HOA HỒNG ĐEN TÌM LẠI TÌNH YÊU



"Mẹ ơi, con đã hoàn thành xong bộ ghép hình rồi này!"
Giọng nói non nớt của trẻ con bất ngờ vang lên sau lưng bọn họ.

Theo phản xạ tự nhiên, Hắc Ly xoay người nhìn.

Kiều Kiều của cô đang từ trên cầu thang bước xuống, trong tay con nhóc còn khệ nệ một bộ ghép hình to đùng.
"Nào nào cục cưng, con đi cẩn thận cho mẹ.

Từ từ thôi, coi chừng té bây giờ." Hắc Ly vội vàng quay lại chân cầu thang.

Nhìn Kiều Kiều ôm bộ ghép hình to đến nỗi chắn cả tầm nhìn, cô chỉ sợ con bé sẽ sơ sẩy mà hụt chân vấp ngã.
May mắn là chỉ còn ba bậc thang nữa thì Kiều Kiều xuống tới nơi.

Bà mẹ trẻ nào đó liền đưa tay đỡ hộ cho con gái bộ ghép hình, đợi bé con lại gần thì cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn dắt xuống.
Vu An Niên ban nãy đã được thím Lan đưa đi tắm rửa.

Ở sảnh lớn hiện tại chỉ còn vợ chồng An Kỳ cùng mẹ con Hắc Ly.

Ba người lớn nhìn nhau, không ai bảo ai, liền đi vào phòng khách tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Ai bảo con ôm cả cái khung ghép to đùng này xuống? Nhỡ vấp ngã thì phải làm sao?" Vừa ngồi xuống ghế, Hắc Ly lập tức cau mày quở trách con gái.


Con bé này nhiều lúc cứ làm cho cô lo sốt vó cả lên.

Thật sự chẳng thể yên tâm được tí nào.
Kiều Kiều bị mẹ yêu nói như thế, bé con buồn buồn cúi đầu.

Khuôn mặt bầu bĩnh trong phút chốc liền ỉu xìu như quả bóng bay bị xì hơi: "Con chỉ là muốn nhanh chóng cho mẹ xem thành quả của con thôi mà.

Chứ bình thường con có bao giờ làm vậy đâu."
Lại còn biện bạch cơ đấy!
Hắc Ly không nghĩ tới con gái lại có thể trả lời cô như thế.

Nhưng rồi cô cũng chẳng nỡ giận công chúa nhỏ của mình.

Đưa tay xoa đầu con gái, bà mẹ trẻ chỉ đành ôn tồn nhắc nhở: "Lần sau không được làm vậy nữa nhé."
Bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Khuôn mặt bà mẹ trẻ lúc này mới lộ rõ vẻ hài lòng.

Xong, Hắc Ly liền đưa Kiều Kiều đến trước mặt vợ chồng nhà em gái.

Để bé con đứng đối diện với Vu An Kỳ, cô mở miệng giới thiệu: "Cục cưng, đây là em gái của mẹ và cậu Tử Hạo, cũng chính là dì ba An Kỳ của con.

Con mau chào dì đi."
Tiểu Kiều Kiều trước giờ chưa từng sợ người lạ.

Bé con chỉ nhìn Vu An Kỳ trong giây lát, sau đó bất ngờ chìa tay ra trước mặt người mình phải gọi một tiếng dì, mỉm cười tươi rói: "Chào dì ba, con là Kiều Kiều, là con gái của mẹ Nhiên xinh đẹp."
"Chào con, Kiều Kiều." Vu An Kỳ dịu dàng đáp lại, đồng thời giơ tay cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: "Rất vui vì được gặp con.

Con có thể gọi dì là dì Tiểu Kỳ cũng được.

Dì thích cách gọi đó hơn."
"Vâng ạ." Kiều Kiều nghe lời gật đầu.

Thế rồi cô nhóc bất giác chuyển tầm nhìn hiếu kì xen lẫn tò mò sang chú đẹp trai đang ngồi bên cạnh dì ba.
Mà Phong Dực từ khi bé con xuất hiện thì chưa từng rời mắt khỏi cô nhóc một giây phút nào.

Vẻ mặt anh ấy vẫn điềm nhiên chẳng bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ ngợi điều gì đó.
"Kiều à, đây là chồng của dì Tiểu Kỳ, dượng Phong Dực." Thấy tình cảnh trước mặt, Hắc Ly chẳng hề chậm trễ, lập tức giới thiệu về em rể cho con gái.
Kiều Kiều vô cùng lễ phép.


Bé con nghe mẹ nói xong liền khoanh tay, còn hơi cúi đầu, nhỏ nhẹ cất tiếng: "Con chào dượng ạ."
Giọng điệu ngọt ngào trong trẻo của Kiều Kiều lọt vào tai.

Sự ngoan ngoãn của cháu gái làm cho Vu An Kỳ cảm thấy khá hài lòng, không khỏi cảm thán chị cả nhà mình thật sự rất biết cách dạy dỗ con cái.

Quả nhiên là một đứa trẻ hiểu chuyện khiến người khác yêu thích.
Còn Phong Dực, từ đầu tới cuối anh ấy vẫn chưa nói bất cứ điều gì với cô cháu bên vợ.

Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé con, bây giờ anh mới nhẹ nhàng hỏi: "Nhóc à, năm nay con mấy tuổi rồi?"
Ba!
Tiểu Kiều Kiều giơ ba ngón tay ra trước mặt Phong Dực.

Ý chỉ bé con đã ba tuổi rồi!
"Ba tuổi ư?" Như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt điển trai của Phong Dực thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Anh ấy vội hướng mắt nhìn sang Hắc Ly: "Chị cả, đứa bé này..."
"Aiyo, Kỳ Kỳ với Tiểu Dực đã đến rồi cơ à!"
Phong Dực còn chưa kịp dứt câu, một giọng phụ nữ đột nhiên vang lên cắt ngang lời anh ấy.

Giọng nói thu hút sự chú ý của tất cả, khiến ai nấy đều quay đầu nhìn ra phía cửa.
Là Lâm Nhã An.
"Bà ngoại ơi, Kiều Kiều chào bà." Tiểu Kiều Kiều rút tay ra khỏi Phong Dực, lon ton chạy lại chỗ bà ngoại Lâm Nhã An.
"Chào con, bé yêu của bà." Lâm Nhã An đáp lời, đồng thời hơi cúi người.

Bé con biết ý, lập tức hôn chụt một cái thật kêu lên má bà ngoại.
"Sao hai đứa tới sớm thế này? Mẹ đã dặn là tầm bảy giờ hẵng có mặt cơ mà."
Lâm Nhã An bế cháu gái lên.

Bà tỏ rõ thái độ không vui mà khiển trách con gái con rể: "Hai đứa đi làm cả ngày, về nhà cũng không thèm nói chuyện với ông bà thông gia thêm một lúc đã chạy biến sang bên này.

Đúng thật là..."
"Mẹ à, không sao đâu.

Hôm nay ba mẹ con tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn thân, đã rời nhà từ sớm rồi ạ." Phong Dực sợ Vu An Kỳ bị khó xử, lập tức đứng lên trả lời thay vợ.
"Đấy là hôm nay ba mẹ con bận việc thôi.

Bình thường tần suất hai đứa sang đây trong một tuần cũng chẳng ít đâu."
Đúng lúc này, Vu Kính Trung từ ngoài cửa bước vào.

Tay ông cầm cặp táp, trên vai thì đeo túi xách cho vợ.


Theo sau ông còn có anh em Tử Hạo - An Vỹ.
"Không phải ba mẹ ghét bỏ gì hai đứa, nhưng mà cũng không thể để người ta nói các con trọng bên ngoại hơn bên nội được.

Nhất là con đấy, An Kỳ.

Lấy chồng rồi mà suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ là không ổn đâu." Vu Kính Trung nghiêm giọng nhắc nhở con gái thứ.
Tạm cho rằng thời gian đầu kết hôn, Tiểu Kỳ ở Phong gia chưa quen nên một tuần về đây hai, ba lần cho đỡ nhớ nhà.

Tuy nhiên hiện tại đã kết hôn hơn một năm rồi, thế mà vẫn duy trì cái tần suất như vậy.

Phong Dực thì cũng chiều con bé, cứ thích liền đi.
Hai đứa chúng nó còn trẻ, có lẽ chẳng để tâm quá nhiều về thái độ của trưởng bối.

Nhưng Lâm Nhã An với Vu Kính Trung thì ở ngang hàng Phong tiên sinh Phong thái thái, sẽ hiểu tâm trạng của họ.
Vu An Kỳ im lặng không đáp lại, cũng chẳng biết là cô ấy đang suy nghĩ điều gì.
Nhận thấy bầu không khí dường như trở nên căng thẳng, Hắc Ly rốt cuộc đành phải lên tiếng giải vây: "Được rồi, được rồi.

Thím Lan đã chuẩn bị nước.

Ba mẹ với hai đứa mau lên tầng đi tắm đi rồi còn ăn tối nữa."
Lâm Nhã An chẳng muốn nghiêm trọng hóa vấn đề.

Bà thả Kiều Kiều xuống, xoay người rời khỏi phòng khách.

Vu Kính Trung cùng hai người con trai cũng lần lượt theo sau.
Lúc này, sự chú ý của Phong Dực lại một lần nữa chuyển về Tiểu Kiều Kiều.

Trong lòng, một suy nghĩ điên rồ đang dần nảy sinh khiến chính anh ấy cũng phải giật mình.

Đứa nhỏ đó, có lẽ nào...?
[...]
Miêu: Nào gì mà nào, con gái anh em tốt chứ sao nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc