HOA HỒNG ĐEN TÌM LẠI TÌNH YÊU



“Không phải mẹ đã bảo con chớ nên vội tiết lộ cho cậu ta sao?”
Trên màn hình điện thoại của Hắc Ly lúc này là khuôn mặt dường như đang hơi tức giận của Lâm Nhã An.

Sau khi biết con gái đã nói chuyện của cháu ngoại cho Trình Đế Uy, bà liền không kìm được mà bắt đầu càm ràm một phen: “Con xem, ba mẹ đã vì con mà tính toán ổn thỏa mọi thứ.

Con thì hay rồi, đem mọi công sức phủi sạch.

Nhịn một chút thì khó thế ư? Sao mà con lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?”
“Được rồi mẹ à!” Hắc Ly đã sớm bị giọng của mẹ làm cho đau đầu muốn chết.

Cô đưa tay day day hai huyệt thái dương, không kìm được mà đáp lại: “Mẹ cứ tự nhìn xem bộ dạng sốt sắng của anh ấy thì sẽ hiểu quyết định của con thôi.

Anh ấy một hai sợ cha ruột của Kiều Kiều giành mất con bé, thật sự là rất tội nghiệp đấy!”
Dường như Lâm Nhã An còn đang muốn nói thêm điều gì đó.

Tuy nhiên cô con gái yêu quý của bà đã vội vàng cắt ngang: “Hơn nữa chẳng phải năm xưa chính mẹ cũng vậy sao? Rõ ràng hồi đó ba mẹ đã ly hôn, nhưng mẹ vẫn quyết đưa Tử Hạo về Hong Kong.

Cái gì mà tranh giành quyền thừa kế, con thấy là mẹ không nỡ giấu ba nữa.”
Hắc Ly tự nhận bản thân không phải kẻ giỏi đọc tâm người khác.

Nhưng nếu là những quyết định liên quan đến ba của mẹ thì cô hoàn toàn có thể hiểu được mục đích thật sự phía sau.
Rõ ràng lúc ly hôn đã đồng ý để cô ở lại Hong Kong học cho xong, chờ đến thời cơ thích hợp vạch mặt Thẩm Chi Lăng, khiến mẹ con bọn họ biến khỏi Vu gia.

Chỉ cần xong xuôi mọi thứ, cô cũng sẽ sang Mỹ đoàn tụ cùng mẹ và Tử Hạo, vĩnh viễn không bao giờ trở về, để cho ba cô phải sống trong day dứt cả đời.

Nhưng cuối cùng kế hoạch lại bị thay đổi phút chót, mẹ vẫn là không nỡ tổn thương ba.
Mẹ cô ấy à, vốn dĩ mang thân phận tôn quý, thông minh một đời.

Chỉ có duy nhất một sai lầm, chính là nặng tình đến ngu ngốc.

Dù cho bị tổn thương tới mức kiệt quệ vẫn không thể nhẫn tâm với người mình thương.
Thôi vậy, miễn là bây giờ mẹ cảm thấy vui vẻ.
Lâm Nhã An mới đầu còn mang theo lí lẽ hùng hồn định răn dạy con gái một phen, bây giờ lại bị hai ba câu của con gái chọc trúng tim đen, khiến bà triệt để á khẩu.


Hồi lâu sau mới có thể miễn cưỡng đáp lại một câu: “Đây là hai chuyện khác nhau…”
“Khác chỗ nào chứ!”
Hắc Ly không kìm được bĩu môi khinh thường: “Quả thật quá khứ của Trình Đế Uy cũng chẳng vẻ vang gì.

Nhưng con cảm thấy nếu phải so sánh anh ấy với chồng mẹ thì Vu tiên sinh mới là người đáng đánh đòn.

Ít nhất bây giờ Trình Đế Uy còn chưa có đứa con riêng nào đâu.”
Dẫu rằng ba mẹ mình đã sớm tái hợp, cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ba.

Lâu lâu có cơ hội sẽ lại không nhịn được phải móc mỉa Vu Kính Trung một phen.
“Con…sao lại nói ba như thế chứ?” Lâm Nhã An thoáng chau mày nghiêm nghị.

Bà cảm thấy lời nói của con gái thật sự có chút tùy tiện.
Trong thâm tâm bà, dù cho Vu Kính Trung có ngàn sai vạn sai thì vẫn là ba của Hắc Ly.

Cho nên con gái vẫn phải lễ phép với ông một chút.
“Được rồi mẹ.

Là con không đúng, con xin lỗi.” Hắc Ly cũng biết bản thân vừa rồi có hơi lỡ lời.

Cô giơ tay vuốt tóc, nụ cười hơi dịu đi: “Nhưng mà con bây giờ đã hai mươi hai tuổi rồi, một số chuyện sẽ tự có sắp xếp của bản thân.

Với lại con cũng chẳng suy tính được lâu dài như ba mẹ, chỉ cảm thấy nếu sống thì nên tận hưởng hiện tại trước mắt cho tốt là được.”
“Kiều Kiều vui vẻ, Trình Đế Uy vui vẻ thì con cũng sẽ vui vẻ.”
Lâm Nhã An nghe vậy thì chẳng đành nói thêm nữa.

Bà chỉ lặng lẽ trút một tiếng thở dài rồi bảo: “Thôi được, chúng ta không nói việc này nữa.

Con về thử hỏi cậu ta một chút, xem xem cuối tuần này có thời gian rảnh không.

Nếu được thì quay về Vu gia một chuyến, đưa cả Kiều Kiều đi cùng nữa, bà nội vẫn luôn muốn gặp các con.”
“Vâng.

Nếu vậy thì để tối nay con nói lại với anh ấy.”
Hắc Ly nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Cô liếc mắt về phía cửa, thấy Trình Nhu Nhi đang đứng từ xa ra hiệu gì đó, liền quay lại nói với Lâm Nhã An: “Hiện tại con còn có việc cần giải quyết.

Mẹ, đợi con rảnh sẽ gọi lại cho mẹ sau.”
“Được rồi.

Cứ tập trung giải quyết việc của con đi.” Lâm Nhã An cũng thấy mình đã chiếm dụng thời gian làm việc con gái hơi lâu, cho nên liền nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Đặt điện thoại lên bàn, dung nhan diễm lệ không hề có dấu vết của thời gian trong phút chốc lại trở nên trầm mặc.
Lâm Nhã An cầm tách trà ấm nóng trên bàn từ tốn thưởng thức, trong lòng lại vẫn bộn bề suy tư.

Tuy rằng cuộc sống hiện tại mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, nhưng là người mẹ, nào có ai không lo lắng cho con mình chứ?
Bản thân bà tự biết mình vì Vu Kính Trung mà khổ sở nhiều năm, cho nên mới càng không mong Nhiên Bảo sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự.

Trình Đế Uy cũng không tệ, nhưng bà vẫn sợ lòng người dễ đổi.

Đời này của bà chỉ có duy nhất một đứa con gái, đương nhiên phải cố gắng lo cho nó thật tốt.
Nhưng xem ra là Lâm Nhã An đã suy nghĩ nhiều rồi.

Con gái của bà thậm chí còn biết cách làm bản thân hạnh phúc hơn cả bà nữa kìa.
[…]
“Có chuyện gì sao?”
Sau khi tắt điện thoại, Hắc Ly mới quay sang nhìn Trình Nhu Nhi.
Trình Nhu Nhi cũng không rề rà mà nhanh chóng trả lời: “Chị, nhà thiết kế trang sức chị mời đã đến rồi.

Hiện tại người đó đang chờ ở dưới sảnh.

Lễ tân vừa gọi điện lên kêu em báo với chị một tiếng.”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc Hoắc Dật Minh và Lâm Nhã Điềm ở Hy Lạp cầu hôn nhau thành công.

Hiện tại thì hai nhà Hoắc – Lâm cũng đang bắt tay vào chuẩn bị, hôn lễ đương nhiên sẽ sớm được cử hành.

Thế nên Hắc Ly muốn đặt làm một bộ nữ trang để làm quà cưới tặng bọn họ.
Người được Hắc Ly mời đến là một nhà thiết kế trang sức từng làm việc tại Freyja, một trong những thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu thế giới.


Người này tuổi tuy trẻ nhưng lại có năng lực rất khá.

Trong ba năm là thành viên của Freyja đã từng ra mắt một bộ sưu tập trang sức tạo được tiếng vang lớn, giúp cổ phiếu của Freyja gia tăng mạnh trong một thời gian.

Tiếc rằng cô ấy trước nay chưa từng lộ diện với cánh truyền thông, thân phận có thể nói là vô cùng bí ẩn.
Dựa trên một số thông tin ít ỏi tìm được, nhà thiết kế này là một người Pháp gốc Hong Kong, sinh ra và lớn lên tại Paris.

Ba năm trước, giám đốc sáng tạo của thương hiệu Freyja đã chiêu mộ cô ấy từ một cuộc thi thiết kế nữ trang, sau đó đi từ trợ lý thiết kế cho tới một trong những nhà thiết kế tiềm năng của Freyja.
Ngoại trừ những điều này, người ta chỉ biết về cô ấy qua một cái tên duy nhất: Iris Feng.
Thực ra Hắc Ly đang sở hữu một vài món trang sức trong bộ sưu tập của Iris Feng.

Xuất thân tiểu thư tài phiệt hàng thật giá thật, những món đồ xa xỉ phẩm của cô căn bản là đếm không xuể.

Nhưng trang sức mà Iris Feng thiết kế mang lại cho cô một cảm giác sâu sắc chẳng thể lí giải.
Kể từ sau khi bộ sưu tập kia gây tiếng vang trước truyền thông và giới mộ điệu, Hắc Ly vẫn luôn theo dõi các sản phẩm của Iris Feng.

Cô quả thật rất thích phong cách của cô ấy, tinh xảo mà ấn tượng.
Nửa năm trước, Iris Feng hết hạn hợp đồng với thương hiệu Freyja.

Nghe nói cô ấy đã quyết định trở về quê hương nghỉ ngơi thư giãn một thời gian.

Cũng tức là nói hiện tại Iris Feng đang ở Hong Kong.
Khi biết được tin này, Hắc Ly lập tức nghĩ tới việc phải mời bằng được Iris Feng thiết kế quà cưới cho Lâm Nhã Điềm.

Chỉ là Iris Feng vẫn luôn che giấu bản thân rất kĩ.

Phải mất thời gian dài, thông qua một người quen, cô mới có thể liên lạc được với cô ấy.
“Được rồi.

Nhu Nhi, em đi giúp chị chuẩn bị hai phần trà bánh.”
Hắc Ly nghe nói người cần gặp đã tới thì lập tức ra hiệu cho Trình Nhu Nhi đi chuẩn bị.

Còn mình nhanh chóng chỉnh trang cẩn thận.
“Chị đợi một chút.

Em sẽ xong ngay.” Trình Nhu Nhi cũng không dám chậm trễ, hai ba bước liền rời khỏi phòng.
Đôi mắt hoa đào của Hắc Ly lại liếc qua một lượt trong căn phòng rộng rãi.

Sau khi cảm thấy mọi thứ trong phòng làm việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, cô mới yên tâm thở nhẹ.
Cốc! Cốc! Cốc!
Chỉ mấy phút sau, bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Kèm theo còn có tiếng của thư ký vọng vào: “Giám đốc, cô Iris đã đến rồi ạ!”
“Cho cô ấy vào đi.”
Hắc Ly lập tức thẳng lưng, khôi phục lại dáng vẻ thanh lịch vốn có của một đại tiểu thư tài phiệt.
Cửa phòng làm việc được mở ra.

Một cô gái chậm rãi bước vào.
Trên mặt Hắc Ly không có bất kì sự thay đổi nào, nhưng trong lòng cô lại đang âm thầm đánh giá đối phương.
Cô gái đối diện mặc một chiếc blazer màu kem, phối tone sur tone với quần âu cùng màu, bên trong còn khoác thêm áo sơ mi mỏng màu trắng xanh.

Trên tay cô ấy là một chiếc Hermès Kelly đen.

Còn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị chiếc kính râm che khuất hơn nửa.
Đơn giản mà sang trọng!
“Xin chào, tôi là Irina Yu!” Hắc Ly là người đầu tiên lên tiếng.

Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp, bàn tay chủ động đưa ra trước mặt đối phương: “Hân hạnh được gặp cô.”
“Ồ, thực ra tôi có thể nói chuyện bằng tiếng Hong Kong.”
Trên khuôn mặt Iris Feng cũng lộ ra nụ cười thân thiện.

Tay trái của cô ấy nhanh chóng nắm nhẹ lấy bàn tay Hắc Ly: “Hân hạnh, tôi là Iris Feng.

Cô Irina cũng có thể gọi tôi là Iris.”
“Được thôi.

Nếu chúng ta đều đang ở Hong Kong, vậy hãy nói chuyện bằng tiếng Hong Kong.” Hắc Ly vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, giơ tay làm động tác ‘mời’.
Sau khi đã ngồi xuống, Iris Feng liền đặt túi xách của mình sang bên.


Lúc này, cô ấy mới vươn tay, từ từ tháo bỏ cặp kính râm trên mắt.

Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp và dịu dàng, chiếu rọi qua khung cửa sổ sát đất, hắt lên dung nhan kiều diễm của cô gái.
Khi thấy được khuôn mặt của Iris Feng, cả người Hắc Ly liền bất giác cứng đờ, một bàn tay chưa kịp thu về cũng khựng lại giữa không trung.

Dường như gương mặt người đối diện có điều gì đó khiến cho cô kinh ngạc, thậm chí là không dám tin vào mắt mình.
Không thể nào!
Vì sao? Rõ ràng là…
Khuôn mặt này…không thể nào!
“Cô Irina?”
Nhận thấy ánh mắt khác thường của Hắc Ly đang nhìn mình chằm chằm, Iris Feng không khỏi cảm thấy có chút bối rối.

Cô ấy lo lắng hỏi nhỏ: “Cô Irina, cô ổn chứ?”
Chất giọng nhẹ nhàng của đối phương vang bên tai làm cho Hắc Ly lập tức hồi thần.

Biết mình đã thất lễ, cô vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi hơi mất tập trung.”
“À không sao đâu.” Iris Feng khẽ xua xua tay tỏ ý rằng mình ổn: “Cô Irina đừng lo lắng.”
“Chỉ là tôi rất bất ngờ.”
Hắc Ly nhanh chóng đ è xuống những suy nghĩ phức tạp trong lòng.

Trên môi lại hiện lên nụ cười đã tập mãi thành quen: “Tôi biết nhà thiết kế trang sức Iris Feng của Freyja tuổi trẻ tài cao.

Thế như chẳng ngờ cô thậm chí so với tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn rất nhiều.”
“Nào có chứ.

Cô Irina đã quá đề cao tôi rồi.” Iris Feng dường như hơi ngại ngùng vì được khen.
Thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy trực tiếp đi gặp mặt khách hàng.

Lúc trước bởi vì sức khỏe không tốt cho nên dù làm việc ở Freyja một thời gian dài và đạt được vài thành tựu nho nhỏ, bạn trai vẫn luôn ngăn cô ấy tiếp xúc với truyền thông và báo giới.

Có lẽ là lo sợ cô ấy sẽ khó mà chịu được soi mói từ dư luận.
Chính bởi vậy, người mà Iris Feng tiếp xúc trong khoảng thời gian sống tại Pháp chỉ có bạn trai, cấp trên ở Freyja và một vài người bạn thân thiết.

Sau khi kết thúc hợp đồng làm việc tại Freyja, cô ấy lựa chọn cùng bạn trai trở về quê hương để phát triển sự nghiệp cá nhân.

Một phần vì bạn trai được yêu cầu trở về để tiếp quản sản nghiệp của gia đình ở Hong Kong.

Hơn nữa, cha mẹ cô cũng đang yên nghỉ tại nơi này.
Vốn dĩ lúc đầu nhận được lời mời của Hắc Ly, bạn trai không muốn cô ấy chấp nhận.

Thế nhưng trung gian giới thiệu Hắc Ly với cô ấy lại là một người bạn vô cùng thân thiết, cho nên cô ấy cũng ngại từ chối.
Chỉ là lần đầu tiên phải trực tiếp làm việc với khách hàng, hơn nữa còn một mình, Iris có phần lo lắng.

Kì thực khi đứng trước cửa văn phòng, cô ấy đã căng thẳng vô cùng.

Dù sao đối phương cũng là đại tiểu thư hàng thật giá thật của nhà tài phiệt châu Á.

Tuy nhiên thái độ thân thiện của Hắc Ly đã xoa dịu phần nào tâm trạng của cô ấy.

Ít nhất thì cuộc nói chuyện của bọn họ cũng mở đầu khá tốt.
“Giám đốc, em mang trà bánh đến ạ.”
Đúng lúc này, bên tai Iris lại có tiếng nói của một cô gái khác.

Thế nhưng…
Loảng xoảng! Choang!
Ngay sau đó là một loạt những âm thanh đổ vỡ chói tay của ấm chén vang lên trong phòng làm việc rộng rãi..


Bình luận

Truyện đang đọc