HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Tôi vội vàng cùng anh ta ca tụng lẫn nhau, nào là hội trưởng Thôi học hành tấn tới, lại còn là hội trưởng hội học sinh, vậy mà vẫn có thời gian vẽ vời, lại còn đạt đến trình độ như vậy, quả thật phi phàm.

Thực ra trong lòng tôi nghĩ, thảo nào phối cảnh lại kém cỏi đến thế, cấu trúc cơ thể người cũng vụng về, chắc hẳn người này có chút thiên phú, chỉ là dành quá ít thời gian cho việc vẽ tranh, suốt ngày chỉ mải mê với cái hội học sinh kia.

Nào ngờ anh ta lại nói: "Sao em lại khách sáo với tôi như vậy?"

???

Tôi và anh ta thân thiết khi nào?

Đối phương bèn gửi tới mấy tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện riêng trên Weibo: "Sao vậy? Lời mình đã nói, giờ lại không muốn nhận sao?"

Cỏ, một loài thực vật.

Nhìn những bức ảnh chụp màn hình anh ta gửi qua, trong đó có vài bức ảnh tự chụp trong phòng gym của anh ta, kèm theo tin nhắn từ tài khoản Weibo của tôi:

"Muốn nhảy aerobics trên cơ bụng của anh."

"Muốn làm bé mèo ngoan của riêng anh."

Biểu cảm của tôi đã méo mó đến mức không thể tả nổi. Mấy lời nhắn kiểu như bà lão ngậm kẹo mút – chỉ biết l.i.ế.m lẻo thế này là ai phát ra vậy?

Nhớ lại khoảng thời gian Hoa Muội từng mượn iPad của tôi để chơi, tôi tức đến mức muốn đập bàn, bóp c.h.ế.t cô ta ngay lập tức.

Tôi bèn nói với hội trưởng Thôi, đây là do bạn cùng phòng dùng tài khoản của tôi gửi đi.

Đối phương đáp: "Em đừng ngại ngùng nữa."

Tôi c.h.ế.t lặng.

Tôi chụp màn hình, gửi thẳng cho Hoa Muội vô liêm sỉ:

"Ngụy Vũ Hoa! Cậu có thể đừng dùng tài khoản của tôi để làm fan cuồng được không? Nhìn cái mớ rắc rối cậu gây ra này!"

Cô ấy trả lời:

"Giúp cậu tán trai mà không lấy phí là may rồi, gọi tôi là Lôi Phong đi."



"Ai thèm đàn ông mà cậu tán tỉnh chứ! Ngấy chết đi được! Tiểu bạch thỏ lai Tây của tôi chẳng phải tốt hơn sao!"

Hoa muội lập tức gửi cho tôi một đoạn ghi âm.

Tôi vốn định chuyển thành văn bản, nhưng vì quá tức giận, tay run bấm nhầm, thế là phát ra loa ngoài.

"Hạ Hiểu Châu, nếu bây giờ cậu quay video chứng minh cậu tán đổ anh chàng lai Tây đó, chị đây lập tức quay video quỳ gối xin lỗi, công khai thừa nhận trên Weibo rằng chính chị là người tán tỉnh Dour. Cậu dám không? Tôi nghĩ chắc cậu vẽ tranh đến mức hóa điên, không phân biệt được lý tưởng và hiện thực nữa rồi, còn tưởng anh chàng đẹp trai cậu vẽ bước ra khỏi màn hình để sưởi ấm giường cho cậu chắc? Đồ giả tạo! Miệng thì chê chị em rủ đi phòng tập ngắm trai trẻ chơi bóng rổ là nhàm chán, sau lưng lại lén lấy ảnh người ta làm mẫu vẽ cả đống tranh gợi cảm. Cậu nghĩ tôi không biết à? Cậu rõ ràng là mê mệt cơ thể người ta, cậu hèn hạ! Còn chê tôi mơ mộng hão huyền, thấy trai đẹp là không nhấc chân nổi, xì!"

Tin nhắn thoại mới nghe được một nửa, tôi đã vội đưa tay ra thu hồi ghi âm, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Bùi Diệu giữ chặt ngay tại chỗ.

Tôi bị cậu ta ép phải nghe hết đoạn lời lẽ bừa bãi này của Ngụy Vũ Hoa, thật sự là một màn xử phạt công khai ngay tại chỗ.

Thật đúng là hành hình giữa chợ!

Nghe xong, tôi vội vàng cầm lấy điện thoại, xấu hổ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.

Nào ngờ Bùi Diệu lại bất ngờ kéo tay tôi lại, khiến tôi loạng choạng ngã vào lòng cậu ta.

Tôi vùng vẫy muốn chạy, nào ngờ lại bị cậu ta ghì chặt lên bàn.

Cậu ta nhướn mày, thản nhiên nói: "Giải thích một chút đi."

Chưa bao giờ tôi cảm thấy xấu hổ đến thế.

Đã đến nước này rồi, tôi đành liều mạng kể hết mọi chuyện về Dour cho cậu ta nghe.

Cậu ta nghe xong, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Vậy thì chị chỉ cần quay video chứng minh mình đang ở cùng tôi, là có thể bảo bạn cùng phòng đi tìm Thôi Tử Ngôn, chứng minh người trêu chọc anh ta trên Weibo không phải chị là được?"

Giáo viên dạy văn của cậu ta là ai vậy? Thật biết nắm bắt trọng điểm.


"Hả? À, cái đó không cần đâu. Tôi gửi đoạn chat giữa tôi và bạn cùng phòng cho anh ta xem cũng được mà..."

"Suỵt." cậu ta đặt ngón tay lên môi tôi: "Quay video thôi, có gì đâu mà ngại. Đi nào, chúng ta đi quay. Chị có tài khoản Douyin không?"

"Có chứ."



"Đã từng đăng video nào chưa?"

"Chưa."

"Chị có nhiều tranh như vậy, làm vài video đăng lên đi."

"Ai mà xem chứ..."

"Cứ đăng lên là được rồi. Sau này đây cũng là nơi quảng bá cho trò chơi của chúng ta, nên bắt đầu kinh doanh từ bây giờ đi. Sau khi làm xong video, chị có thể đăng lên các nền tảng video khác nhau, dù ít dù nhiều cũng là để quảng bá mà."

Cậu ta nói vậy, tôi thấy cũng có lý, bèn ngoan ngoãn làm video cả buổi sáng.

Những video này thật sự rất đơn giản, giống như kiểu slide ngày xưa vậy, toàn là do hệ thống tự động tạo ra rồi chèn thêm nhạc vào.

Bận rộn xong xuôi, bụng tôi kêu ùng ục.

Tôi tiện tay mở WeChat, thấy Ngụy Vũ Hoa đang mắng tôi xối xả: "Tôi biết ngay cậu không dám mà, đồ hoang tưởng quái gở, còn bày đặt sói con, tôi tin cậu mới lạ."

Mụ c.h.ế.t tiệt kia, tức c.h.ế.t tôi rồi!

Bùi Diệu liếc nhìn tôi với vẻ ung dung, không nói gì nhiều, rồi xuống bếp làm ba món mặn một món canh.

Mấy ngày nay, chúng tôi thay phiên nhau nấu cơm.

Tôi thường chỉ làm mấy món đơn giản như bánh trứng, rau xào, còn cậu ta toàn làm những món chính thịnh soạn. Mùi vị ấy à, ực...

Thôi đừng nói nữa, cách ly mười bốn ngày, chắc chắn tôi sẽ tăng vài cân mất.

Ăn uống no nê, tôi đang ôm bụng nằm ườn ra giường với vẻ hạnh phúc, thì Bùi Diệu bỗng nhiên chạy tới, một tay cầm điện thoại, nhào tới ôm chầm lấy tôi, cắn nhẹ vào cổ tôi, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính.

Tôi giật nảy mình, cổ bị cậu ta cắn nhẹ, cả người tê dại.

Vừa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu ta đã buông tôi ra, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu chỉnh sửa video.

Cậu ta cẩn thận cắt bỏ phần lộ rõ mặt tôi, thêm hiệu ứng "hoàng tử dị vực", và cuối cùng tạo ra một video hoàn chỉnh: Sói phương Bắc bắt cóc một cô gái Trung Nguyên chỉ lộ nửa mặt và một bên tai.

Tôi cảm thấy cảnh tượng này quen quen, dường như... từng thấy trong mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc