HOA TRONG MỘNG - CẢ ĐỜI VÌ EM


Minh Hoàng Lễ không nói gì.

Ngón tay anh để trên sô pha khẽ gõ gõ vài cái như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu bé con không sao thì anh rất yên tâm, nhưng nếu lúc thấy lúc không như vậy thì khiến anh vô cùng lo lắng và không thể yên tâm được.
Nó như một trái bom đã được hẹn giờ để chờ thời gian để kích hoạt nổ mà thôi.
Cô lại không muốn kiểm tra sức khoẻ, anh lại không thể ép buộc.

Chỉ chờ cô tự nguyện mà thôi.
Anh mà ép buộc thì cô sẽ không thích, nhiều khi còn giận dỗi anh nữa.
“Nhưng mà tình hình này của phu nhân thì đừng để phu nhân bị kích động là được ạ”.
“Nếu có thì sao”.

Minh Hoàng Lễ nhìn Thanh Nguyệt.
“Thì máu trên mặt của phu nhân sẽ lại chảy máu.

Tạm thời em vẫn đang tìm cách cho nên cũng không rõ.”
Anh gật đầu.

Khi nghe Thanh Nguyệt nói cô không thể bị kích động thì trái tim anh càng thêm treo lơ lửng.
Bây giờ anh phải đáp ứng các yêu cầu mà cô đặt ra mới được.

Nếu không…anh cũng không dám nghĩ đến sự việc nguy hiểm ra sao.
Tình hình an nguy của bé con vẫn đặt trên hết cả, anh không thể đem đến sự kích động nào hết cả.
“Ừm.

Em đi làm việc đi”.
“Dạ”.
“Dạo này em làm việc quá sức rồi, sau khi ổn lại em có thể cùng Thanh Giao đi chơi đi”.

Trước khi Thanh Nguyệt bước đi cầu thang thì anh lại nói thêm một câu.
“Lão đại”.

Thanh Nguyệt run run bước chân không dám đi lên tiếp, chỉ kinh ngạc nhìn anh mà thôi… sao lại …sao lại…
“Cậu ta hay vô phòng em như vậy, anh mà không hay biết thì sao xứng danh lão đại này”.

Minh Hoàng Lễ không nhìn cô ấy, anh rót cho mình một ly trà tự nhiên mà uống.
Còn Thanh Nguyệt thì sợ hãi có ai nghe được, cô ấy nhìn xung quanh xem có ai không.

“Em…em…”.

Thanh Nguyệt nắm chặt hai bàn tay mình.

Đầu cúi xuống nền nhà.
“Hửm”.

Minh Hoàng Lễ cười.

“Chỉ là không biết ý Thanh Phong thế nào thôi, nếu cậu ta mà biết được e là hoa viên này sẽ tan nát đó”.
Ai ở nơi cũng điều biết Thanh Phong vô cùng yêu thương đứa em gái này.

Ngay cả lão đại mà trách mắng Thanh Nguyệt thôi thì cũng bị anh ta ghét cả ngày.
Tính Thanh Phong lạnh nhạt, nhưng lại không nói ra các suy nghĩ của mình.

Anh ta chỉ muốn em gái mình được an toàn vui vẻ mà thôi.
Thanh Phong cũng đã tìm được mấy người vừa ý lại hợp với Thanh Nguyệt tuy không giàu có nhưng lại an nhàn.

Bên Thanh Nguyệt sẽ hợp hơn những người nguy hiểm mạng sống như họ.
Ngay cả khi trước các thuộc hạ hiểu lầm Thanh Nguyệt là phu nhân của Hắc Phong thì Thanh Phong chính là người nhảy dựng phản đối đầu tiên.
Anh ta đã nguy hiểm, nhưng lão đại còn nguy hiểm hơn nữa! Khác nào dê vào miệng cọp.

Cho nên khi đó Thanh Phong làm mọi việc để phản đối vấn đề này!
Cũng may…Thanh Phong đã hiểu sai, lão đại chỉ có phu nhân mà thôi.
Mọi chuyện hiểu lầm, nên trái tim của Thanh Phong mới được yên lại.
Bây giờ biết được em gái mình có quan hệ thân thiết với anh em thân thiết thân cận, không biết Thanh Phong có điên lên lột da, thiêu sống Thanh Giao luôn không?
“Lão đại…”.

Thanh Nguyệt ngồi xổm xuống cạnh anh, ân cần rót nước.

“Anh đừng nói cho anh trai em biết nhé”.
“Anh không quan trọng, quan trọng là Thanh Ngọc đã nghi ngờ hai người rồi”.
“Hả???”.

Đầu Thanh Nguyệt mơ màng đi.

Thanh Ngọc cũng biết rồi sao?

Cái tên ngáo ngáo đó không phải chỉ biết nghiên cứu cách loại thiết bị phòng vệ hay sao!
Sao lại biết được!
Hay lão đại nói dối cô nhỉ? Cũng đúng chứ! Chứ Thanh Ngọc làm sao biết được!
“Ngốc”.

Minh Hoàng Lễ gõ đầu cô nàng một cái.

“Hai đứa em liếc mắt đưa tình như vậy, nếu không muốn nhìn cũng không được”.

Cũng chỉ có anh trai em không để ý thôi, chứ mà để ý một chút, sợ là cái mạng của Thanh Giao đã mất từ lâu.
“…”.

Thanh Nguyệt chết lặng.
Bây giờ có nên đi giải quyết luôn Thanh Ngọc không ta! Để cho anh ta đừng nói.
Nhưng mà nếu làm như vậy thì khác nào nói ra mình với Thanh Giao có gian tình!
Haizzz
Thật là rối loạn quá đi thôi vậy đó! Không những đối phó với anh cả mà còn phải đấu trí với Thanh Ngọc nữa chứ!
Rõ ràng là mình giấu rất kỹ mà ta! Sao lão đại lại biết được chứ!
Cũng tâm loạn quá đi thôi!
Minh Hoàng Lễ mỉm cười, xoa đầu cô nàng đến rối tung lên thì mới đi lên phòng, bỏ lại Thanh Nguyệt một mình ở phòng khách.
Thanh Giao tính tình trong nóng ngoài lạnh, đôi khi cũng làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Nhưng rõ ràng cách anh ta đối xử với Thanh Nguyệt bao lâu nay rất khác nhau, chỉ là không ai nhận ra mà thôi.
Nếu không khi đó, anh ta cũng không liều cả mạng mình để cứu Thanh Nguyệt suýt bị.ưỡng b.ức ở studio cùng với bé con.
Cho nên giao Thanh Nguyệt cho cậu ta, anh rất yên tâm.
Thanh Nguyệt ngồi suy nghĩ một lúc thì mới vội vàng đi tìm Thanh Giao để bàn tính lại với anh ta chuyện này mới được.
Chứ để Thanh Ngọc nghi ngờ nhiều khi lại méc với anh cả thì sao?
Phải tính trước chứ.
- ---------
Thanh Phong nhận lệnh bảo hộ cô đi mua sắm, nhưng giữa đường cô lại đổi ý rồi không muốn đi nữa, cho nên bảo Thanh Phong đưa mình về nhà.
“Ưm…”.

Cô kêu lên một tiếng.

Đầu đau quá.

“Phu nhân…người không sao chứ.” Thanh Phong đang lái xe anh ta nhìn vào gương chiếu hậu mà hỏi.
Cô lắc đầu, vỗ mạnh vào đầu mình.

Thấy vậy Thanh Phong liền gọi ngay cho lão đại nhà mình.
“Đừng gọi cho anh ấy”.

Cô ngăn lại rồi tắt máy đi.
“Chuyện này…”.

Thanh Phong lại không muốn giấu.

Giấu lão đại chính là tội lớn, đặc biệt những chuyện liên quan đến phu nhân.

Giấu chỉ có một con đường chết mà thôi.
“Tôi không sao”.

Cô hít thở sau vào một lúc rồi mới thấy bớt đau.
Thanh Phong cũng không nói gì, anh ta lái xe rất nhanh để đi về hoa viên sơn trang của họ.
Phu nhân khó chịu nhưng lại không muốn nói cho lão đại biết, còn bắt anh ta giấu đi.
Chuyện này…Thanh Phong rất do dự.
“Anh mà nói cho Minh Hoàng Lễ biết thì từ này nhìn thấy tôi tốt nhất anh nên đi nơi khác đi”.

Cô nhìn ra cửa sổ mà nói.
“…vâng”.

Trời ạ! Anh ta phải làm sao đây chứ! Giấu không được mà nói thì cũng không xong!
Phải làm sao đây? Ai có thể nói cho anh ta biết cách được không?
Phu nhân nắng mưa thất thường, kèm theo tính tình lúc nóng lúc lạnh, lúc dễ thương đáng yêu lúc thì nghiêm túc có đủ!
Đôi khi ngay cả lão đại còn phải chào thua thì đừng nói chi một người cứng ngắt như Thanh Phong mình đây.
Thanh Phong khó xử vô cùng.

Thôi thì tạm thời xoa dịu phu nhân rồi tìm cách báo cho lão đại sau vậy.

Cứ giấu mãi không phải là cách, đây chính là tội chết đó!
“Anh mà qua mặt tôi báo lại cho anh ấy biết thì đừng có trách”.
Thanh Phong nghe như vậy thì hơi đổ mồ hôi, tay lái cũng giữa không vững, lách ra về phía đường một chút.
Phu nhân như đi guốc trong bụng của anh ta rồi, haizz.
Khi xe dừng lại đến nhà, Thanh Phong chưa kịp xuống xe thì phu nhân đã nhanh hơn anh ta một bước.

Tự mình mở cửa xe mà xuống rồi đi vào nhà.
Thanh Phong vội đuổi theo đi phía sau cô mà thôi.

Không dám làm phiền đến phu nhân.

“Phu nhân”.

Các thuộc hạ thấy cô đi về sắc mặt không ổn thì chào một tiếng rồi lui ngay.
Cô cũng chỉ ừm một tiếng rồi đứng lại ở một gốc cây vịn lấy nó tay thì liên tục vỗ đầu mình.
Đau quá!
Thật sự rất đau!
Đau quá đi!!
Đau như búa bổ vào vậy đó.

Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi.

Hơi cắn răng chịu đựng cơn đau này.

Thanh Phong thấy như vậy thì đương nhiên không yên được, anh ta báo lại cho lão đại biết nhưng không phải là lúc này.
Nhưng không ngờ phu nhân lại không chịu được, cứ thế mà ngã người về sau, Thanh Phong vội đỡ lấy rồi bế cô vào nhà.
“Mạo phạm phu nhân rồi”.

Thanh Phong không bao giờ quên bổn phận của mình, phu nhân là của lão đại, mà lão đại là người đã cưu mang anh em họ, cho nên Thanh Phong luôn trung thành tuyệt đối.
Ngay cả khi nhìn phu nhân trực diện, anh ta cũng không dám.

Đừng nói chi là bế phu nhân! Có cho anh ta có mười lá gan thì cũng không dám, nếu không phải do bắt đắc dĩ.
“Đi báo lại cho lão đại đi, gọi cả Thanh Nguyệt đến nữa.” Thanh Phong bế cô chạy như bay vào nhà, thuộc hạ thấy vậy cũng chạy vào báo lại.
“Đau quá… anh đừng nói…cho”.

Không đợi cô nói hết câu thì đã ngất đi, hai tay buông thòng xuống.
Tim Thanh Phong như ngừng đập.

Chỉ sợ phu nhân mà có chuyện gì e là thuộc hạ như bọn họ không ai chịu được cơn thịnh nộ của lão đại.
“Người sẽ không sao đâu, cố lên phu nhân”.

Thanh Phong chưa lúc lo lắng như lúc này.

Vội vàng bế phu nhân vào phòng ngủ.
“Tại sao lại như vậy hả”.

Minh Hoàng Lễ từ trên thư phòng nghe thuộc hạ báo lại thì vội chạy về phía phòng ngủ, lúc này Thanh Phong mới vừa đặt cô nằm xuống giường.
“Đau quá”.

Cô khẽ than một tiếng.
Biết mình không nên lớn tiếng, nên Minh Hoàng Lễ cũng đành im lại.
Thanh Nguyệt cũng vừa chạy vào kịp, trên tay cô ấy là hòm thuốc cùng với Thanh Giao bước vào.
Gian tình có đủ cả, nhưng mà Thanh Phong lại không hề để ý đến, chỉ một mực lo cho phu nhân mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc