HOA HỒNG ĐEN TÌM LẠI TÌNH YÊU



“Nếu nó dám không cần con, mẹ sẽ bảo ba đánh gãy chân chó của nó!”
Câu nói của mẹ chồng khiến Vu An Kỳ bất giác phì cười thành tiếng.

Cô có cảm giác từ hồi cô gả về đây, địa vị của anh chồng yêu quý trong nhà đã rớt từ con trai cưng xuống thành con ghẻ mất rồi.
Thật là có chút tội nghiệp.
Mà Vân Uyển cũng nhân cơ hội này lại tiếp tục dỗ dành con dâu: “Được rồi được rồi.

Có mẹ đảm bảo, con mau uống sữa đi.”
Lần này thì Vu An Kỳ không còn mặc cả nữa.

Cô nhận lấy cốc sữa từ tay bà, thổi thổi cho bớt nóng rồi chậm rãi uống từng chút một.
Vân Uyển ngồi một bên lặng lẽ nhìn con dâu uống sữa.

Dường như nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau bà mới lại bảo: “Tiểu Kỳ, nếu con muốn thì đợi sinh xong, mẹ sẽ tìm huấn luyện viên thể hình tới nhà giúp con hồi phục dáng.”
Dù Vu An Kỳ không nói, Vân Uyển vẫn biết trong lòng con dâu có chút mặc cảm với vóc dáng hiện tại.

Thực ra đây là tâm lý bình thường của phụ nữ khi mang thai mà thôi.

Bà cũng từng mang thai sinh con, đương nhiên cũng hiểu được những để ý nhỏ nhặt của cô.
“Con cảm ơn mẹ.”
Vu An Kỳ nghe thế thì không khỏi cảm động.

Mặc dù Phong Dực luôn quan tâm cô nhưng dẫu sao anh vẫn là đàn ông, căn bản không thể hiểu được hết những vấn đề của phụ nữ mang thai.

May mắn là cô vẫn còn có mẹ chồng hết mực chăm sóc, thỉnh thoảng mẹ nuôi cũng sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình rồi chỉ bảo cái này cái kia.
Thế nên thai kỳ của cô mới không gặp quá nhiều khó khăn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Bà chủ! Mợ chủ!”
Có tiếng của người làm.
“Chuyện gì?”
Vân Uyển cao giọng hỏi vọng ra ngoài.
“Thưa bà chủ, có cô Nguyễn tới chơi ạ.”
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Vân Uyển chợt tắt.

[…]
Nguyễn Cẩn Mai ngồi chờ trong phòng khách của Phong gia trong lúc đợi người làm đi bẩm báo với Vân Uyển.

Ánh mắt cô ta chậm rãi lướt qua một lượt không gian nơi này.
Đối với Nguyễn Cẩn Mai, mọi thứ ở đây đều quen thuộc.

Bởi vì cô ta đã từng tới đây không biết bao nhiêu lần từ ngày còn bé, theo chân Phong Dực và Phong Khải quậy phá khắp trên dưới Phong gia.

Thậm chí có thể nói là biết rõ từng ngóc ngách trốn tìm trong ngôi biệt thự rộng lớn.
Gương mặt của Nguyễn Cẩn Mai chợt thoáng lên vẻ phẫn hận.

Bàn tay cũng bất giác siết chặt thành quyền.
Vị trí đại thiếu phu nhân Phong gia, vốn dĩ phải thuộc về cô ta mới đúng!
“Tiểu Mai lại tới đấy à?”
Đúng lúc này, sau lưng Nguyễn Cẩn Mai có tiếng của Vân Uyển.

Cô ta lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nhanh chóng quay đầu nở nụ cười giả lả: “Bác gái, con đến chơi với bác ạ.”
Chỉ thấy Vân Uyển đang đỡ Vu An Kỳ từ trên cầu thang đi xuống.

Nguyễn Cẩn Mai thoáng liếc qua cái bụng đã hơi lộ ra của cô, ánh mắt chợt tối đi.

Thế rồi cô ta bỗng đứng dậy…
“Chị dâu, để em giúp chị.”
Nguyễn Cẩn Mai nhanh chóng bước tới chỗ hai mẹ con Phong gia.

Vân Uyển vốn định bảo ‘không cần’ nhưng cô ta đã đỡ lấy một cánh tay của Vu An Kỳ, cùng bà dìu cô xuống cầu thang.
“Cảm ơn em, Tiểu Mai.

Thật làm phiền em quá!”
Sau khi Vu An Kỳ đã yên vị trên sofa, cô mới dịu dàng nói lời cảm ơn.

Thật ra cơ thể cô vốn không nặng nề đến thế.

Chỉ là mẹ vẫn luôn cẩn thận, lên xuống cầu thang luôn yêu cầu phải có người giúp đỡ cô.
“Nào có phiền gì đâu chị.

Là việc em nên làm thôi.”
Nguyễn Cẩn Mai tỏ ra thân thiết đáp lời.

Thế nhưng vẻ mặt rạng rỡ của cô ta rơi vào tầm mắt Vân Uyển lại khiến bà thoáng trầm mặc.

Chỉ là bà vẫn phải giữ lễ đạo của chủ nhà, liền rót cho cô ta một chén trà.
“Con cảm ơn bác gái.” Vừa đưa tay nhận lấy chén trà từ Vân Uyển, Nguyễn Cẩn Mai lại lần nữa mỉm cười: “Trà thơm quá ạ.”
“Thực ra ba mẹ con vừa mới đi du lịch về hôm qua.

Hôm nay con sang đây là để thay mặt ba mẹ mang chút quà tới cho hai bác.”
Nói rồi cô ta hơi cúi người xách hai túi quà đang đặt cạnh ghế đưa cho Vân Uyển.
“Ba mẹ con có lòng rồi.”
Vân Uyển khách khí gật đầu thay lời cảm ơn.

Tuy nhiên bà không trực tiếp nhận quà từ tay Nguyễn Cẩn Mai, bởi vì còn đang bận lấy một chiếc gối lót ra sau lưng cho Vu An Kỳ.
Quản gia đứng ở một bên dường như cũng hiểu ý bà chủ.

Ông vội tiến đến nói với Nguyễn Cẩn Mai: “Nguyễn tiểu thư, để tôi cất đi giúp cô.”
Một loạt hành động của Vân Uyển khiến cho biểu cảm trên gương mặt cô ta hơi cứng ngắc.

Thế nhưng cô ta cũng chẳng dám thể hiện thái độ, chỉ đành miễn cưỡng đưa hai túi quà cho quản gia: “Vậy thì phiền chú quản gia ạ.”
Nhìn Vân Uyển cẩn thận chăm sóc Vu An Kỳ, Nguyễn Cẩn Mai liền bất giác siết chặt hai tay.

Một cảm giác ghen tị chợt trào dâng trong lồng ngực, móng tay sắc bén của cô ta không kìm được mà bấm mạnh vào đệm ghế sofa, khiến cho nó nhăn nhúm.
“Chị dâu, bác gái đúng là yêu thương chị thật đấy!”
Thế nhưng Nguyễn Cẩn Mai vẫn nở nụ cười giả lả.

Chẳng biết là cố ý hay vô tình, cô ta bỗng bâng quơ một câu đầy ẩn ý: “Thật sự thì, em cũng rất muốn có được một người mẹ chồng quan tâm mình như bác gái.”
Vừa nói, ánh mắt của cô ta liền như có như không mà liếc về phía hai mẹ con Phong gia.
Vân Uyển nghe được lời này, đôi lông mày lá liễu của bà thoáng nhíu lại như thể không hài lòng.

Chỉ có Vu An Kỳ chẳng nhận ra bất thường, cô vẫn mỉm cười vui vẻ với Nguyễn Cẩn Mai: “Là do số chị may mắn.


Tuy nhiên chị tin Tiểu Mai cũng sẽ sớm được viên mãn thôi, người tốt thường có phúc khí mà.”
Người tốt thường có phúc khí sao?
Nguyễn Cẩn Mai cười khẩy trong lòng, ngoài mặt lại vẫn tươi cười như hoa.

Cô ta đột nhiên sát đến gần Vu An Kỳ, lôi lôi kéo kéo làm thân: “Chị dâu à, lát nữa em sẽ tham gia một buổi tiệc trà.

Hay là chị đi cùng em có được không?”
“Không được!”
Lời Nguyễn Cẩn Mai vừa dứt, Vân Uyển lập tức phản đối ngay.

Nhưng dường như bà đã quá kích động cho nên khiến cho ánh mắt của cả hai người phụ nữ và quản gia đều đổ dồn về phía này.
“Sao thế mẹ?”
Vu An Kỳ ngạc nhiên nhướn mày.

Cô chưa từng thấy mẹ kích động như vậy.

Đây là lần đầu tiên…
Vân Uyển cũng biết bản thân vừa rồi quả thật đã quá khích.

Bà chỉ đành lấy tay che miệng, khẽ ho nhẹ một tiếng để chữa ngượng, tuy nhiên vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu: “Tiểu Kỳ hiện tại còn đang mang thai.

Vì thế bác rất lo lắng, chỉ có đặt con bé trong tầm mắt của mình thì mới yên tâm.”
Dường như thấy còn chưa đủ, Phong thái thái liền tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Mai à, con chưa làm mẹ nên hẳn là không biết.

Phụ nữ mang thai vốn thân thể vô cùng nhạy cảm.

Lỡ như…có điều xui rủi, vậy thì bác sẽ khó xử lắm.

Con thông cảm cho bác nha.”
Vân Uyển cảm thấy bản thân có lẽ đã lôi hết vốn liếng câu từ trong mấy chục năm cuộc đời có thể nhớ được lúc này để khuyên nhủ.

Tuy nhiên Nguyễn Cẩn Mai sẽ thông cảm cho bà ư?
Câu trả lời rõ ràng là không.
Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục níu lấy tay Vu An Kỳ thuyết phục: “Bác gái à, chỉ là một buổi tiệc trà bình thường thôi mà.

Hơn nữa còn con ở đây, kẻ nào dám gây sự với chị dâu chứ!”
“Vả lại dù mang thai nhưng chị dâu cũng không thể cứ ở nhà mãi được.

Như vậy ngột ngạt lắm, cũng không tốt cho em bé đâu.

Đúng không chị dâu?”
Nói rồi Nguyễn Cẩn Mai chợt quay sang Vu An Kỳ, thân thiết mà lắc nhẹ cánh tay cô.
Nếu như thuyết phục Vân Uyển không được.

Vậy Vu An Kỳ thì sao?
Quả thật là cô ta đã đoán không sai.

Vu An Kỳ thực sự muốn được đi ra ngoài một chút.

Kể từ lúc biết tin mang thai, cô vẫn luôn ở nhà tịnh dưỡng, từng ngày trôi qua có chút buồn tẻ.
Thật ra thì cô cũng từng được rời khỏi nhà vài lần.

Nếu muốn đi chơi cũng có thể bảo Phong Dực đưa đi.

Nhưng mà cô không nỡ phiền đến anh.

Bởi vì anh ban ngày phải giải quyết việc ở công ty, tối đến còn đều đặn giúp cô xoa bóp thân thể nặng nề.

Như vậy đã đủ mệt lắm rồi.
“Mẹ, con chỉ đi một lát thôi.”
Vu An Kỳ quay sang bắt đầu làm nũng với Phong thái thái, hệt như một đứa trẻ đang cố gắng xin mẹ để được đi chơi với bạn: “Con hứa chỉ đi một lát thôi.

Trước giờ cơm tối con sẽ về ngay.”
Chẳng ai có thể hiểu được tâm trạng của Vân Uyển lúc này.

Bây giờ bà thực sự chỉ muốn cốc đầu mà mắng cho Vu An Kỳ một tiếng ‘nha đầu ngốc nghếch’.

Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt tha thiết quen thuộc, trong lòng lại có chút không nỡ.
“Được rồi.


Vậy con nhất định phải về trước bữa tối đấy.”
Vân Uyển thở dài thỏa hiệp.

Bà dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô con dâu nhỏ.

Tuy nhiên khi liếc sang Nguyễn Cẩn Mai lại là một cái nhìn đầy sắc bén: “Và tài xế đi cùng phải là tài xế của nhà họ Phong.”
“Không cần đâu bác gái.

Con cũng có…”
“Nếu không thì không đi đâu hết.”
Vân Uyển lập tức cắt ngang lời Nguyễn Cẩn Mai, đồng thời chặt đứt ý niệm dơ bẩn nhen nhóm trong đầu cô ta: “Tiểu Mai, bác cần một người có thể tin tưởng đi cùng để đảm bảo cho Tiểu Kỳ.”
Đại ý chính là, bà không hề tin tưởng cô ta.
Nhưng Nguyễn Cẩn Mai nào phát hiện ra ý tứ khác thường trong lời nói của Vân Uyển.

Bởi vì cô ta còn đang bận tâm vì sao hôm nay thái độ của bác gái lại nặng nề như vậy.

Mà cũng chẳng phải chỉ hôm nay, kể từ lúc cô ta du học trở về, hễ nói gì liên quan tới Vu An Kỳ thì bác gái đều sẽ trở nên rất lạ.
Chẳng lẽ bác gái chán ghét cô ta rồi?
Không.
Hẳn là vì Vu An Kỳ đang mang thai thôi.

Bác gái chỉ là vì quan tâm đứa bé trong bụng chị ta mà thôi.

Dù sao đó cũng là huyết mạch của nhà họ Phong…
Nguyễn Cẩn Mai tự lẩm bẩm trong đầu những điều này như đang huyễn hoặc chính mình.

Xong xuôi, cô ta cũng không dám làm Vân Uyển phật lòng thêm, chỉ đành mỉm cười gượng gạo: “Vậy…để tài xế của Phong gia đi cùng cũng được ạ.

Nếu có gì bất trắc, có sức đàn ông sẽ dễ dàng hơn.”
“Ừ.

Con cứ hiểu chuyện như vậy là tốt lắm!”
Vân Uyển từ tốn nâng chén trà lên uống một ngụm.

Hương Đại Hồng Bào thanh dịu dần dần khiến bà bình tâm trở lại, cuối cùng chỉ dành cho Nguyễn Cẩn Mai một câu nhắc nhở đầy ý vị.
Sau rồi mới bảo Vu An Kỳ hãy lên phòng thay đồ.
[…]
Nhìn hai bóng dáng dìu nhau đang dần đi khuất khỏi cửa lớn của nhà họ Phong, Vân Uyển liền đặt chén trà còn dở xuống mặt bàn.

Tâm trạng thưởng thức trà ngon trong phút chốc cũng bay biến hết sạch.
“Thái thái, dường như người đang có điều tâm sự?”
Lưu quản gia là quản gia lâu năm cho gia đình nhà họ Phong.

Từ hồi còn trẻ ông ấy đã đi theo tiên sinh và thái thái xây dựng cơ nghiệp, đương nhiên cũng không phải một quản gia bình thường.

Có những bận lòng của tiên sinh và thái thái, ông ấy chỉ cần quan sát một chút liền biết ngay.
Thế nhưng Vân Uyển lại trầm mặc không đáp.

Bà chỉ nhìn đăm đăm vào một hướng mà Vu An Kỳ vừa rời đi.
Những tâm sự của bà, nào ai có thể hiểu chứ?
“Có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều thôi.”
Hồi lâu sau, Vân Uyển mới chậm rãi đứng dậy.

Bà cẩn thận vuốt lại trang phục nhăn nhúm, ánh mắt cũng trở về dáng vẻ sắc bén thường ngày: “Đi thôi.

Tôi phải chuẩn bị thực đơn tối nay cho Tiểu Kỳ trước khi con bé về nhà”.


Bình luận

Truyện đang đọc