HOA HỒNG ĐEN TÌM LẠI TÌNH YÊU



“Mua đồ cho em bé?”
Nghe được đề nghị nho nhỏ của Hắc Ly, Trình Đế Uy không khỏi có chút ngạc nhiên.

Hôm nay hắn theo ý cô gái, chở cô đến trung tâm thương mại.

Chẳng ngờ khi tới nơi, cô nàng này lại không nhiều lời, trực tiếp kéo hắn sang khu quần áo của trẻ em.
“Thì anh cũng biết đấy! Em gái em, Tiểu Kỳ đã mang thai rồi mà.”
Hắc Ly khoác tay người đàn ông, bắt đầu một tràng “bày tỏ nỗi lòng”: “Thân là bác của đứa nhỏ, em dĩ nhiên nên thể hiện chút thành ý chứ! Với cả, chẳng phải anh cũng thường hay mua quần áo cho Tiểu Minh Triết sao? Anh sắm đồ cho cháu của anh, em cũng thế thôi.”
Một màn lí luận của cô gái khiến Trình Đế Uy nghe mà dở khóc dở cười.

Hai đứa trẻ có thể so sánh với nhau ư? Tiểu Minh Triết đã mấy tháng tuổi, trong khi con của Phong Dực và Vu An Kỳ thậm chí còn chưa biết giới tính nữa kìa.
Lại nói có ai như Hắc Ly không? Em gái kết hôn thì tự mình đặt váy cưới rồi chuyển về nước.


Giờ em gái mang thai liền chạy đi sắm đồ cho đứa cháu tương lai.

Ngay cả quyền thực hiện nghĩa vụ của Phong Dực lẫn Vu An Kỳ đều lần lượt bị cô cướp mất.

Tuy nhiên hắn vẫn thuận theo ý cô.

Chỉ cần cô thích là được.
Cũng may Hắc Ly không mua quá nhiều, dù sao đứa bé cũng còn đang trong bụng mẹ.

Chỉ là hôm nay đi cùng cô, người đàn ông đã thấy được vài chuyện khá hay ho.
Hắc Ly lựa đồ cho trẻ sơ sinh rất thành thạo.

Cô kiểm tra chất liệu vải của từng món quần áo, rồi lại chọn những kiểu quần áo phù hợp với trẻ sơ sinh.

Thế nhưng đối với sự thuần thục của cô, Trình Đế Uy lại chẳng mảy may nghi ngờ.

Thậm chí hắn còn cười cười, nửa đùa nửa thật cảm thán một câu: “Xem ra nếu sau này chúng ta mà có con thì anh cũng không cần phải lo lắng quá nhiều đâu nhỉ!”
Hắc Ly không đáp lời Trình Đế Uy mà chỉ mở ví đưa thẻ cho nhân viên thanh toán tiền số quần áo vừa mua.

Tuy nhiên chính bản thân cô cũng đang âm thầm nở nụ cười ấm áp.

Thật lòng mà nói, cô rất mong chờ đến ngày người đàn ông này biết được rằng mình đã sớm có một cô con gái ba tuổi.
Chẳng biết tới lúc ấy hắn sẽ lộ ra biểu cảm gì đây?
Là kinh ngạc hay hạnh phúc?
Đại tiểu thư của chúng ta dường như không hề lo lắng về thái độ của Trình Đế Uy khi gặp Kiều Kiều.


Bởi vì cô hiểu người đàn ông trước mặt rất yêu trẻ con, nhìn cách hắn cưng nựng Tiểu Minh Triết là rõ.

Cháu trai đã vậy, nếu là con gái thì còn thế nào?
E rằng hắn chỉ hận không thể đem những điều tốt đẹp nhất dành tặng cho bé cưng của hai người họ.
[…]
Ra khỏi cửa hàng quần áo của trẻ sơ sinh, Hắc Ly khoác tay Trình Đế Uy chầm chậm bước trên sảnh lớn của trung tâm thương mại.

Lúc này như chợt nghĩ tới chuyện gì, cô đột nhiên gọi: “Anh này!”
“Sao?”
“Anh…thích con gái hay con trai?” Hắc Ly ngập ngừng giây lát, xong vẫn thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình.
Dù rằng hiện tại bọn họ đang sống trong thời đại nam nữ bình đẳng, con trai con gái được hưởng đãi ngộ như nhau, nhưng nói gì thì nói, có rất nhiều người vẫn còn giữ tư tưởng trọng nam khinh nữ cổ hủ.

Thế nên cô rất muốn biết người đàn ông của cô có phải là một trong số đó không.
Liếc nhìn khuôn mặt đang lộ vẻ đăm chiêu của Trình Đế Uy, Hắc Ly cũng âm thầm quyết định trong lòng.

Nếu hắn trả lời thiên vị, cô chẳng cởi giày ra mà đập hắn luôn tại đây đâu.

Con gái của bọn họ đều đã lớn như vậy rồi, hắn đã dám quay lại với cô thì cũng phải dám chấp nhận “sản phẩm” của bốn năm trước chứ!
May mắn là Trình Đế Uy đã không đưa ra câu trả lời đi vào lòng đất nào hết.

Đối diện ánh mắt dò xét của Hắc Ly, đáp án của hắn lại khiến cô vô cùng hài lòng.
“Con trai hay con gái mà chẳng được, anh thích cả nếp cả tẻ.

Với lại, dù sao người anh thích nhất vẫn là em.”
Được rồi, tuy có chút ngoài dự tính nhưng câu trả lời này vẫn có thể tạm chấp nhận.
“Vậy nếu như sau này chúng ta có thể đi đến đích cuối cùng của tình yêu, em sẽ cố gắng sinh cho anh một thằng nhóc.”

Hắc Ly nắm chặt tay người đàn ông, thốt ra lời yêu ngọt ngào tựa như rót mật vào tai.

Hai người bọn họ đã có cô con gái nhỏ Tiểu Kiều Kiều rồi, giờ chỉ cần thêm một bé trai nữa thôi.

Mà cô cũng quyết định sẽ chỉ sinh hai đứa.

Dù sao bản thân đang làm người mẫu, không phải muốn đẻ là đẻ đâu.
Hiếm lắm cô bạn gái của mình mới nói được mấy lời dịu dàng dễ nghe, chỉ là người nào đó dường như vẫn có điểm không hài lòng.

Trình Đế Uy búng nhẹ vào trán Hắc Ly, khuôn mặt hắn vờ tỏ vẻ nghiêm nghị khiến cho ai kia ngơ ngác: “Bỏ ngay cái cụm từ “nếu như” ấy đi.

Em phải nói là “chắc chắn” mới đúng chứ.

Sau này chúng ta chắc chắn có thể ở bên nhau, dù bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn cản.”
Hắc Ly hơi chau mày, đưa tay xoa xoa trán vì đau.

Nhưng rồi cô chợt nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Ngông cuồng như vậy, cũng chẳng hiểu bản thân chập dây thần kinh nào mà lại đi thích người đàn ông này nữa.

Chỉ là, phải thế thì mới là người đàn ông của cô chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc