HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Ta cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Tam nương biết rồi."

Lúc này Hoàng thượng giá lâm, thấy ta và cô mẫu đang chơi cờ, phất tay ý bảo chúng ta miễn lễ, còn hứng thú ngồi một bên xem.

Xem xem, bỗng nhiên cười nói: "Tam nương lại càng giống với lúc nhỏ của Oánh nương hơn cả Uyển nương, quả nhiên chất nữ giống cô."

Uyển nương, là Vĩnh Dương công chúa, Oánh nương, lại là khuê danh của cô mẫu ta.

Hoàng thượng vừa thốt lên câu nói này, ta liền cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, cố gắng cười gượng nói: "Công chúa Vĩnh Dương vừa mang vẻ đẹp của nương nương lại thêm sự cao quý của hoàng thượng, tự nhiên như thần tiên giáng trần. Dẫu Tam Nương có may mắn có vài phần giống cô mẫu, cũng tuyệt đối không thể so sánh với công chúa được."

Thánh nhân cười xòa, coi như bỏ qua chuyện này.

Cô mẫu khẽ nâng mi mắt, ánh mắt thấu hiểu nhìn hoàng thượng, khóe môi hơi cong lên. Sau khi kết thúc ván cờ này, bà cho phép ta rời khỏi cung.

Vừa bước ra khỏi cổng cung, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, quyết tâm sau này nếu không cần thiết sẽ không tùy ý tiến cung nữa.

Kết quả là vừa ra khỏi cổng cung, ám vệ mà Bùi Diệu để lại cho ta đã báo có người bám theo bọn ta.

Ta rẽ vào một con ngõ nhỏ, dặn ám vệ bố trí mai phục cẩn thận, sẵn sàng ứng phó. Nhưng khi cỗ xe ngựa đuổi sát chúng ta dừng lại, từ trên xe bước xuống lại chính là Thôi Cửu lang, dáng vẻ nhàn nhã.

Ta thậm chí không xuống xe, chỉ từ trên xe hành lễ với hắn: "Không biết Thôi Cửu Lang có chuyện quan trọng gì chăng?"



Hắn ta đáp lễ nó: "Ta có chút thắc mắc về thư họa, muốn thỉnh giáo phu nhân."

Ta kéo rèm xe xuống, ngồi thẳng lại trong xe: "Sở trường của Tam Nương chẳng qua chỉ là chút tài mọn, làm sao dám chỉ giáo Thôi Cửu công tử? Lang quân xin hãy quay về đi."

Giọng nói của Thôi Cửu từ bên ngoài xe truyền đến: "Tam nương tài hoa hơn người, sao có thể nói là kỹ xảo khéo léo? Chỉ là không biết chúng ta quen biết năm năm, Tam nương vì sao vẫn luôn che giấu tài năng trước mặt Cửu lang, che giấu sâu như vậy."

Câu cuối cùng, giọng điệu của hắn gần như ai oán, ngàn vạn vấn vương, Thu Ảnh bên cạnh sắc mặt phức tạp, ta có thể đoán được biểu cảm của tất cả những người hầu ám vệ này chắc cũng rất đặc sắc.

Ta chỉ cảm thấy mình nếu tiếp tục dây dưa với hắn, quả thực nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cứng rắn bỏ lại một câu "Không có chuyện đó." liền muốn nhanh chóng rời đi.

Thôi Cửu lại như phát điên ngăn cản trước xe ngựa của ta: "Ta không cam lòng! Lúc trước ở hôn lễ của nương tử, nương tử lấn át phong quang của ta, ta không tiện nói nhiều, nhưng tên tuổi của ta là Thôi Cửu lang cũng không phải dễ dàng bị chà đạp như vậy! Xin Tam nương cùng Cửu lang đường đường chính chính so tài một trận, mời chư vị đại nhân phân xử, không biết nương tử có thể nể mặt không?"

Ta ngây người.

Thôi Cửu này, hóa ra điều hắn để ý nhất, vẫn là danh tiếng của bản thân hắn.

Cũng đúng.

Lúc trước ta thật sự giẫm hắn một cái, khiến hắn mất hết mặt mũi, những ngày này hắn không biết đã nghe bao nhiêu lời chế giễu phỉ báng, chắc hẳn mọi người đều nói hắn tự xưng là tài tử, kỹ thuật vẽ tranh lại bị một nữ nhân so sánh đến mức không còn gì để nói, sao có thể không sốt ruột?


Nghĩ đến đây, ta cười nói: "Cửu lang tài năng hơn người, Tam nương sao có thể so sánh với ngài, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân không thể bỏ qua, có câu nói lời người đáng sợ, lời gièm pha có thể hủy hoại con người, Tam nương liền không cùng lang quân dây dưa nhiều nữa, lang quân thứ lỗi."

Nói xong, ra lệnh cho người đánh xe thúc ngựa, không quay đầu lại rời đi.



Có điều, Thôi Cửu này cũng không dễ dàng từ bỏ.

Mấy ngày sau đó, ta cả ngày đóng cửa không ra ngoài, hắn liền mỗi ngày đưa một phong thư khiêu chiến tới.

Ta trả lại một phong, hắn đưa tới một phong, ta trả lại một phong, hắn đưa tới một phong.

Ta cảm thấy cả nhà nhìn ta với ánh mắt đều có chút kỳ quái.

Đúng vậy, trên phong bì thư tuy rằng viết là thư khiêu chiến, nhưng ai biết bên trong viết rốt cuộc là thứ gì chứ?

Cái này hiềm nghi lén lút trao đổi thư từ, ta là không tẩy sạch được.

Thôi Cửu này, thật đáng hận!

Kết quả, ngày mùng sáu tháng chín, sinh thần lão thái quân, chúng ta cả nhà đoàn tụ đang ăn bữa cơm đoàn viên, quốc công gia liền nhận được một phong thư chim bồ câu do thuộc hạ đưa tới.

Xem xong, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi.

Mọi người nghi hoặc, ông phất tay ra hiệu không có việc gì, để mọi người tiếp tục.

Ta trực giác cảm thấy không đúng, sau khi bữa tiệc kết thúc liền đuổi theo đến viện của quốc công, sau khi hành lễ xong, liền vội vàng hỏi: "Tổ phụ, chẳng lẽ có tin tức của Thất lang sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc