố Triều vì có mặt Thu Trì mà cố nén cơn giận, hắn không muốn Thu Trì nhìn thấy dáng vẻ tàn bạo của hắn, cho nên mới tận lực áp chế, nếu không hắn thật sự muốn đem Diệp Tu đi chôn sống.
Diệp Tu là một kẻ thông minh, gã không làm vẻ mặt kinh ngạc quá lâu, nhanh chóng đứng thẳng, chạy lại gần Thu Trì, chân chó nói: "Xin chào chị dâu."
Khóe miệng Thu Trì giật giật, nói: "Diệp tiên sinh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Cậu vừa dứt lời, Cố Triều bên cạnh nâng một tay tóm lấy mặt Diệp Tu, nhẹ nhàng dùng sức đẩy ra, lạnh giọng nói: "Cút xa ra một chút."
Diệp Tu ăn đau, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, đứng cách xa hai người.
Cố Triều không muốn cho gã sắc mặt tốt, nhưng ngại Thu Trì nên cũng không nói gì quá phận, có gì đợi về nhà giải quyết.
"Em đói chưa? Mình ăn nhé?" Cố Triều nhẹ nhàng nắm lấy tay Thu Trì, ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Diệp Tu đứng ở đằng xa toàn thân nổi da gà.
Má ơi! Đây là ai?
Đây không phải thằng bạn tàn nhẫn mất nết thường ngày của tôi! !
Thu Trì bất ngờ, cậu cứ nghĩ rằng Cố Triều sẽ nổi giận cơ, không nghĩ hắn vẫn dịu dàng với cậu như vậy.
"Anh..." Thu Trì dò hỏi: "Anh không giận sao?" Lần trước rõ ràng còn tức giận, đến điện thoại cũng không nghe cơ mà.
"Không lỡ tức giận với em, ngoan." Cố Triều hôn cậu một cái, sau đó hắn đẩy menu qua cho cậu, "Em chọn món đi, anh có chuyện cần bàn với gã một chút." Nói xong hắn đứng dậy, đi đến chỗ Diệp Tu tóm gáy gã lôi ra ngoài.
Thu Trì: "..."
Diệp tiên sinh, anh đừng lo, tôi sẽ cầu nguyện cho anh.
Thu Trì thầm mặc niệm trong lòng sau đó chú tâm xem menu.
Bây giờ ra cản cũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn khiến Cố Triều ra tay nặng hơn, làm thế vừa tốn thể lực còn tốn hơi, nghĩ xem nên gọi món gì không vui hơn sao.
Món chính dĩ nhiên là lẩu cá cay rồi.


Thu Trì hứng khởi lật menu, vữa mới lặt được hai trang liền trầm mặc.
Lệ thủy dạ minh châu là cái gì?
Rồi còn Phi Điểu Hí Thủy còn Ngọc Bảo Đua Sắc là cái nữa?
Thu Trì nhìn lướt qua một lần sau đó vô cảm đóng menu lại, lấy điện thoại ra chơi chờ Cố Triều quay lại.
Thu Trì có chơi một trò chơi nông trại, trò này rất nhàn, chỉ có việc mua đất, trồng rau, thu hoạch rồi bán đổi lấy tiền, có tiền rồi lại tiếp tục mua đất, mua hạt giống, rồi lại tiếp trồng rồi đem bán.
Thu Trì chọn game này bởi vì nó không cần nạp tiền, rất thích hợp với một con đỗ nghèo khỉ là cậu.
Cậu liên tục nhấn lên màn hình, đem hạt giống gieo vào mười mấy ô đất, sau đó vào siêu thị mua nước để tưới cây, tiếp tục thu hoạch trứng gà, rồi đi vắt sữa.
Trò này vốn dĩ rất nhàm chán, nhưng Thu Trì lại chơi đến hăng say, nhìn số tiền mà bản thân kiếm được nhờ bán rau củ không ngừng tăng lên liền cười đến vui vẻ.
Thu Trì đang chuẩn bị thu hoạch cà chua, đột nhiên điện thoại rung lên một cái, thông báo tin nhắn gửi đến làm gián đoạn thu hoạch.

Thu Trì nhìn một chút thì phát hiện là Lâm Đặng, không chút do dự mà bấm vào.
Lâm Đặng: "Tiểu Trì, Cố Triều có đó không?"
Trên đầu Thu Trì xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, cậu quay sang nhìn phía cửa rồi mới trả lời: "Tạm thời không có."
Tin nhắn được gửi đi, Thu Trì lại nhắn thêm một tin nữa: "Cậu cần gặp Cố Triều à?"
Lâm Đặng rất nhanh đã trả lời: "Không.

