HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Bùi Diệu bước lên một bước, che chắn cho tôi, lạnh lùng nhìn anh ta.

Vốn dĩ cậu ta đã cao, giờ lại càng tạo ra áp lực lớn hơn: "Họ Thôi kia, anh đúng là thú vị. Kiếp trước anh chính là kẻ g.i.ế.c cô ấy, muốn chuộc tội thì cứ tự sát đi là xong chuyện, còn bày đặt 'nhất định không phụ em, đối xử tốt với em', anh đây là đang chuộc tội hay là trả thù vậy? Cô ấy đã làm sai điều gì mà còn phải dính dáng tới tên sát nhân như anh? Còn lo lắng tôi nói xấu anh sau lưng, anh đúng là lấy mình ra để đo lòng người khác. Tôi còn chẳng thèm bịa đặt nói xấu anh, ngay cả những chuyện bẩn thỉu mà anh đã làm, tôi cũng chưa từng kể với Châu Châu, chỉ coi anh như một cái rắm, muốn mặc kệ anh, vậy mà anh lại còn mặt mũi tự mình tìm đến cửa!"

"Cậu... cậu nói bậy! Châu Châu, đừng tin cậu ta, tôi... tôi không phải hung thủ g.i.ế.c em, rõ ràng là cô của em! Bà ta... Bà ta..."

Sắc mặt Bùi Diệu tối sầm lại, cậu ta nhắm mắt thở dài một hơi, rồi mới nói: "Kiếp trước, chị đúng là bị tên cặn bã này mê hoặc, yêu thầm anh ta nhiều năm, nhưng anh ta vẫn luôn dây dưa không dứt, đến thời khắc mấu chốt lại bán đứng chị. Chính anh ta là người bày mưu cho Hoàng thượng triệu chị nhập cung. Anh ta biết chị nhiều khả năng sẽ vì vậy mà chết, nhưng vẫn làm như vậy vì tiền đồ của bản thân."

"Tôi không biết! Tôi... Tôi chỉ muốn cô ấy vào cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, có gì sai chứ! Rõ ràng là hoàng hậu, cô của cô ấy, độc ác và ghen ghét, đã hạ độc g.i.ế.c cô ấy!"

Có lẽ kiếp trước tôi đã uống canh Mạnh Bà quá kỹ, nên thật sự không nhớ được gì cả.

Tuy rằng nghe bọn họ nói, trong lòng có chút rung động, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện thật xa vời.

Nhưng dù có bao nhiêu lời qua tiếng lại, xét theo những gì Thôi Tử Ngôn tự mình thừa nhận, thì anh ta đúng là một tên cặn bã không hơn không kém.

"Hội trưởng Thôi, chuyện kiếp trước tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng tôi biết hiện tại tôi muốn ở bên Bùi Diệu. Mong rằng sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không cần anh phải "bồi thường" gì cả. Tạm biệt."

Mọi chuyện khác, tôi sẽ hỏi Bùi Diệu vậy. Không hiểu sao, tôi lại càng tin tưởng cậu ta hơn.

Thôi Tử Ngôn sững sờ. Có vẻ anh ta không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ thấy tôi kéo tay Bùi Diệu bỏ đi.

Chúng tôi chưa đi được hai bước thì anh ta lại xông lên, túm lấy tay tôi: "Châu Châu, hãy tin tôi, em thật sự rất rất yêu tôi, chỉ là em chưa nhận ra thôi..."

Bùi Diệu hất mạnh tay anh ta ra, đẩy anh ta loạng choạng lùi về sau mấy bước: "Anh có nghe hiểu tiếng người không vậy?"

Kết quả là, sau một hồi giằng co, hộp "bảo bối" nhỏ mà tôi cất trong túi quần cứ thế... rơi xuống đất.

Đúng là muốn độn thổ!



Tôi cúi xuống nhặt đồ lên, kéo Bùi Diệu chạy thục mạng, sợ Thôi Tử Ngôn đuổi theo.

Vừa vào nhà, tôi liền đóng sầm cửa lại, dựa vào cánh cửa thở hổn hển, vẫn còn kinh hồn bạt vía.

Thấy tôi như vậy, Bùi Diệu, người từ lúc Thôi Tử Ngôn xuất hiện đến giờ vẫn luôn sa sầm mặt mày, bỗng nhiên bật cười.

Cậu ta bế bổng tôi lên, đưa tới giường.

"Bảo bối" cuối cùng cũng được "khui hàng".

Sau đó, tôi vòng tay ôm cổ cậu, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, vùi mặt vào hõm cổ cậu ta hỏi: "Kiếp trước, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì vậy?"

Cậu ta cười như không cười nói: "Kiếp trước ấy à, kiếp trước tôi là người chôn cất chị, vậy mà chị lại ân đền oán trả, hóa thành hồn ma xinh đẹp đến quấn lấy tôi, hại tôi mất đi hai mươi năm tuổi thọ, ba mươi mấy tuổi đã c.h.ế.t trận sa trường. Thế nên kiếp này chị phải đối xử tốt với tôi đấy."

Tôi bĩu môi: "Hừ, toàn nói bậy. Tôi hại cậu thê thảm như vậy mà cậu còn tìm đến tôi, cậu là đồ biến thái à?"

Cậu ta cười, xoa đầu tôi: "Không còn cách nào khác, ai bảo hồn ma xinh đẹp của em quá mức quyến rũ, ngày ngày dụ dỗ tôi sa ngã. Tôi cứ luôn muốn được ôn lại giấc mộng xưa, muốn đến nỗi cổ họng cũng muốn mọc tay ra rồi."

Tôi vỗ vào tay cậu ta: "Đi đi đi, không biết lớn nhỏ, gọi chị."

Cậu ta nhướng mày, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ nguy hiểm: "Tôi cứ tưởng sau chuyện vừa rồi, chị đã có nhận thức rõ ràng về "lớn" với "nhỏ" rồi chứ. Xem ra nhận thức vẫn chưa đủ rõ ràng, chúng ta ôn tập lại một chút vậy."

Tiếng kêu của tôi bị nụ hôn của cậu ta chặn lại.

Cuối cùng, hộp nhỏ vừa mua kia cũng đã được "xử lý" hết.


Tôi cứ tưởng khi tôi quay về ký túc xá, cả tòa nhà sẽ chấn động, mọi người sẽ đổ ra xem bạn gái của anh chàng đẹp trai lai Tây.

Là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là tôi đã muốn độn thổ rồi.

Nhưng mà, không hề có chuyện đó.



Mỗi người đều đang sống cuộc sống của riêng mình, ăn cơm, làm bài tập, xem phim, chơi game.

Khiến cho sự cẩn thận của tôi bỗng trở nên thật buồn cười.

Thì ra mấy trăm nghìn lượt xem, mấy vạn lượt thích trên mạng, hòa vào thế giới rộng lớn này, lại chẳng đáng là gì.

Tuy nhiên, ngay khi vừa bước vào cửa phòng ký túc xá, tôi đã bị mấy mụ chị em "dê xồm" giữ lại.

"Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Tôi kể hết mọi chuyện, trừ chuyện kiếp trước kiếp này, kết quả là...

"Chém gió!"

Đó là Hoa muội.

“Tôi vẫn còn hoài nghi, nếu cậu hẹn được người ta ra ngoài, tôi sẽ tin."

Đó là chị Thương.

"To không?"

Đó là Linh Tử.

Chị Thương thấy Linh Tử lại nói chuyện bậy bạ không đúng lúc, bèn vỗ vào trán cậu ấy một cái: "Cậu biết là ai rồi còn hỏi."

Linh Tử: "Tớ mặc kệ cậu ta là ai. Các cậu không thấy Trư muội hôm nay phải nhón chân vịn eo mà đi vào sao?"

Chị Thương: "Chết tiệt!"

Bình luận

Truyện đang đọc