[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Thu Trì rầu rĩ ăn cơm, đúng là rượu bia hại thân, cậu vẫn nên làm thanh niên tốt thì hơn.
Xóa thì cũng đã xóa rồi, gửi thì cũng đã gửi rồi, cậu có thể làm gì được bây giờ? Dù sao cậu mất mặt trước Cố Triều cũng đâu phải chỉ một lần, mất thêm lần nữa cũng không khác gì nhau hết nhỉ? Nếu Cố Triều có hỏi thì cứ nói đã quên, sau đó dứt khoát không nhận là được rồi.
Nghĩ như vậy, Thu Trì thấy trong nhẹ nhõm đi không ít.
Trong lúc Thu Trì còn đang thầm kiểm điểm bản thân, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thu Trì nghe theo âm thanh nhìn sang, là điện thoại của Trần Dụ.
Nếu không phải điện thoại của mình thì không để tâm, Thu Trì tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trận Dụ cầm điện thoại lên nhìn nhưng không nhắc máy mà quay sang nói với Thu Trì đang mải mê ngậm móng giò heo, "Đến lúc tôi phải đi rồi." Nói xong anh đứng dậy, trên mặt có chút tiếc nuối, "Anh ấy đến đón tôi rồi, công việc xong nhanh hơn tôi tưởng, tôi có chút tiếc khi không thể chờ cậu đi học đây."
Anh tiếc nuối thật hay không thì Thu Trì không biết, đừng nói là diễn viên chuyên nghiệp, cho dù Trần Dụ diễn không giỏi đi chăng nữa, Thu Trì căn bản cũng nhìn không ra, bởi vì cậu không có kinh nghiệm trong việc nhìn người.
Người khác đối tốt với cậu, vậy cậu cũng sẽ đối tốt lại với người đó, cậu đơn giản chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Nếu anh nói tiếc nuối, ờ, vậy cứ coi như anh tiếc nuối đi, Thu Trì cũng lười tìm hiểu xem anh là đang thật lòng hay giả vờ.
Thu Trì vội nhai miếng gân heo trong miệng, sau đó nói: "Nhanh vậy sao? Dù hôm nay anh đi nhưng như vậy vẫn có hơi nhanh đấy."
"Ừ." Trần Dụ gật đầu nhìn điện thoại cho đến khi tắt hẳn thì cất đi, "Biết sao giờ, y nôn nóng, tôi cũng nôn nóng."
Thu Trì cũng đứng dậy, nói: "Tôi tiễn anh ra ngoài."
Trần Dụ gật đầu, anh đưa tay chỉnh lại tây trang sau đó đi rời đi, Thu Trì đi theo sau anh.

Lúc mở cửa ra Thu Trì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đợi trước cửa, cậu vừa nhìn liền kinh hãi thốt lên: "Diệp Tu? À không phải, Diệp tiên sinh."
Trần Dụ buồn cười với phản ứng của cậu, nói: "Hiện tại không phải, y chỉ mượn thân xác dùng tạm thời thôi."
Thu Trì chớp chớp mắt nhìn lại một lần nữa, nhìn kỹ mới thấy, khí chất đúng là có chút khác.
Diệp Tu là công tử hắc đạo thuộc hệ ăn chơi đến trác táng, nhưng người trước mặt lại không cơ khí chất như vậy, trái lại còn mang theo một loại cảm giác khiến người khác phải e dè.

Thu Trì chợt nhớ ra, hình như mình từng xăm chỗ đó cho Diệp Tu, nếu như "Diệp Tu" có ký ức lúc trước của Diệp Tu kia thì...
Thu Trì: "..."
"Diệp Tu": "..."
Thu Trì mắt đối mắt với "Diệp Tu", ngầm hiểu ý nhau không ai nói gì.
"Tôi không ngờ người anh cần tìm lại ở trong thân thể Diệp Tu đấy." Thu Trì nói: "Nếu hai người rời đi, vậy ký ức của nguyên chủ có bị gián đoạn không?"
Trần Dụ nói: "Điều này cậu không cần lo, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết cả rồi, sẽ không có ai nghi ngờ gì đâu."
Thu Trì gật đầu sau đó nhìn "Diệp Tu" đang đứng trước mặt, bỗng chốc cảm thấy từ trên người y có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy rất quen, hình như là cậu đã gặp người này rồi.
Thu Trì nhíu mày một cái, sau đó giật mình nói: "Là anh à?" Không cần đối phương trả lời xác nhận, Thu Trì lại nói: "Tiểu Thất đang ở đâu? Lâu như vậy rồi, mau trả Tiểu Thất cho tôi."
Trần Dụ nghe vậy vẻ mặt liền tỏ ra kinh ngạc, "Hai người biết nhau à?"
"Diệp Tu": "...!Không quen lắm."
Thu Trì nhìn Trần Dụ nói: "Mới chỉ gặp một lần."
"À." Trần Dụ đột nhiên tươi cười, sau đó khoát lấy cánh tay của "Diệp Tu", ở một góc Thu Trì không thể nhìn thấy tặng cho "Diệp Tu" một ánh mắt u ám, bàn tay đang khoác lấy tay y kia đột nhiên dùng sức siết chặt lại, sau đó anh như bình thường nói: "Cũng xem như là người quen cũ rồi, thế thì không phải ngại ngùng gì nữa đúng không thân ái?"
Cơ thể "Diệp Tu" cứng lại, nhưng biểu cảm gương mặt lại không hề đổi sắc, Thu Trì đứng đối diện chẳng biết chuyện gì, cậu vẫn hướng "Diệp Tu" gặng hỏi về Tiểu Thất.
"Tiểu Thất nhà tôi bây giờ như thế nào rồi? Bao giờ tôi mới gặp được nó?"
"Diệp Tu" bị áp lực từ phía Trần Dụ, im lặng một lúc lâu mới trả lời, "Hai ngày nữa, cậu sẽ gặp được con bé."
"Thật à?" Thu Trì trong lòng vui mừng, lâu vậy rồi, cậu có hơi nhớ Tiểu Thất rồi.
"Ừ." "Diệp Tu" bị áp lực từ phía Trần Dụ mà giọng nói cũng trở nên cứng ngắc, cánh tay bị Trận Dụ siết đến đau run cả người cũng không dám hó hé tiếng nào.
"Đến lúc phải đi rồi." Trần Dụ sau khi siết đủ rồi thì lập tức buông ra, sau đó như có như không mà nhéo eo y một cái, quả nhiên thân thể y lập tức run lên, nhưng y vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh như cũ, bất động thanh sắc nhìn Trần Dụ.

Thu Trì không hề hay biết hai người mờ ám cái gì, vui vẻ đưa tay ra với Trần Dụ, "Tuy không lâu, nhưng rất vui khi được quen biết anh."
Trần Dụ nắm lấy tay cậu, "Tôi cũng thế, sống tốt nhé."
Thu Trì gật đầu, sau đó chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Trần Dụ không phải tên thật của anh, có thể cho tôi biết tên thật của anh không?"
Trần Dụ ngạc nhiên, sau đó tươi cười ghé sát vào tai cậu nói ra ba chữ, điều này khiến cho người phía sau không vui, vội nói: "Chu Chu, đi thôi."
Anh tách ra Thu Trì, mỉm cười chào tạm biệt với cậu, sau đó nắm lấy tay "Diệp Tu" cùng nhau rời đi.
Đợi cho thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất, Thu Trì mới quay trở về nhà, cậu nhớ việc hôm qua, lấy điện thoại ra chuyển tiền vào tài khoản Hùng Tất sau đó quay lại bàn, tiếp xúc ăn cơm.
Thu Trì ăn xong thì dọn dẹp, lúc cậu mở tủ lạnh lấy nước thì kinh ngạc phát hiện, tủ lạnh nhà cậu không biết từ khi nào đã đầy ấp đồ ăn vặt, đồ uống được xếp tầng tầng trên kệ, ở trên một lon nước dễ nhìn thấy có một tờ ghi chú, Thu Trì cầm lên coi thử, sau khi đọc xong nhịn không được mà bật cười.
"Thiệt tình, là tôi phải cảm ơn anh mới đúng."
Thu Trì đem tờ ghi chú cất đi, lấy một lon nước trong tủ lạnh, khui nắp uống, cậu không thích ăn vặt, nhưng bây giờ ăn cũng không vấn đề gì.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Thu Trì đi đến trường.
Sau khi say xỉn một trận, sáng hôm nay Thu Trì cảm thấy đã thông suốt không ít vấn đề.
Nếu như Cố Triều đã cho cậu thời gian để xác định thêm lần nữa, vậy thì cậu sẽ thật sự xác nhận lại một lần.

Cố Triều không phải người thất hứa, nếu như hắn nói cho cậu bảy ngày vậy, chính là bảy ngày, dù bây giờ không thể gọi cho anh, nhưng khi đến thời hạn, anh nhất định sẽ quay về để nghe câu trả lời của cậu.
Chỉ còn hai ngày nữa.
Sau khi đến lớp, Lâm Đặng vội vàng xin lỗi vì hôm qua đột nhiên say mất, còn để cậu trả tiền, đồng thời cũng cảm ơn vì đã đưa cô về nhà.
Thu Trì lắc đầu tỏ ý không vấn đề gì nói: "Đổi lại lần sau cậu bao lại tớ một chầu là được."

Lâm Đặng sảng khoái đáp: "Không thành vấn đề."
Sau đó Lâm Đặng ghé sát tai Thu Trì hỏi nhỏ: "Phải rồi, cậu làm lành với Cố Triều chưa?"
Thu Trì bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tớ quyết định đợi Cố Triều sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy."
"Ừm." Lâm Đặng vỗ vai cỗ vũ cậu: "Cố lên, tớ không muốn vừa mới bước vào còn đường đu CP lần đầu thì thuyền lại bị nhấn chìm đâu, hai người phải làm lành với nhau đấy."
Thu Trì: "..." Nữ chính, cô khai quang thế giới mới nhanh quá rồi đấy.
Thu Trì bất lực cười ha ha vài tiếng, còn chưa kịp thở dài thì đột nhiên Lâm Đặng lại nói: "Phải rồi, cậu nhớ lần trước có người giúp cậu đóng toàn bộ tiền học phí không?"
Thu Trì giật mình, "Cậu biết là ai?"
Lâm Đặng gật đầu nói: "Tớ vô tình nghe được giáo sư Liễu nói chuyện với hiệu trưởng sáng nay.

Ban đầu tớ không tính ở lại nghe đâu, nhưng bọn họ đột nhiên nhắc tới việc này cho nên tớ mới ở lại nghe."
Thu Trì hỏi: "Họ có nhắc tên người đó không?"
Lâm Đặng gật đầu, nói: "Có.

Người đó là Cố Triều."
Thu Trì kinh ngạc đến tròn cả mắt, mất một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại được, cậu vừa bị mở miệng hỏi Lâm Đặng có chắc chắn hay không thì tiếng chuông thông báo giờ học vang lên, Liễu Quân bước vào khiến mọi người phải quay lại chỗ ngồi của mình.
Giờ học bắt đầu, Thu Trì chỉ có nén một bụng khó chịu xuống.
Dù cho không hỏi lại, Thu Trì có thể chắc chắn lời Lâm Đặng nói là thật, cậu không quen ai giàu hay tốt đến mức đóng toàn bộ số tiền học cho cậu, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một mình Cố Triều.
Chết tiệt! Thu Trì thầm mắng một tiếng, muốn gặp Cố Triều quá, muốn nghe giọng của hắn.

Nhưng hiện tại không được, Thu Trì nắm chặt tay, chỉ có thể nhẫn nhịn, kìm chế mong muốn này xuống.
Buổi học ngày hôm nay, Thu Trì không quá tập trung, những bài giảng hay thực hành trên lớp đều chỉ hiểu một nửa và làm một nửa.

May mắn là các giáo viên nghĩ cậu mệt cho nên không ai nói gì.
Thu Trì cô đơn trải qua một ngày, đi học, đi làm, đi ăn, tất cả mọi việc cậu làm hôm nay đều chỉ có một mình, rõ ràng trước giờ cậu đều ờ một mình, sao chỉ một khoảng thời gian có Cố Triều bên cạnh, cậu lại không chịu được cảm giác cô đơn này nữa.
Mấy hôm trước có Trần Dụ cho nên cậu không quá để ý đến nó, bây giờ ở một mình rồi mới nhận thức được, cậu đã sớm quen cuộc sống có Cố Triều rồi.
Qua ngày hôm sau, Thu Trì chính thức gặp mặt Trần Dụ nguyên chủ, không giống với người kia, Trần Dụ trước mặt cậu hiện tại đều có phong thái và hành động giống như một trợ lý chuyên nghiệp.

Gặp được người thật, Thu Trì dĩ nhiên cũng rất vui vẻ chào hỏi anh.
Hơn nữa mọi việc đã được anh xử lý rất tốt, Trần Dụ có ký ức về cậu mấy ngày trước đo, hoàn toàn không nghĩ ra rằng ký của mình bị thay đổi.
Tối đó, Trần Dụ mang đồ ăn đến đồng thời cũng mang cho cậu một hộp quà rất lớn.
Thu Trì tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Trần Dụ nở một nụ cười xã giao vô cùng chuyên nghiệp, nói: "Cố tổng bảo tôi đem đến cho cậu, xin cậu Thu hãy nhận lấy."
Thu Trì đặt chiếc hộp trên bàn sau đó mở ra, sau đó kinh ngạc nhìn vật bên trong, Trần Dụ giải thích: "Cố tổng biết cậu chưa mua tây trang cho nên đã gấp rút nhờ người thiết kế riêng cho cậu, để cậu có thể đi dự buổi triển lãm ngày mai."
Thu Trì xúc động không nói lên lời, cậu hít một hơi sâu, li3m môi nhìn Trần Dụ nói:"Cảm ơn trợ lý Trần đã giúp tôi đem nó đến đây."
"Là trách nhiệm của tôi."
Thu Trì nhìn bộ tây trang trong hộp, ánh mắt dịu dàng, ngày mai cậu có thể gặp lại Cố Triều rồi.
--------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Sao hôm nay em ấy không gọi cho mình? Chỉ cần em gọi anh sẽ bắt máy mà, cho nên cục cưng à, em mau gọi đi.

Không được rồi, phải về thôi.
Thuộc hạ: Boss ơi, bình tĩnh! ! ! ! ! !.


Bình luận

Truyện đang đọc