[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Ở trong văn phòng Cố Triều lúc này đang nghiêm túc nhìn tấm ván giặt vừa mới nhờ thư ký mua về.
Chỉ là lúc đưa thứ này cho hắn, ánh mắt của thư ký Trần có chút vi diệu.
Cố Triều cũng không để tâm lắm, hắn bây giờ đang bận tâm nên dùng lúc nào mới tốt, về nhà lập tức dùng hay là sau khi ăn xong mới dùng? Có nên mua quà để dỗ em ấy không?
Đang suy nghĩ thì Trần Dụ lại gõ cửa, Cố Triều lập tức đem tấm ván cất vào trong ngăn kéo, chỉnh lại tây trang và tư thế, xong xuôi mới khẽ nói: "Vào đi."
Trần Dụ lúc này bước vào với vẻ mặt xám xịt, nhưng khi đối diện với Cố Triều liền trở về với phong thái chuyên nghiệp: "Cố tổng, Diệp tổng đến tìm."
Cố Triều nghe vậy liền ngẩn đầu hỏi lại: "Tìm cậu hay tìm tôi?"
Trần Dụ giữ vững phong thái của một thư ký tổng tài, mặt không đổi sắc nói: "Dĩ nhiên là tìm ngài."
Anh vừa dứt lời thì từ phía sau một bàn tay lao đến, khóa chặt vai và cổ, kéo anh về phía sau.

Trần Dụ bị dọa cho hết hồn, theo phản xạ lập tức cong khủy tay đánh mạnh ra phía sau.
Làm thư ký cho Cố Triều, ít nhiều phải có chút võ nghệ, nếu không sao có thể giữ vững chức vị.
Người phía sau còn chưa kịp nói gì lập tức bị đánh cho một cú lập tức ôm ngực đau đớn.
"Thư ký Trần...!ra tay thật tàn nhẫn..." Diệp Tu ôm ngực, run giọng nói
Trần Dụ thoát khỏi cánh tay của đối phương, giữ khoảng cách năm bước, nói: "Xin lỗi Diệp tổng, tôi phản xạ tự nhiên."
Cố Triều ngồi trên ghế, trầm mặc cong tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, lãnh đạm nói: "Muốn tán tỉnh nhau thì cút ra ngoài."
Trần Dụ đứng thẳng lưng, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Xin lỗi Cố tổng."
Cố Triều không muốn làm khó dễ thư ký của mình, nói: "Cậu ra ngoài trước đi."
Trần Dụ cúi thấp đầu, đáp: "Vậy tôi xin phép."
Trần Dụ quay người ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Chờ Trần Dụ đi rồi, Cố Triều lúc này mới liếc mắt cái người đang quỳ rạp dưới đất, khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng xấu đi vài phần nói: "Đến đây làm gì?"
Diệp Tu lúc này không giả vờ nữa, phủi bụi đứng dậy, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt không còn nét nhã cợt, nói: "Này phải hỏi cậu."
Cố Triều im lặng nhìn gã, Diệp Tu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Nghe tụi đàn em bảo, cậu bắt đầu giảm số lần vận chuyển hàng, nhiều đối tác gọi điện đến cậu đều từ chối.

Cố Triều, cậu có phải đang muốn rời đi không?"
Công ty Cố gia hoạt động mấy đời, phát triển không ít lĩnh vực, nhưng đó chỉ là một lớp nguy trạng mà thôi, Cố gia vốn hoạt động trong thế giới ngầm nhiều năm, buông người, vận chuyên trái phép chất m@ túy, việc phi pháp nào cũng đã làm, chỉ đến đời Cố Triều, những hoạt động đó điều biến mất, chỉ duy nhất một việc chính là buôn bán vũ khí bất hợp pháp, toàn bộ những lão lại lớn nhỏ đều mua vũ khí từ chỗ hắn.
Cố Triều bất động một lúc, sau đó làm động tác tháo lỏng cà vạt, ngã người dựa vào lưng ghế nói: "Tôi không thể để em ấy bị liên lụy, lỡ như em ấy bị dính vào, tôi sợ không thể bảo vệ em ấy chu toàn."
Diệp Tu nghe vậy có chút nổi nóng, nói: "Vậy cậu nghĩ rằng, cậu rời đi rồi thì có thể hả? Cậu cho rằng có thể qua mắt được hết lũ chó kia à? Đám chó già đó đã sớm biết bên cạnh cậu xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi rồi, tin đồn cậu đang bao nuôi một nam nhân sớm đã bị truyền đi rồi.

Cục cưng nhà cậu sớm đã vào nòng súng rồi."
Cố Triều trầm mặc, thanh âm lạnh đếu thấu xương: "Tôi dĩ nhiên sẽ thu xếp chu toàn, dọn sạch những thành phần muốn làm phản, sau khi tôi rời khỏi cái giới đó, thì cậu sẽ lên tiếp quản."
Diệp Tu giơ hai tay đầu hàng: "Thôi cho tôi xin đi, tôi không quản nổi cái vị trí này đâu.

Ai muốn đi quản mấy tên đực rựa vai u bắp thịt mỗi giây mỗi phút đều có cơ hội phản đối chứ? Bây giờ tôi chỉ muốn vui vẻ yêu đương với Trần Trần thôi nha."
Cố Triều nói: "Cậu chưa thuyết phục được cậu ấy."
Diệp Tu tự tin đáp: "Sớm muộn gì cũng sẽ vào tay tôi thôi, với vẻ điển trai này của tôi, sớm muộn gì cũng yêu tôi thôi."
Cố Triều hoàn toàn không muốn tiếp lời cái người vừa mới bị đối tượng theo đuổi đánh cho một quyền.
Diệp Tu bắt chéo chân, quay lại với bộ dạng nhã cợt thường ngày nói: "Cậu lo mà xử lý việc này cho tốt, xử được ai thì xử cho sạch sẽ, dọn thì dọn cho tận gốc, khiến lũ chó đó một chút cũng không dám phản kháng mới được.

Siết chặt đến mức độ khiến chúng không thể thở được, muốn thở cũng không dám thở."

Cố Triều nhếch mép, nói: "Khả năng làm việc của tôi cậu còn nghi nghi sao?"
Diệp Tu đáp: "Dĩ nhiên không, tôi chỉ muốn nhắc cậu nên đánh nhanh thắng nhanh một chút, chỉ như vậy cậu mới có thể cùng cục cưng nhà cậu vui vẻ yêu đương."
Gã vừa dứt lời, điện thoại Cố Triều liền run lên, hắn ra hiệu Diệp Tu ngừng nói sau đó lấy điện thoại ở bên cạnh ra xem.
Điện thoại có tin nhắn mới, người gửi đến là vệ sĩ hắn phái đi để bảo vệ Thu Trì.
Đối phương gửi một video, hình ảnh quay ở một vị trí rất ra, nhưng Cố Triều vẫn nhìn rõ Thu Trì bị một người con gái xa lạ tát vào mặt, nơi bị đánh đã bị xưng đỏ, da Thu Trì trắng cho nên nơi bị xưng càng thêm rõ ràng, mà cái người ra tay kia sau khi đánh xong thì không ngừng sỉ nhục cậu.
Cố Triều đầu tiên là kinh hãi sau đó lập tức tức giận, sắc mặt tối đi, biểu cảm chính là muốn giết người.
Diệp Tu nhạy bén nhận ra sự biến đổi ở Cố Triều, vẻ mặt lúc này của Cố Triều khiến gã nổi da gà, gã tò mò không biết Cố Triều xem cái gì mới có thể bày ra vẻ mặt như thế, liền nhỏ giọng hỏi: "Gì thế?"
Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt, điên tiết gọi điện qua, chửi tên vệ sĩ kia làm ăn không chu toàn, "Tôi cho cậu đi theo để bảo vệ em ấy, đây là kết quả của cậu đó hả! ? Đệt mẹ, nhanh chóng cuốn gói cút đi!"
Nói xong, hắn cúp máy điên tiết ném điện lên bàn, Diệp Tu đi qua, cầm điện thoại lên, xem đoạn clip vừa được gửi tới, "Đây không phải là đại tiểu thư nhà họ Tô sao?"
Cố Triều nâng mắt, nói: "Tô gia?"
Diệp Tu nói: "Cậu không biết cô ta hả? Tô tổng nhiều lần bàn chuyện hợp tác làm ăn, ngỏ lời muốn giới thiệu con gái lão cho cậu, nhưng lần nào cũng bị cậu thờ ơ từ chối đấy."
Cố Triều nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng là vậy có thật, Diệp Tu lại nói: "Oa, chưa gì đã dám nhận là vị hôn phu của cậu rồi." Thầm nói người phụ nữ này tiêu rồi.
Cố Triều nghiến răng: "Không biết sống chết."
Cố Triều giật lại điện thoại, muốn nhìn kỹ gương mặt của người trong video, cục cưng nhà hắn, hắn cưng lên tận trời, yêu thương còn không đủ, vậy mà lại có kẻ dám đánh, nếu vậy từ hôm nay vĩnh viễn biến mất đi.
Cố Triều nhìn mấy giây, sau đó giật mình phát hiện gương mặt của người phụ nữ có chút quen, suy nghĩ một chút liền nhớ ra.
Đây chẳng phải là người mà Trần Dụ chụp khi hắn đang ở bên Ý sao? Chính là kẻ đầu sỏ khiến cậu và hắn cãi nhau.
Giỏi lắm.
Cố Triều nghiến răng, thù cũ lẫn mới hắn nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời.
Diệp Tu thấy vẻ mặt hắn lúc này có hơi sợ, đột nhiên Cố Triều đứng lên khiến gã giật mình, "Cậu định đi đâu?"

Cố Triều lúc này chỉ có sự tức giận, hoàn toàn đem Diệp Tu biến thành không khí, mở ngăn tủ lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.
Diệp Tu thầm nói, Tô gia gì đó lần này tiêu rồi.
Ngay lúc Cố Triều chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì điện thoại lần nữa đổ chuông, hắn vốn không có tâm tình nghe điện thoại, nhưng vừa liếc mắt qua liền dừng lại, lập tức ấn nút nhận.
"Sao vậy cục cưng?" Giọng nói vô cùng dịu dàng, biểu cảm ôn nhu như nước, dường như cái dáng vẻ cuồng bạo ban nãy chỉ là ảo giác.
Diệp Tu thật nể phục cơ mặt của hắn.
Thu Trì nói: "Em đổi ý rồi, không đi nữa.

Bây giờ em rảnh cả nửa ngày, em đến công ty gặp anh được không?"
Cố Triều đáp: "Dĩ nhiên là được cục cưng, em ở đang đâu? Anh đến đón em."
Thu Trì lập tức nói: "Không cần đâu, em tự mình bắt xe đến."
"Cũng được." Cố Triều nói: "Sau này em không cần hỏi ý anh, em muốn đến thì cứ đến."
"Ừm." Thu Trì nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó cúp máy.
Cuộc gọi kết thúc, Cố Triều liền quay về chỗ ngồi, Diệp Tu thấy vậy liền nói: "Tiểu Trì đến hả?"
"Ừ." Cố Triều đáp một tiếng sau đó gọi điện kết nối ở bàn thư ký, gọi Trần Dụ vào.
Trần Dụ ngay lập tức có mặt hỏi: "Cố tổng có gì cần dặn dò."
Cố Triều nói: "Cậu đi mua ít bánh ngọt, lát Tiểu Trì đến thì pha cho em ấy một ly sữa nóng."
Trần Dụ công việc đầy mình giật giật khóe môi, nén lại bất mãn trong lòng, gật đầu nói: "Tôi lập tức đi mua."
Nói xong liền ra ngoài, Diệp Tu quay sang Cố Triều nói: "Tiểu Trì bị đánh như vậy chắc đang rất ủy khuất, tôi thấy em ấy đến là để tính số với cậu đấy." nói xong liền đuổi theo Trần Dụ: "Trần Trần, để tôi chở em đi."
Cố Triều lúc này mới phản ứng.
Ả đàn bà kia nói với cậu là hôn thê của hắn, có phải cậu tin rồi hay không? Đột nhiên nói muốn đến công ty tìm hắn là để tính số với hắn ư? Có phải cậu muốn chia tay với hắn không? Vừa mới chính là bên nhau, mà đã phải chia tay ư?
Cố Triều lo sợ, không được, lát nữa nhất định phải giải thích rõ ràng với em ấy, dù bảo hắn quỳ ván giặt cả ngày cũng phải nói rõ.
Cố Triều lo lắng xoa đầu, đúng lúc này điện thoại không ngừng vang lên mấy thông báo tin nhắn, hắn cầm lên xem thì phát hiện là thông báo từ thẻ tín dụng.
Tài khoản 98XXXXX bị trừ mười hai ngàn, số dư còn XXXXXXXXXX.

Tài khoản 98XXXXX bị trừ hai támngàn, số dư còn XXXXXXXXXX.
Tài khoản 98XXXXX bị trừ sáu ngàn, số dư còn XXXXXXXXXX.
Tài khoản 98XXXXX bị trừ hai mươi ngàn, số dư còn XXXXXXXXXX.
....
Cố Triều: "..."
Cố Triều nhìn thông báo từ thẻ tín dụng vang lên liên tục mấy chục lần mà trái tim cũng run rẩy theo.
Đây chính là thẻ tín dụng mà hắn đưa cho cậu, để cậu tiêu vặt, hắn bảo cậu cứ tiêu xài thoải mái nhưng cậu chỉ đụng tới một lần duy nhất, nay đột nhiên lại được quẹt liên tục, tuy rằng chỉ toàn số lẻ nhưng vẫn khiến hắn kinh hãi, không biết nên vui hay buồn nữa.
Chẳng lẽ cục cưng thật sự tức giận rồi?
-----------------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Hôm nay em sẽ ngủ với con.
Cố Triều: Không được!
Thu Trì: Vậy về nhà em.
Cố Triều: Không được.

Cục cưng em ngủ lại phòng đi mà, anh ngủ dưới sàn được không? Em đừng đi đâu hết.

Anh xin lỗi mà.
Thu Trì: Vậy anh ra ban công ngủ đi.
Cố Triều ngồi ở ban công chưa được năm giây, Thu Trì đã mở cửa, kéo người vào.
Thu Trì: Không có lần sau.
Cố Triều ôm lấy Thu Trì: Yêu cục cưng (´ε` ʃƪ).


Bình luận

Truyện đang đọc