Tớ chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi."
Thu Trì hơi nhíu mày, còn chưa kịp nghi hoặc cái gì thì cô lại gửi tiếp một tin nhắn đến, lần này là một bức tranh sơn dầu, bức tranh vẽ một vườn hoa cúc họa mi, phía xa xa có một căn nhà nhỏ được làm bằng gỗ đằng xa nữa là một những dãy núi san sát nhau, phía trên là bầu trời nắng vàng, một nửa bầu trời ẩn khuất sau sườn núi.
Thu Trì nghiêm túc quan sát, bức tranh rất đẹp, pha màu, phối màu, tô nét đều rất tốt, nhưng nét vẽ lại quá non nớt, hẳn là do một đứa trẻ vẽ ra, hơn nữa khung gỗ đã đổi màu, nhìn màu sắc Thu Trì đoán nó đã được vẽ khá lâu rồi.
Bức tranh được trưng trên kệ, phía bên phải còn có một sô đựng chứa đầy cọ vẽ, trên tường cũng dính không ít màu sơn, cậu đoán đây hẳn là nơi Lâm Đặng tập vẽ, nhưng cậu không hiểu vì sao cô lại gửi cậu bức tranh này.

Lướt xuống một chút còn có một câu, "Cậu nhớ bức tranh này không?"
Trên đầu lập tức mọc ra một đống dấu chấm hỏi, Thu Trì đã tiếp nhận toàn bộ quá khứ của nguyên chủ, cậu chắc chắn mình chưa từng thấy bức tranh này bao giờ.
Thu Trì trả lời: "Chưa từng."
Lần này Lâm Đặng hồi âm lại rất nhanh, "Thật sự chưa từng? Cậu, cậu cẩn thận nhớ lại xem."
Dù không có đứng ngay trước mặt, nhưng Thu Trì có cảm giác là hình như cô rất hoảng hốt.
Sau khi đọc xong tin nhắn, cậu cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, cố gắng lục lọi toàn bộ ký ức, sau khi dạo quanh một vòng ký ức của nguyên chủ, cậu càng thêm chắc chắn với suy nghĩ ban đầu.
"Thật sự chưa từng."
Sau khi gửi tin đi Lâm Đặng đã không còn hồi âm nữa, Thu Trì chẳng hiểu mô tê gì hết, ngón tay di chuyển liên tục trên màn hình, Thu Trì do dự, không biết có nên gọi điện qua hỏi cho rõ hay không.
Đúng lúc này cảnh cửa phòng mở ra, Thu Trì quay đầu nhìn sang liền thấy Cố Triều y phục chỉnh tề đi vào, phía sau hắn là Diệp Tu một tay che một bên má sưng vù, tay còn lại ôm bụng, hai chân run rẩy loạng quạng đi theo sau Cố Triều.
Thu Trì đổi ý cất điện thoại, Cố Triều đi đến bên cạnh, vươn tay xoa đầu cậu, "Đã chọn được món chưa?"
Bàn tay Cố Triều rất lớn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển qua da đầu khiến Thu Trì rất thoải mái, "Chưa." cậu vừa nói vừa đưa menu qua, "Em xem không hiểu."
Cố Triều nhận lấy rồi mở ra xem, vừa nhìn hắn liền quay sang nhìn Diệp Tu với ánh mắt âm trầm, bàn tay nắm chặt góc menu như muốn bóp nát.
Diệp Tu vừa bị tẩn cho một trận vẫn chưa hết sợ, cả người giật bắn, nhanh tay giật lấy cuốn menu, cúi đầu nhìn Thu Trì, chân chó nói: "Là tôi không chu đáo, chị dâu đừng lo, quán này nổi tiếng là phong cách đặt tên độc đáo với hiệu xuất làm việc rất cao đó."
"Ồ." Cố Triều không nhanh không châm kêu một tiếng, hắn nhếch môi cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Tu, "Nếu hiệu xuất làm việc cao vậy thì lên món chẳc chỉ cần năm phút là đủ rồi đúng không?"
Diệp Tu: "..."
Diệp Tu hít một hơi sâu, sau đó cười nói: "Dĩ nhiên là được, tớ đi gọi món, năm phút sau nhất định chị dâu sẽ được lẩu cá cay."
Cố Triều bình thản ngồi xuống ghế, hắn liếc nhìn Diệp Tu: "Còn bốn phút bốn mươi giây."
Trong lòng Diệp Tu đau đớn khôn nguôi, quên toàn bộ cơn đau, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Thu Trì bên cạnh không dám lên tiếng, nhìn Diệp Tu trối chết chạy đi như vậy cũng chỉ thở dài trong lòng, cậu nhìn qua bên cạnh, Cố Triều cũng đang nhìn cậu, hắn bỗng nhiên nói: "Quen từ khi nào?"
Thu Trì: "..."

Thu Trì né tránh ánh mắt của hắn, lí nhí nói: "Lần đầu..."
"Lần đầu gì?" Cố Triều không nghe rõ, lập tức hỏi lại.
Nghe ra giọng điệu Cố Triều không vui, Thu Trì đưa tay nắm lấy góc áo hắn hỏi: "Thành thật khai báo có được khoan hồng không?"
Cố Triều gật đầu, Thu Trì thấy vậy liền thu hết can đảm, kể toàn bộ mọi chuyện ra.

