[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Thu Trì thở dài một hơi, sau đó ngã lưng ra phía sau, thầm nghĩ sao vẫn còn nhiều bug thế nhỉ? Bao giờ cậu mới có thể sống bình yên đây.
"Thân ái đừng tức giận." Tiểu Thất cẩn thận kéo ống quần cậu, "Nếu không lại chờ thêm một thời gian, chờ Tiểu Thất tổng kết lại rồi đến lúc đó cho Lý Nhã rời đi có được không?"
"Anh không giận." Thu Trì ôm Tiểu Thất ngồi lên đùi mình, "Tiểu Thất nếu đã có sự suy tính của mình thì cứ như vậy đi, anh sẽ tin tưởng Tiểu Thất."
Cuộc trò chuyện tạm kết thúc, bởi vì Thu Trì nghe không nổi cái bug này nữa, càng nghe càng đau đầu.

Cậu phải vẽ tranh thôi, chỉ khi đấm mình vào hội họa cậu mới có thể bình tĩnh được.
Thu Trì đặt Tiểu Thất ngồi lên ghế, sau đó chính mình đi chuẩn bị dụng cụ để bắt đầu vẽ tranh.
Tiểu Thất thấy vậy liền nhảy khỏi ghế, ngay lúc Thu Trì chuẩn bị đeo tạp dề vào thì nó liền tóm lấy góc quần cậu, dùng lực kéo nhẹ.
Thu Trì cúi đầu, Tiểu Thất lại ngẩn đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thu Trì đặt nhẹ bàn tay lên đỉnh đầu Tiểu Thất, hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Thất nói: "Thân ái đã nói sẽ dạy Tiểu Thất vẽ mà.

Tiểu Thất cũng muốn vẽ."
Thu Trì dừng động tác một chút, cậu nhìn màu sơn trên kệ, tất cả đều được làm từ bột hoa anh túc, loại màu này đối với trẻ em rất độc hại.
"Chờ chút." Thu Trì nói xong liền chạy ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại trên tay cầm một hộp màu nước cùng với một cây cọ nhỏ.

Sau đó cậu bày cho Tiểu Thất một khung tranh cỡ nhỏ rồi từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi, giúp Tiểu Thất mặc vào.
"Mặc vào, nếu không sẽ bẩn quần áo." Chiếc áo so với Tiểu Thất có hơi to, phải xoắn lên mấy vòng mới cưỡng thò tay ra được.
Xong xuôi hết rồi Thu Trì mới đổ màu ra khay của mình, rồi cầm cọ lên bắt đầu pha màu, quẹt từng lớp màu mỏng lên tấm vải trắng.
Tiểu Thất ở bên cạnh quan sát Thu Trì sau đó bắt chước làm theo, thấy Thu Trì quẹt lớp đầu tiên là màu đen, nó liền bắt chước theo, quét một lớp màu đen lên.

Đối với thể loại tranh sơn dầu Thu Trì am hiểu nhất là lối vẽ cổ điển, có thể nói là thế mạnh của cậu.

Thu Trì tô một lớp màu mỏng, đợi khô rồi mới tô lên lớp tiếp theo, có thể nói, trong khi ngòi cọ đang hoạt họa thì trong đầu Thu Trì đã sớm hoàn thành tác phẩm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, một cánh đồng hoa hồng đỏ tắm mình dưới ánh sao hiện lên, dưới ngòi bút của cậu, hình ảnh ánh sáng nhìn sống động như thật, giống như phía trước thật sự có khung cảnh này, vừa hư ảo, vừa chân thật.
Thu Trì lùi ra sau hai bước, nghiêm túc ngắm nhìn lại bức tranh, sau đó sửa lại những chỗ chưa vừa ý.
"Thân ái."
Ống quần đột nhiên bị tóm lây, Thu Trì giật mình dừng động tác, cánh tay đang vẽ hơi cứng lại, khiến lớp máu trở nên dày hơn.

Nhưng Thu Trì không có tức giận, cậu cúi đầu nhìn xuống, khẽ hỏi: "Làm sao vậy."
"Thân ái." Tiểu Thất hứng khởi khoe tác phẩm của mình, "Thân ái nhìn xem có giống không?"
Tiểu Thất trước kia còn là hệ thống ở bên cạnh Thu Trì, dĩ nhiên biết Thu Trì một khi đã cầm cọ lên thì dù xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng đều không quan tâm, cậu cũng không thích bị làm phiền khi mình đang vẽ tranh, bởi vì việc sẽ cản trở linh cảm của cậu.

Nó biết rõ điều đó, nhưng lại nhịn không được mà đem khoe tác phẩm của mình với Thu Trì.

Không biết có phải do trở thành trẻ con lâu quá cho nên nó cũng dần bị đồng hóa rồi chăng, nếu không thì sao dạo này khả năng kiên nhẫn của nó rất kém.
Thu Trì cúi người, nghiêm túc xem xét bức tranh rồi lại nhìn Tiểu Thất.
Hai mắt Tiểu Thất sáng rực, dáng vẻ cực kỳ tự hào với tác phẩm của mình.

Thu Trì khẽ mỉm cười đưa tay xoa đầu khích lệ nó, nói: "Đẹp lắm, Tiểu Thất thật giỏi."
Tiểu Thất được khen gương mặt lập tức sáng bừng, cực kỳ khoái trí.

"Tiểu Thất muốn khoe với ông nữa." Tiểu Thất cầm khung tranh lên cao, hứng khởi nói: "Còn phải đem khoe với ba ghẻ nữa."
Nói rồi Tiểu Thất đã cầm tranh chạy ra khỏi phòng vẽ, gấp gáp đến mức cả áo sơ mi cũng không cởi ra.
"Cẩn thận ngã." Thu Trì nói lớn, nhưng bóng dáng Tiểu Thất đã sớm chạy mất khiến cậu chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
Thu Trì đóng cửa phòng lại, sau đó quay lại tiếp tục chỉnh sửa tác phẩm của mình.
Sau khi quẹt lớp màu cuối cùng, Thu Trì lùi ra hai bức tỉ mỉ quan sát bức tranh, sửa lại những chỗ chưa ổn, đợi đến khi Thu Trì đặt khay màu và cọ xuống thì cũng đã mất một lúc lâu.
"Xong rồi?" Một giọng nói cất lên ngay khi Thu Trì đặt khay màu và cọ xuống.
Thu Trì bị dọa cho giật mình, quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Triều không biết xuất hiện từ lúc nào, hắn đứng dựa lưng vào cửa, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu.
"Anh vào rồi thì phải lên tiếng chứ?" Thu Trì cởi bỏ tạp dề, phồng má nói: "Hại em giật mình."
"Xin lỗi bé cưng." Cố Triều sải bước chân đi đến bên cạnh Thu Trì, từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo cậu, hắn khom lưng tựa cằm vào vai cậu nói: "Dáng vẻ tập trung của em thật sự rất đẹp, không nỡ làm phiền em."
Nói rồi Cố Triều nhìn tác phẩm do cậu vẽ ra, hết lòng khen ngợi: "Bé cưng vẽ thật đẹp, thật giỏi.

Nhìn đẹp hơn nhiều so bức tranh trừu tượng của Tiểu Thất."
"Không được nói thế." Thu Trì thật sự đáng giá thấp khả năng so đo của hai người này: "Tiểu Thất rất có tài đó."
Cố Triều lập tức nói: "Trong mắt anh không ai vẽ đẹp hơn em."
Trái tim Thu Trì bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt mà mềm nhũn, cậu nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái, nói: "Mình đóng khung rồi treo trong phòng được không anh?"
Cố Triều dĩ nhiên không từ chối, "Được, anh sẽ cho người đem tranh đi đóng khung."
Dứt lời, hắn trở tay ôm Thu Trì lên, vì quá bất ngờ cho nên Thu Trì bị kinh sợ, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ hắn.
"Tranh vẽ xong rồi, vậy bụng đã đói chưa?" Cố Triều nói bên tai cậu: "Cơm anh nấu xong rồi, chỉ chờ em xuống ăn."
Hơi thở nóng bỏng thổi ngay bên tai, lỗ tai Thu Trì ửng đỏ khẽ giật mình mấy cái, "Thả em xuống, em đi được."

Cố Triều nào dễ buông tay như vậy, bàn tay đặt dưới eo khẽ x0a nắn, nói: "Thì ra bé cưng vẫn còn sưng sức như vậy, xem ra buổi sáng anh vẫn chưa làm hết lực rồi."
Anh còn đòi làm hết lực? Thu Trì trợn mắt nhìn hắn, cảm thán về độ vô liêm sỉ của người trước mặt.
Cố Triều bị dáng vẻ của cậu làm cho bật cười, cúi đầu hôn lên chíp mũi và môi cậu mấy cái nói: "Ngoan, để anh ôm em.

Đi ngủ giúp em mát xa có được không?"
Thu Trì "hừ" một tiếng, nói: "Xem như anh có lương tâm." hờn dỗi xong Thu Trì cũng bắt đầu thấy đói, vỗ vai hắn: "Em đói rồi, mau ôm em xuống."
"Tuân lệnh." Cố Triều ôm Thu Trì ra khỏi phòng vẽ.
Tiểu Thất ngồi trên bàn ăn, hai tay chống cằm, môi nhỏ chu lên, thầm nói ba ghẻ đi gọi thân ái sao mà lâu thế? Nó đói bụng muốn chết luôn rồi.
Đặc biệt hôm nay ba ghẻ còn xuống bếp, Tiểu Thất nhìn đồ ăn trước mặt, thèm đến ch ảy nước miếng.
"Tiểu Thất." Lý Nhã ngồi đối diện nói: "Tiểu Thất đói lắm rồi có phải không? Chúng ta ăn trước nhé."
"Không ăn." Thu Trì dù bụng có đói cồn cào, hay bị đồ ăn ở trước mặt hấp dẫn thì cũng muốn đợi ba ghẻ và thân ái cùng nhau ăn cơm.
Lý Nhã nghe vậy dĩ nhiên không dám động đũa, cùng Tiểu Thất ngồi ở bàn ăn chờ đợi.
Đợi mãi mới thấy bóng dáng Cố Triều, Tiểu Thất thấy hắn hai mắt liền sáng rực nói: "Ba, thân ái nhanh lên, Tiểu Thất đói rồi."
Nhìn Cố Triều ôm Thu Trì thân mật đi vào, Lý Nhã trong lòng hận đến nghiếng răng, hai tay giấu bên dưới bàn bấu chặt vào tấm trải bàn, móng tay đâm sâu vào da cơ hồ muốn bật máu.
Chờ đến khi Lý Nhã bình tĩnh lại được thì phát hiện Cố Triều đã ở phía sau lưng từ khi nào.

Cô ngẩn đầu lên, còn chưa kịp vui mừng thì đã đối diện với đôi mắt lạnh đến thấu xuống của Cố Triều, khiến cô nhịn không được mà run lên, lời đến bên môi cũng quên mất.
"Đây không phải phải chỗ cô có thể tùy tiện ngồi." Cố Triều nói, hai mắt nhìn Lý Nhã hận không thể lột xuống một lớp da của cô, "Cút!"
Lý Nhã bị khí thế quá mức kh ủng bố của Cố Triều dọa cho kiếp sợ, cơ thể theo bản năng mà đứng lên, lùi ra sau mấy bước, lúc bước đi có chút gấp gáp khiến cô va phải ghế phía sau mém ngã ngửa ra đất.
Trái tim của Lý Nhã bị dọa sợ mà đập mạnh, khiến cô gần như có thể nghe rõ được nhịp tim của bản thân.

Nhìn chỗ mình vừa ngồi, Cố Triều đang ân cần đặt thiếu niên trong tay xuống, động tác ôn nhu nhẹ nhàng, giống như thứ hắn ôm không phải là người mà là món đồ trân bảo quý hiếm.
Nếu lúc đó cô không đứng lên, Cố Triều có thể sẽ thật sự xử lý cô.


Lý Nhã vừa nghĩ cơ thể cũng run lên.
Trước giờ cô vô cùng tự tin vào nhan sắc của bản thân, tất cả đàn ông cô gặp từ trước đến nay đều say mê cơ thể quyến rũ của cô.

Ấy vậy mà hiện tại, cô lại thua một tên đàn ông, cả người gầy như que củi, tầm thường không có gì đặc biệt kia sao?
Lý Nhã cảm thấy giống như có ai đó hung hăn vả lên mặt cô mấy cái, khiến nó đau rát đỏ ửng.

Cô ban nãy mém ngã, vậy mà không một ai để tâm đến, Cố Triều sau khi an bài cho thiếu niên rồi cũng ngồi vào vị trí bên cạnh.

Giống như không có sự hiện diện của cô ở đây vậy, lúc này đây Lý Nhã thấy bản thân giống như một tên hề.
Nhưng vì tương lai sau này Lý Nhã nhịn xuống, cô đứng thẳng dậy, hai tay hất đuôi tóc ra sau lưng, vờ như không có gì mà đi đến vị trí bên cạnh Tiểu Thất ngồi xuống.
"Bé cưng ăn thử cái này đi." Cố Triều gắp cho Thu Trì một miếng thịt bò.
Thu Trì hướng ánh mắt về nồi chân giò hầm nói: "Em muốn ăn giò heo."
Cố Triều lại dỗ: "Ngoan, ăn cái này xong lại ăn giò heo."
Nói xong cũng gắp cho Tiểu Thất một đũa.
Lý ngồi bên cạnh giống như không khí, cô chỉ có thể từ lực gắp đồ ăn cho mình.

Nào ngờ đũa còn chưa chạm đến thì đã bị Cố Triều đánh rớt.
Lúc này Lý Nhã thật sự nhịn không được mà đứng lên, nói: "Ông chủ, tôi vất vả cả ngày, chẳng lẽ một bữa cơm cũng không thể cho tôi ăn?" Mấy ngày trước cô có ngồi đâu hay ăn gì cũng đâu có ai nói gì, chỉ vì cái tên kia, chỉ mới xuất hiện một ngày, mà lại đối xử với cô như vậy? Lý Nhã hận không thể nhào qua cắn xé Thu Trì, trong lòng lại càng không can tâm.
"Phần ăn của cô đã có đầu bếp làm."
Hàm ý rõ ràng, chỗ thức ăn này không có phần của cô.
Lý Nhã nghẹn một cục tức nhưng không thể không nhịn xuống, cô hầm hực ngồi xuống ghế, chờ người dọn cơm lên cho mình..


Bình luận

Truyện đang đọc