HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Sau khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, ta liền không vào cung nữa, chỉ chuyên tâm ở nhà chuẩn bị cho hôn lễ.

Ngày thành thân không còn xa, may mắn là áo cưới đã thêu được quá nửa.

Trước đây, ta chỉ mải mê tưởng tượng mình mặc bộ y phục này gả cho Thôi Cửu, từ chối thợ thêu mà trong nhà tìm đến, cứ nhất quyết thức khuya dậy sớm tự mình thêu.

Giờ buông tay, mới phát hiện, thợ thêu quả nhiên là người làm nghề này, tay nghề thật sự tuyệt vời, mấy con ngỗng ngốc nghếch ta thêu lúc trước, dưới bàn tay sửa đổi khéo léo của họ, trở nên lộng lẫy, sống động như thật, cuối cùng cũng xứng đáng được gọi là phượng hoàng rồi.

Thật tốt, hà tất phải làm chuyện tốn công mà không được việc.

Ta cuối cùng cũng ra dáng một tiểu thư khuê các, cầm sách ngồi dưới xích đu hóng mát, lấy sách che mặt là có thể đánh một giấc.

Nếu không phải lại mơ thấy đêm mưa tồi tệ đó, thì cuộc sống quả thật có thể coi là hoàn mỹ rồi.

Trong mơ là đầu đông, không phải lúc này, bởi vì trong mơ, khi cha hỏi các tỷ muội chúng ta có ai nguyện ý gả cho Bùi Diệu không, không ai chịu đáp ứng, ông ấy kéo dài nửa năm, rồi chọn ta.

Trong mơ, ta bổ nhào vào cửa Thôi gia, liều mạng gõ.

Gỗ ngấm nước ẩm ướt nhớp nháp, lạnh thấu xương.

Cửa mở ra, Thôi Cửu đứng trong cửa, tay cầm ô, nhìn ta ướt như chuột lột.

Hắn một thân bạch y thoát tục, dung mạo cao quý vẫn mê người, khẽ mở môi, lại nói: "Hạ Tam nương muốn gả cho ai, can hệ gì đến Thôi mỗ?"

Ta vẫn không cam lòng, cố gắng gượng dậy, hỏi hắn: "Thôi lang, chúng ta quen biết nhau năm năm, ta đối xử với chàng thế nào, chàng thật sự không biết sao? Trong lòng chàng, ta chẳng lẽ không có chút vị trí nào hay sao?"

Thôi Cửu khẽ thở dài, quay mặt đi: "Ta không ngờ Tam nương lại hiểu lầm đến vậy."



Khoảnh khắc đó, tim ta dường như ngừng đập, tay chân dường như còn lạnh hơn cả cơn mưa, hai mắt cố gắng mở to, nhưng vẫn bị mưa làm mờ đi.

Người ta nói ta đơn phương si mê, ta không tin.

Hắn vẽ tranh, ta mài mực pha màu. Bút hắn còn chưa động, ta đã đưa màu cần dùng lên.

Hắn ngước mắt, cùng ta nhìn nhau mỉm cười.

Khi đó, ta tin chắc giữa ta và hắn là có sự ăn ý.

Cô mẫu trêu chọc ta, chẳng lẽ muốn đến Thanh Hà Thôi thị làm một nha hoàn mài mực?

Lời nhắc nhở rõ ràng như vậy, ta lại có thể giả câm giả điếc, chỉ coi như người đang nói đùa.

Nhưng đến lúc đó, ta cũng không thể không tin.

Hắn chỉ nhìn ta đứng trong mưa lạnh, không đưa cho ta một bát nước gừng, không mời ta vào trú mưa, thậm chí không cho ta mượn một chiếc ô.

Ta tự mình đi về, giống như lúc đến vậy.

Nhưng ta vẫn không cam lòng, chạy đi tìm cô mẫu cáo trạng, nói hôn sự cha tìm cho ta, ta không hài lòng, cầu xin người làm chủ cho ta.


Đầu óc ta khi đó chắc là bị nước sông Hoàng Hà tràn vào, rối loạn không chịu nổi, hoàn toàn không nghĩ đến, kỳ thực người chọn ta gả cho Bùi Diệu, căn bản không phải cha, mà là cô mẫu.

Người mỉm cười dịu dàng với ta, nói: "Con không muốn gả cho Bùi Diệu, chẳng lẽ là muốn vào cung bầu bạn với cô mẫu sao?"



Ta như kẻ ngốc đứng ngây ra đó, liền thấy Hoàng thượng tươi cười bước vào, phong cho ta làm Tiệp dư, bảo ta chọn ngày lành tháng tốt vào cung.

Ngay vào ngày lành tháng tốt đó, cô mẫu ban cho ta chén rượu của người, ta uống xong lền c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Linh hồn ta lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy hai người ca ca bất tài của mình, người phụ trách việc tổ chức tiệc rượu, cũng đều bị c.h.é.m đầu.

Hoàng thượng than thở hai người này bất lương, chỉ vì chút oán hận cũ, lại dám ra tay với cô mẫu của mình, hại c.h.ế.t muội muội ruột.

Nhưng người sáng suốt kỳ thực đều biết, tất cả những chuyện này, đều nằm trong kế hoạch của cô mẫu.

Hoàng thượng chưa chắc không biết.

Nhưng Hoàng hậu tự mình ra tay chặt đứt cánh chim của ngoại thích, đối với ngài ấy mà nói, dù sao cũng là chuyện tốt.

Tỉnh dậy, ta vốn cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, không thể là thật.

Lại thấy bên gối mình, có thêm một chiếc bình thủy tinh hai quai.

Chiếc bình này là do Đại Thực cống nạp, không phải người trong cung thì không được thấy, bất kể là hoa văn, màu sắc, kiểu dáng, đều giống y hệt chiếc bình đựng rượu độc tiễn ta về cõi Tây phương kia.

Ta toát mồ hôi lạnh, tìm kim bạc thử một chút, lại thấy mũi kim trắng tinh, bỗng chốc đen sạm chuyển sang màu tím.

Tay ta run lên, suýt chút nữa làm rơi chiếc bình vỡ tan, sau đó vội vàng cất giấu nó, sợ người khác phát hiện, tố cáo ta ăn trộm đồ trong cung.

Lúc đó, ta liền thề, tuyệt đối sẽ không để những chuyện trong mơ này xảy ra.

Đừng nói là Bùi Diệu chưa từng gặp mặt này là con lai Hung Nô, cho dù là kẻ què mù đầu bạc, ta cũng bằng lòng gả.

Bình luận

Truyện đang đọc