Cố Triều càng nghe sắc mặt càng âm trầm, Thu Trì sợ hắn lại nổi giận liền đưa tay lên trời thề thốt:
"Em thật sự mới chỉ gặp Diệp Tu một lần mà thôi, sau khi kết thúc công việc thì hoàn toàn không gặp lại nữa.

Là thật đó, em thề luôn."
"Ừ." Cố Triều nắm lấy bàn tay đang giơ lên cao của cậu kéo xuống, nói: "Anh tin em." Sau đó hắn lại nói: "Em cănbản không dám dối gạt a,nh, cho nên anh tin em."
Nam chính à, anh khi nổi giận đáng sợ như thế có cho thêm mười cái mạng, em cũng không dám nói dối anh đâu.
"Ban nãy chăc em chịu nhiều uất ức rồi."
"Thật ra cũng không có uất ức gì đâu." Thu Trì nói: "Diệp Tu làm thế cũng vì lo nghĩ cho anh mà."
Cố Triều tròn mắt nhìn cậu, sau đó hắn khẽ cười: "Tiểu Trì, ở bên cạnh anh hãy cứ ích kỷ một chút.

Em không cần nói đỡ cho ai hết, thỏ ngoan đúng là rất đáng yêu, nhưng anh càng thích thỏ biết cắn người."
"Anh bảo em đánh trả hả?" Thu Trì nói xong nhìn lại tay chân mình, chỉ số sức mạnh bằng zero, "...!Em thấy mình đánh không lại người ta."
Cố Triều sủng nịch nói: "Em không cần đánh, em chỉ cần kể với anh, anh sẽ giúp em đánh, cho nên em cứ ích kỷ một chút.

Người yêu em thế lực lớn thế này, vừa có tiền vừa có quyền, em phải tận dụng chứ? Tiền cũng xài thoải mái vào."
Cố Triều trước khi đi công tác đã từng đưa cho Thu Trì một tấm thẻ ngân hàng, để em ấy tiêu vặt, sau đó chỉ thấy ẻm dùng một lần duy nhất là mua một chai nước khoán giá sáu ngàn trong cửa hàng tiện lợi.

Sau đó Thu Trì bỏ ra sáu ngàn mua một thanh kẹo cao su đưa cho hắn, coi như huề vốn.
Sau đó hắn không còn thấy Thu Trì xài tấm thẻ đó nữa, cũng không biết đã bị Thu Trì cất ở xó xỉnh nào rồi.


Chỉ là cảm xúc lúc cầm trên tay thanh kẹo cao su ấy, thật sự là một lời khó nói hết.
Thu Trì lúc này đối diện hắn, ánh mắt hơi hồ nghi, bình thường bạn trai không phải không muốn người yêu quá dựa vào quyền thế của mình à? Là do cách nghĩ cậu sai hay là do Cố Triều khác người vậy? Còn dạy cậu cách mách lẻo.
Phải chăng người thành công đều có lối đi riêng là vậy sao?
Thấy Thu Trì mãi không trả lời lời, hắn liền hỏi lại: "Nghe chưa?"
Thu Trì giật mình gật đầu, nói: "Nghe rồi, anh Triều thật tốt."
Thu Trì vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, Diệp Tu lúc này đã băng lại vết thương trên mặt, gã hớn hở bước vào, nói: "Đồ ăn đến rồi."
Cố Triều xem đồng hồ, vẻ mặt hài lòng, nói: "Rất tốt."
Diệp Tu ngẩn đầu nói: "Ba à, ba nghĩ con là ai chứ? Chuyện thế này là chuyện nhỏ thôi."
Dứt lời mấy người nhân viên phục vụ bước vào, lần lượt hạ từng món ăn xuống bàn, Diệp Tu ngồi bên cạnh Thu Trì, chân chó giải thích, "Chị dâu, đây đều là những món ngon nhất ở đây, chị..."
Gã còn chưa dứt lời thì Cố Triều đã nâng chân tặng cho gã một cước, kèm theo lời cảnh báo: "Cút xa ra!"
Diệp Tu bị ăn đau, tủi thân kéo ghế ra đến đối diện ngồi, nhưng mông còn chưa đặt xuống thì lại nghe Cố Triều nói: "Nếu gọi tôi là ba thì cậu phải gọi em ấy bằng mẹ."
Diệp Tu: "..." Ôi tình yêu ~~
Thu Trì: "..."
Nam chính à, người nghiêm túc như anh khi đùa cực kỳ đáng sợ đó biết không.
----------------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Cậu cứ an tâm đi triệt sản, mọi chi phí tôi lo.
Diệp Tu: Cậu sửa lại câu trước đi, tôi sẽ không lo nữa.
Cố Triều: Con trai, để con có thể sống lâu một chút, con hãy chấp nhận triệt sản đi.
Diệp Tu: Ba à, ba xem con là chó đấy à?
Cố Triều: Đúng vậy.
Diệp Tu: ...!Tui có thể cắt đứt tình bạn này không?.


Bình luận

Truyện đang đọc